Đọc truyện Hà Dĩ Phiêu Tuyết FULL – Chương 15: Mời Cơm
Chương 15: Mời cơm
Lúc Phiêu Tuyết tỉnh dậy thì đã là chín giờ sáng ngày hôm sau.
Vì còn hơi buồn ngủ nên khi Phiêu Tuyết xem xét xung quanh thì có gì đó rất mơ hồ, nhìn nhìn một lúc rồi lại nằm xuống định ngủ tiếp.
Chỉ là, vừa đặt lưng thì lập tức bò lên quơ lấy cái đồng hồ báo thức ở đầu giường.
Vừa thấy con số mười giờ ba mươi liền nhảy ra khỏi giường, mở tủ lấy một bộ quần áo rồi mở cửa chạy ngay vào phòng tắm.
Tiêu Nại đang ngồi trên sô pha quan sát máy tính, ngay thấy tiếng động nên tạm dời tầm mắt khỏi màn hình.
Anh ngẩng đầu lên thì thấy hình ảnh của cô nàng nào đó trong bộ đồ xộc xệch cầm quần áo chạy một mạch vào phòng tắm, khóe môi nhếch lên một chút rồi lại tiếp tục tập trung xem máy vi tính.
Phiêu Tuyết chạy vào trong phòng đầu tiên tắm một cái rồi thay đồ.
Sau đó mới đánh răng rửa mặt, chải lại tóc rồi tẩy trang.
Xong hết mới mở cửa đi ra ngoài.
Tiêu Nại đang xem trang diễn đàn trường, vừa nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra liền khép máy tính lại, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Phiêu Tuyết mặc một chiếc áo sơ mi cổ cao, thắt cà vạt đen, phối với quần dài kiểu rách cùng màu cà vạt.
Mái tóc xoăn dài hơi rối được thả sau lưng, trên tai đeo đôi khuyên bằng bạc.
Cô đi đến sô pha ngồi cạnh Tiêu Nại, anh cũng theo thói quen vòng tay ôm lấy đối phương: “Có đói không? Anh dẫn em ra ngoài ăn.”
Phiêu Tuyết lắc đầu: “Tiêu Nại, anh không thể nhẹ nhàng hơn chút sao? À mà, anh có thể đừng để lại dấu vết không? Toàn trường chỉ mới vừa biết chuyện tụi mình ở bên nhau vào ngày hôm qua thôi, mà hôm nay em lại không đi học nữa.
Anh đoán xem đám bạn cùng phòng em sẽ nghĩ gì đây? Cũng may mà hôm nay em không có lớp.”
Tiêu Nại nhìn cô mỉm cười: “Chuyện đó thì lần sau vi phu sẽ cố làm nhẹ hơn, cũng sẽ hạn chế để lại dấu vết trên người phu nhân nữa.”
“Nghe vậy còn tạm được.” Tay anh chầm chậm vuốt ve tấm lưng cô.
Nhất thời, toàn bộ không gian như bất động.
Nếu như không phải bàn tay anh đang hoạt động, thì có khi người ta còn nghĩ là thời gian đã dừng lại từ lúc nào.
Khoảnh khắc này, giống như khi hai người ở trong game, hình ảnh lúc cả hai nhàn hạ “Tương cứu lúc hoạn nạn không bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.”
Một lát sau Tiêu Nại mới lên tiếng: “Ngày mai phu nhân muốn đãi các bạn em ăn cơm ở đâu đây?”
“Nếu các cậu ấy không chọn, vậy thì chỉ cần chỗ đó có đồ ăn ngon là được rồi.”
“Không thể, nói thế nào thì cũng người nhà phu nhân, không thể qua loa.” Anh phủ định ý kiến của cô ngay sau đó.
“Tùy anh thôi, với em mà nói, nơi nào cũng giống nhau hết, chỉ cần có đồ ăn ngon là được.”
“Chuyện này thì lại khác, không thể làm như bình thường, anh sẽ đặt một phòng riêng ở nhà hàng.”
“Nghe theo anh.” Phiêu Tuyết với vẻ mặt “Sao cũng được.” nói.
