Hà Dĩ Phiêu Tuyết

Chương 16: Ái Hương Nại Nhi


Đọc truyện Hà Dĩ Phiêu Tuyết FULL – Chương 16: Ái Hương Nại Nhi


Chương 16: Ái Hương Nại Nhi
Sau khi Phiêu Tuyết và Tiêu Nại đã về đến nhà, cô nói với anh: “Tiêu Nại, hay ngày mai chúng ta đi ăn lẩu đi? Vừa có lợi mà vừa tiện nghi nữa, anh thấy thế nào?”
“Vi phu có tiền, phu nhân không cần lo lắng.

Hơn nữa, ví tiền của vi phu vẫn còn nằm trên tay mình.” Anh trả lời đầy thâm ý.
“Em biết là nó nằm trên tay anh rồi, thì sao?” Đây là phản ứng của Phiêu Tuyết khi mới nghe lời anh nói, lát sau tự nhiên mặt cô đỏ bừng bừng chạy vào phòng ngủ.
“A- Đúng là rất dễ ngại ngùng.” Tiêu Nại đứng dậy đi đến trước cửa phòng ngủ, gõ gõ mấy cái: “Anh đi tắm trước, lát nữa anh xong rồi thì tới em đấy, biết chưa?”
“Em biết rồi, anh mau đi đi!” Anh nghe vậy, bất đắc dĩ lắc đầu một cái rồi về phòng lấy quần áo đi tắm.
Lát sau hai người tắm táp xong xuôi, ngồi lại ở phòng khách một lúc, Phiêu Tuyết vỗ vai Tiêu Nại: “Tiêu Nại, hay ngày mai chúng ta ăn buffet đi? Ngu Công cũng muốn đi mà.

Chúng ta mười người, gọi cái lẩu, rượu đồ uống gì đều được miễn phí hết, rất là lời.

Hơn nữa, anh đâu ăn cay được, em thì không sao nhưng mà bạn bè em với chị thì lại cực kỳ thích ăn cay, chúng ta có thể gọi một cái lẩu Uyên Ương.”
“Ngu Công, cũng được.

Phu nhân, hôm nay vi phu vui lắm, cuối cùng em cũng quan tâm anh rồi.”
Thấy Tiêu Nại vui mừng như vậy, Phiêu Tuyết đập vào người anh một cái, bày mặt: “Lẽ nào trước đây em không để ý đến anh sao?”
“Có chứ, nhưng mà việc em làm nhiều nhất là ăn.” Anh mỉm cười, nắm lấy tay cô, đặt một nụ hôn.
Phiêu Tuyết liếc anh đầy hờn dỗi: “Nghe em, ngày mai chúng ta ăn buffet đi.”
Sau đó mặc kệ đối phương mà bỏ về phòng, Tiêu Nại ngồi trên sô pha bất đắc dĩ lắc đầu một cái rồi cũng về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau

Phiêu Tuyết chuẩn bị bữa sáng kỹ càng rồi tới trường học trước, sau đó mới về ký túc xá.

Cô vừa về đến ký túc xá thì thấy cảnh cả đống người đang tất bật trang điểm, thay quần áo bên trong.
Cô như dại ra, nuốt một ngụm nước bọt hỏi: “Các cậu đang làm gì vậy?”
“Bông Tuyết, cậu đến rồi à? Nhanh lên, mình có chuẩn bị đồ cho cậu này!” Sáng Láng cầm một chiếc đầm trắng đưa cho Phiêu Tuyết, đẩy mạnh cô vào phòng tắm.
Kế đó, Phiêu Tuyết mơ mơ hồ hồ bị tống vào phòng tắm, không để ý đến kiểu dáng quần áo trên tay mà trực tiếp thay luôn.

Đợi cho đến khi thay xong mới phát hiện rằng tuy chiếc đầm này dài tới đầu gối nhưng phần trên thì lại hơi hở hang.
Phiêu Tuyết ngượng ngùng từ phòng tắm đi ra, nhìn bảy người đã bị đờ đẫn kia nói: “Hay là mình thay lại bộ đồ cũ nha? Cái đầm này hở hang quá.”
Vy Vy cản cô em gái đang định đi thay quần áo của mình: “Không cần, trông rất đẹp.

