Bạn đang đọc Hạ Chí – Bắc Đồ Xuyên – Chương 72
Làm mẹ hả, chuyện này Hạ Chí còn chưa nghĩ tới.
Mặc dù khi nói đến chuyện làm mẹ thì cô đã có rất nhiều ý tưởng, nhưng Hạ Chí là người giữ lời hứa, nói không làm gì khác thì sẽ không làm gì khác.
Trung thực giữ chữ tín mới có thể làm việc lâu dài.
Mặc dù nhiều lúc cô cảm thấy rất thèm, giống như có người đặt một miếng bánh ngọt ngay trước miệng, rất khó có thể không cắn một miếng.
Chỉ là Hạ Chí cứ chịu đựng như thế rồi cũng ngủ được.
Khả năng này cô đã rèn ra được từ nhỏ, đặc biệt là buổi tối có thể chịu đói.
Tư thế ngủ của Hạ Chí rất tốt, ngủ rồi là nằm im không cử động, không có kéo chăn, cũng không trở mình, nhưng Đường Hạo vẫn cứ mất ngủ.
Rõ ràng là anh sợ cô nghịch ngợm trêu chọc anh, nhưng cuối cùng cô ngủ yên không nhúc nhích thì anh cũng khó mà bình tĩnh.
Giấc ngủ này sao mà mệt mỏi quá, nhiều lần vừa thiếp đi thì lại đột nhiên tỉnh dậy, nhìn thấy Hạ Chí nằm bên cạnh yên tĩnh ngủ say lại càng cảm thấy tức ngực khó thở.
Cũng không biết rốt cuộc là ai thèm hơn ai.
Có mấy lần anh muốn xuống giường đổi chỗ khác ngủ, nhưng sợ đến sáng cô dậy rồi lại chất vấn anh, bảo rằng rõ ràng đã nói là chúng ta ngủ cùng nhau mà sao sáng dậy không thấy anh đâu.
Anh biết trả lời làm sao bây giờ? Nói là do anh nghĩ ngợi lung tung à?Sau đó anh nghi ngờ rằng chỉ số IQ của mình cũng đã bị cô lấy mất rồi, thừa biết là chuyện này không thích hợp nhưng vẫn cứ đồng ý với cô.
Nhưng mà thể cũng tốt, có thành thật đến ngủ, đổi lại khiến anh giống như một thằng biến thái.
Anh thậm chí còn giận dỗi nghĩ rằng không ấy mình làm luôn đi!Như thế thì ai cũng có thể sống yên ổn rồi.
Nhưng nhìn dáng cô ngủ say sưa như vậy, anh lại không thể làm việc cầm thù đó được.
Chợt anh hoảng hốt nghĩ, nếu đây là Hạ Chí cố ý thì có phải anh trở thành sói nhảy vào miệng cừu không?Đối với Hạ Chí mà nói, chuyện này giống như khi còn nhỏ cô đến nhà Thẩm Tư Nam chơi, chơi mệt rồi, trời cũng tối rồi, hai người cũng không có chuyện gì phải làm cùng nhau nhưng lại không muốn tách ra nên chỉ có thể làm nũng mà đề nghị: “Đêm nay tớ có thể ngủ với cậu được không?”Ngủ này là ý trên mặt chữ.
Xem ra Hạ Chí chính là như vậy.
Vì thế sau khi cô tỉnh dậy liền không tài nào hiểu nổi vì sao mình rõ ràng đã giữ lời hứa, tư thế ngủ yên ổn, không lộn xộn, không nói lung tung, cũng không làm chuyện vượt rào mà sao Đường Hạo vẫn có vẻ không vui.
Mặt anh trông u ám rặt một vẻ ngủ không đủ giấc.
Hạ Chí nhìn anh một lúc lâu, đi theo đến tận phòng tắm xem anh rửa mặt rồi hỏi: “Anh làm sao vậyChẳng lẽ là em ngủ không yên hả? Không phải chứ! ” Từ trước đến nay chưa có ai bảo tư thế ngủ của cô không yên cả.
Đường Hạo liếc cô một cái, lười giải thích với cô: “Không có gì, chỉ là anh đột nhiên có nhận thức mới về nhân phẩm của mình.
“—- Anh cảm thấy anh là một người tốt.
Ngủ một giấc xong tỉnh dậy, linh hồn cũng thăng hoa luôn.
Hạ Chí nghe không hiểu nên dứt khoát mặc kệ anh, lon ton chạy về nhà thay quần áo.
Mẹ bảo cô một mình ra ngoài, đi dạo trung tâm mua sắm chọn quà tặng, nhân tiện hỏi thăm lại lần nữa hoàn cảnh trong nhà Đường Hạo.
Hạ Chí chỉ mơ hồ nghe anh nói qua một ít, còn lại là do Tần Dương và Thẩm Tư Nam nói, sau đó Thẩm Tư Nam lại kể lại cho cô nghe một chút.
Trước khi cha Đường Hạo kết hôn với mẹ anh thì có quan hệ với người khác rất lâu, thậm chí còn có một cô con gái rồi, nhưng mới đầu mẹ Đường cũng không biết, đến khi Đường Hạo được hai tuổi mẹ anh mới biết, lúc ấy cha Đường Hạo vẫn còn qua lại với người phụ nữ đó, vì thế mẹ Đường Hạo ly hôn với cha Đường Hạo, hơn nữa còn mang theo Đường Hạo đi, khi đó cha Đường Hạo là người có lỗi trong cuộc hôn nhân, còn mẹ Đường Hạo thì vẫn có công việc đàng hoàng và thu nhập tốt nên giành được quyền nuôi con.
Khi Đường Hạo chín tuổi, mẹ Đường Hạo bị bệnh nên đã từ chức, do không có nguồn thu nhập ổn định nên cha Đường Hạo nhân cơ hội đó đoạt quyền nuôi con, hai người thỏa thuận không có kết quả, suýt chút nữa đã lên Tòa án, cuối cùng vẫn là mẹ Đường thỏa hiệp, bà hy vọng con của mình có thể trưởng thành trong hoàn cảnh tốt hơn.
Mặc dù Đường Hạo lớn lên ở Đường gia nhưng lại không có cảm tình gì với mẹ kế và chị kế, cũng không thân thiết với cha.
Chuyện là như vậy đó, tuy kể rất ngắn gọn nhưng đối với Hạ Chí mà nói vẫn là vô cùng sầu não, cô kể xong còn thở dài mà nói: “Anh ấy thật đáng thương! Về sau con chắc chắn sẽ không để anh ấy phải chịu khổ nữa.
“Hạ Chí hận không thể tặng mọi thứ tốt nhất trong thiên hạ cho anh.
Mẹ Hạ mỉm cười, nhìn tinh thần trách nhiệm của con gái tăng lên vùn vụt, có thể thấy tất cả đều là cô chủ động, một chút cũng không có nói quá.
Nhìn thái độ của Đường Hạo vẫn trân trọng Hạ Chí như trước, không hề có ý ỷ lại vào sự chủ động của đối phương mà khinh thường làm cho có lệ, từ điểm này mà nói thì bà rất vừa lòng Đường Hạo.
“Từ nhỏ mẹ đã nói, chuyện của mình chỉ có thể do mình quyết định, đi sai đường thì tự mình phải trở về, cha mẹ có thể chia sẻ cho con tình thương cùng sự giàu có nhưng dũng khí và trí tuệ là những phẩm chất cao đẹp dẫn đường cho cuộc đời con, con phải tự mình trau dồi.
“Hạ Chí gật đầu: “Con biết rồi ạ!”.