Sau đó anh đứng dậy ra ngoài ban công gọi điện thoại, Phiêu Tuyết bất đắc dĩ nghĩ: Tiêu Nại à, em cảm thấy bữa cơm ngày mai thế nào anh cũng sẽ bị các cậu ấy ăn đến phá sản cho coi.
Nhưng rồi cô lại lắc đầu một cái: Mình vẫn không nên quan tâm chuyện này, mai chỉ cần phụ trách hai việc là ăn và đẹp thôi.
Còn lại cứ để cho Tiêu Nại xử lý, hì hì!
Lúc Tiêu Nại quay lại thì Phiêu Tuyết đã co người ngồi như núi cát, mà tâm trí không biết đang ở nơi đâu nữa.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ôm vào lòng, hôn một cái rồi hỏi: “Đang nghĩ gì thế? Anh gọi điện xong, quay lại rồi mà em vẫn không biết.”
“Em đang nghĩ tới, bữa cơm ngày mai em không cần quan tâm, chỉ cần phụ trách ăn tốt mặc đẹp thôi.”
“Vậy à?”
“Đúng đấy.” Vừa dứt lời, Phiêu Tuyết liền tỉnh táo lại.
Hơn nữa, còn bị sự hiện diện của Tiêu Nại làm giật mình.
Cô nhìn người đang ôm mình: “Anh gọi điện xong từ lúc nào thế?”
“Vừa mới.”
“Vậy không phải anh (biết em nghĩ gì chứ)?”
Phiêu Tuyết bỏ lửng nửa câu, không dám đối mặt với anh, trong lòng gào thét: Anh làm ơn đừng có biết gì hết nha!!!
Tuy rằng suy nghĩ rất tươi đẹp, nhưng mà đời không như là mơ, Tiêu Nại mặt tràn đầy ý cười gật đầu, còn phà một làn hơi bên tai cô: “Ngày mai, phu nhân muốn mặc thật đẹp để ra trận.”
Phiêu Tuyết mẫn cảm né ra một chút, rùng mình gật đầu: “Phải, nhưng anh có thể đừng làm thế không? Nhột lắm!”
Trong lời nói của cô có chút làm nũng, làm cho anh không thể không ngồi dậy: “Chiều nay anh phải tới công ty kỹ thuật Chân Ức, bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn trưa trước đi.”
“Ừm.”
Tiêu Nại lấy áo vest, ví tiền, mang theo máy tính rồi kéo Phiêu Tuyết ra ngoài.
Cơm nước xong, anh lái xe đến công ty Chân Ức với Vu Bán San để họp, còn Phiêu Tuyết thì một mình dạo phố mua sắm.
Đang đi thì nhận được cuộc gọi của Nhị Hỷ, vừa vặn là chỗ Phiêu Tuyết lại cách Chân Ức không xa nên cô lập tức chạy đến công ty Chân Ức.
Vừa mới vào đại sảnh thì liền bị Nhị Hỷ ôm lấy, chỉ kịp nghe cô nàng nói: “Phiêu Tuyết, em nhất định phải cứu bọn chị!”
“Chị Nhị Hỷ, chị buông em ra trước đi, em sắp nghẹt thở rồi…” Phiêu Tuyết hết hơi vội nói.
“Ối, Phiêu Tuyết! Em nhất định phải cứu Nhị Hỷ với mấy chị!”
“Có chuyện gì vậy? Sao các chị lại gấp gáp gọi em đến đây thế?”
“Phiêu Tuyết, trong bọn chị thì chỉ có mỗi Vy Vy và em là có chơi game thôi, vậy nên em phải cứu tụi chị!” Nhị Hỷ đau khổ van xin.
Cô nghe xong câu chuyện, chuyển ánh mắt khác thường sang Vy Vy: “Chị, chị có mấy cái ID Lô Vỹ gì đó lận mà.
ID chị là Lô Vỹ Vy Vy thì ổn rồi còn có ID phụ Lô Vỹ Nhất Phiến, Nhất Phiến Lô Vỹ linh ta linh tinh đủ loại hết ấy.”
Vy Vy bĩu môi: “Mấy cái ID đó đâu phải dễ nhớ, trách chị sao?”
“Được rồi được rồi, không trách chị, không trách chị, là do em do em.