Em đừng thay ra, chiếc đầm này cực kỳ hợp với em luôn đấy.”
“Mọi người thật kì lạ, trước kia có thấy mọi người như thế này đâu.” Phiêu Tuyết hiếu kỳ nhìn Vy Vy với những người khác.
“Không phải hôm nay là ngày Đại Thần mời cơm sao? Hiểu Linh, Nhuận Tuyết, đến đây trang điểm cho Phiêu Tuyết.

Nhất định phải trang điểm sao cho làm nổi bật luôn chiếc váy ấy nữa!” Nhị Hỷ chỉ huy hai người Hiểu Linh, Nhuận Tuyết.
Trong lúc Phiêu Tuyết đang cản ngăn hai người kia thì cô vô tình nhìn thấy một chiếc váy đỏ trên giường: “Ấy chà, hai người đợi em một chút.

Chị ơi, chị thay chiếc váy này đi.

Không lẽ chỉ có mình em là người đẹp thôi sao?” Sau đó còn không có ý tốt, cầm váy lên.

Ty Ty nhìn chiếc váy rồi nói với Vy Vy: “Đúng đó Vy Vy, cậu với Phiêu Tuyết xinh đẹp như vậy mà.

Cậu cũng thay đồ đi!”
Vy Vy nhìn cái váy, hơi kháng cự: “Hôm nay nhân vật chính là Đại Thần và Phiêu Tuyết mà.

Mình đâu có liên quan gì đâu, mình như vầy là được rồi.”
Tiểu Tuyết đột nhiên xuất hiện, còn vỗ vai Vy Vy: “Haiz, chị không thể nói thế được.

Chị Vy Vy, chị nhìn xem, chị với Phiêu Tuyết xinh đẹp như vậy.

Vừa ra trận chắc chắn sẽ thu hút hết tất cả mọi người.

Với lại chị Vy Vy, chị đừng quên ngày hôm nay tụi mình sẽ…” Sau đó cô ném cho Vy Vy một vài ánh mắt.
“Được rồi, chị thay!” Nói rồi Vy Vy cầm chiếc váy đi vào phòng tắm thay đồ.
Phiêu Tuyết cảm thấy hai người này có gì đó hơi khác thường, không nhịn được mà hỏi: “Hôm nay mọi người muốn làm gì vậy?”
“Không…!Không có gì đâu, cậu nghĩ nhiều rồi.” Tiểu Tuyết nói năng hơi lắp bắp.
Phiêu Tuyết vẫn còn nghi ngờ: “Có thật là không có gì không? Sao mình cảm thấy hình như mọi người đang giấu mình chuyện gì vậy?”
“Haiz, Phiêu Tuyết, đúng là em nghĩ nhiều quá rồi.

Em không tin Tiểu Tuyết cũng được, nhưng không lẽ đến chị Nhị Hỷ của em mà em cũng không tin sao?” Nhị Hỷ kéo cô đến ngồi trước bàn rồi nói: “Hiểu Linh, Nhuận Tuyết, hai cậu lại đây trang điểm cho em ấy đi!”
“OK!” Rồi hai người bắt đầu công cuộc trang điểm cho Phiêu Tuyết.

Sau đó, khi Vy Vy vừa bước ra thì bị Hiểu Linh với Nhuận Tuyết tóm lấy, mục tiêu vọt đến là gương mặt của cô.
Phiêu Tuyết kéo Vy Vy, cùng với sáu người đằng sau đi đến cổng trường.

Tiêu Nại và Vu Bán San đã đậu sẵn xe ở đó chờ các cô nàng.
Lúc Vu Bán San thấy Vy Vy, cằm của anh rơi xuống đất cái bụp.

Lát sau, Tiêu Nại đi đến chỗ Phiêu Tuyết: “Hôm nay trông em rất đẹp.”
“Là các cậu ấy bắt em thay đó, nhưng mà em cảm thấy nếu mặc cái này đi ăn buffet thì không được thoải mái lắm.” Cô nhìn bộ trang phục trên người cảm thán.
Tiêu Nại quay đầu lại hỏi các cô nàng phía sau: “Hôm nay các em muốn ăn ở đâu?” Anh bỏ qua ánh mắt chứa đầy ngạc nhiên của Phiêu Tuyết, nói tiếp: “Hôm nay các em là khách, nghe theo các em.”
Nhị Hỷ chạy đến đề xuất ý kiến: “Ở gần đây hình như có một nhà hàng Pháp mới mở, chúng ta đến đó ăn thử đi!”
“Em đồng ý em đồng ý, chỗ Nhị Hỷ nói nghe có vẻ được đó, chúng ta đến nhà hàng Pháp đó đi!” Sáng Láng tán thành.
“Được, lát nữa đọc địa chỉ cho anh biết.”
Tiếp đó là Tiêu Nại chở Phiêu Tuyết với ba người bạn cùng phòng trên xe mình, còn mấy người Vy Vy thì ngồi xe Vu Bán San.
Một lúc sau, mọi người đã có mặt bên ngoài nhà hàng Pháp.