Vậy như thế này đi, trí nhớ của chị Nhị Hỷ không tốt lắm, thế nên chị phải nhớ kỹ điều này.
Lúc mà chị đối mặt với người phỏng vấn thì cứ bình tĩnh trả lời câu hỏi, sau đó nói ID của em ra, Khuynh Tuyết Phiêu Thành, rất dễ nhớ.
Chị đã nhớ kỹ chưa?” Phiêu Tuyết dặn dò Nhị Hỷ.
“OK, chị nhớ rồi.” Nhị Hỷ gật đầu đã rõ, còn cảm ơn cô: “Phiêu Tuyết, nếu như chị thành công vượt qua buổi phỏng vấn, nhất định chị sẽ mời em ăn cơm.”
“Không cần đâu, chỉ cần chị qua được là em vui rồi, chị em cũng sẽ yên tâm hơn.” Phiêu Tuyết đáp.
“Lão Tam, kia không phải là Tam Tẩu với Vy Vy sao? Qua chào hỏi một chút không?”
Tiêu Nại nhìn đến chỗ Vu Bán San chỉ đến: “Được, tôi cũng muốn đi làm quen.”
Vu Bán San vừa duỗi chân ra định đi thì lại rút về: “Có Tam Tẩu ở đây, tôi không dám, sợ lại bị nói là đi theo dõi người khác.”
Tiêu Nại cười mỉm, không nói gì hết mà dùng hành động thay lời muốn nói: Cậu không đi, tôi đi.
Vu Bán San thấy anh đi qua đó nên chỉ còn hết cách đành đi theo.
“Phiêu Tuyết.”
“Tiêu Nại! Sao anh lại ở đây?”
“Em quên rồi, hôm nay anh phải tới công ty Chân Ức họp mà.” Anh xoa đầu cô một cái.
“Trời ạ! Phiêu Tuyết, vậy ra em và Đại Thần thật sự ở bên nhau!” Nhị Hỷ bị hai người làm cho từ ngạc nhiên biến thành phấn khích, kéo lấy tay Phiêu Tuyết để biểu đạt.
“Giới thiệu cho anh biết một chút đi.”
“À vâng, đây là chị Nhị Hỷ, chị Hiểu Linh, chị Ty Ty, còn đây là chị ruột em, Bối Vy Vy.”
“Chào các em, đây là Vu Bán San.” Tiêu Nại chỉ vào Vu Bán San đứng cạnh giới thiệu.
“Chào các em.”
“Chào anh.”
Vu Bán San chào hỏi mấy người Vy Vy như rất quen thuộc, các cô cũng không quên sự hiện diện của anh, vẫn chừa lại cho anh xíu mặt mũi.
“Ngày mai anh sẽ mời khách ăn cơm, các em cũng đi chứ?”
“Như vậy không ổn lắm đâu…” Vy Vy có chút do dự trước lời đề nghị này.
“Không sao, các em đều là người nhà Phiêu Tuyết cả, cùng đi đến đó không thành vấn đề.”
“Vậy cũng được ạ.” Nếu Tiêu Nại đã nói vậy rồi thì Vy Vy cũng không tiện từ chối.
“Lão Tam Lão Tam, tôi cũng muốn đi!”
“Lấy danh nghĩa gì đến?”
“Tôi…!Tôi lấy danh nghĩa anh rể tương lai của cậu đến.” Vu Bán San thấp giọng đáp bên tai Tiêu Nại.
“Đợi cậu trở thành anh rể tôi đã rồi hẵng nói.” Anh cũng thì thầm trả lời.
Tiếp đó anh mỉm cười nhìn Phiêu Tuyết: “Chúng ta về thôi.
Ngày mai anh sẽ để Phiêu Tuyết nhắn tin cho các em, đến lúc đó chỉ cần các em có mặt thôi.” Tiêu Nại gật đầu chào mấy người Vy Vy rồi kéo cô với Vu Bán San rời đi.
-o0o-
(•Sam•): bằng cái trình độ edit kém cỏi của tui mà tui đã lết xác được 15 chương rồi, xin hãy cho tui một tràng pháo tay gia tăng động lực đi đến cuối cuộc hành trình nào \(*T▽T*)/