Tiêu Nại cho bốn người Phiêu Tuyết xuống xe ở đây rồi đi tìm chỗ đậu xe với Vu Bán San.
“Mạnh Dật Nhiên?” Khi Phiêu Tuyết đang xem xét chung quanh thì vô tình thấy Mạnh Dật Nhiên cùng một nữ sinh khác dùng bữa bên trong.
Ngay lập tức cô chuyển tầm mắt sang Nhị Hỷ: “Chị Nhị Hỷ, các chị có thể nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra không? Em không tin đây là trùng hợp.”
“Phiêu Tuyết, chuyện là vầy, người đang ngồi đối diện với Mạnh Dật Nhiên là Ái Hương Nại Nhi.

Hôm qua khi tụi chị trở về, Nhị Hỷ vô tình đọc được một bài viết, em xem đi.” Vy Vy mở điện thoại ra đưa cho cô xem.
“Rồi cậu ấy thấy Ái Hương Nại Nhi nói nhà hàng Pháp này hôm nay sẽ khai trương, nên Nhị Hỷ mới muốn chúng ta vào đây.” Vy Vy lấy lại di động, kể tiếp cho Phiêu Tuyết.
Cô trầm tư một chốc, nói: “Hay là tụi mình đi ra chỗ khác ăn đi.

Mấy người chúng ta đâu có ai thích ăn món Pháp đâu, tới đây ăn không phải rất phí tiền sao? Em nhớ là hình như Mạnh Dật Nhiên còn có một người hay đi theo nữa nhưng bây giờ cô ấy đang ăn cơm với Ái Hương Nại Nhi mà không đi cùng với cô gái kia.


Nếu vậy rất có thể cô gái đó sẽ vì muốn cứu vãn mối quan hệ với Mạnh Dật Nhiên mà nói chuyện này với cô ấy.

Chúng ta nên đi thôi.”
Mấy người kia suy nghĩ một hồi rồi đồng ý với Phiêu Tuyết.

Sau đó, khi Tiêu Nại đến nơi thì cô nói với anh là mình không quen ăn món Pháp nên muốn đổi nhà hàng.

Hơn nữa, nhóm Vy Vy cũng đã đồng ý rồi nên Tiêu Nại với Vu Bán San đưa các cô sang chỗ khác dùng bữa.
Trên đường đi về, Phiêu Tuyết hơi nhíu mày: “Tiêu Nại, chuyện hôm nay, em xin lỗi.”
“Sao hôm nay ở nhà hàng đó em lại không muốn ăn? Có chuyện gì phải không?” Tiêu Nại thấy cô cứ muốn nói lại thôi, thêm vào một câu: “Đừng giấu anh.”
Phiêu Tuyết không thể làm gì khác, đành kể hết mọi chuyện cho anh nghe.

Anh trầm mặt hỏi: “Đó là ai?”
“Em không rõ lắm, nhưng em chỉ biết là có Ái Hương Nại Nhi.

Mà thôi, em không muốn truy cứu nữa, có lẽ bây giờ Mạnh Dật Nhiên với cô ấy đã đủ khốn đốn lắm rồi.” Phiêu Tuyết suy nghĩ một chút rồi đáp.
“Anh không độ lượng được như phu nhân đây, chuyện này em đừng quan tâm nữa.”
“Vâng.” Cô biết bây giờ tâm trạng anh không vui nên cũng thuận theo ý anh.
Về đến nhà, Phiêu Tuyết nắm lấy tay anh: “Tiêu Nại, anh giận à?”
“Anh không giận, chỉ là tự nhiên cảm thấy mấy ngày tốt nhất nên lấy máy tính của em đi.” Tiêu Nại ôm cô vào lòng.
-o0o-
(•Sam•): Đại Thần thương “vợ” rồi kìa (=^.^=)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.