Hạ Chí - Bắc Đồ Xuyên

Chương 71


Bạn đang đọc Hạ Chí – Bắc Đồ Xuyên – Chương 71


Sau khi cúp điện thoại, Hạ Chí nhìn Đường Hạo, không thể tin được mà nói: “Mọi người sợ anh không cần em nên muốn dùng tiền để giữ anh lại sao?”Đường Hạo cảm thấy phản ứng của cô rất buồn cười nên liền nổi hứng trêu chọc: “Có lẽ là vậy…”Hạ Chí lập tức không chịu, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: “Em cũng đâu có tệ đến mức đó.


Quá đáng thật, rất là quá đáng luôn!”Hạ Chí cứ lầm bầm mãi, đứng lên bỏ về nhà.

Đường Hạo cho rằng cô muốn về để lên án người trong nhà nên cũng không giữ cô lại, chỉ dặn dò: “Em nhớ lau khô tóc đó.”Một lát sau Hạ Chí lại quay trở lại, tay còn ôm thêm một cái hộp, Đường Hạo đang định ngủ cũng không khỏi nhìn qua: “Cái gì đấy?”Hạ Chí lấy ra từng món một ra cho anh xem: “Đây là toàn bộ giấy chứng nhận từ nhỏ đến lớn của em, còn có tiền lương, một vài căn nhà, à, còn có thêm một mảnh đất…”Hạ Chí đem tất cả đẩy hết cho anh: “Cho anh hết.”Giống như muốn đem cả thân mình giao cho anh.Đường Hạo đỡ trán, không nhịn được bật cười, anh họ của cô nói cô là đứa nhỏ ngốc nghếch xem ra cũng không phải là bôi bác cô.“Được rồi, anh biết Tiểu Tiểu của chúng ta rất lợi hại.” Anh dỗ dành cô: “Anh không cảm thấy em kém cỏi chỗ nào hết, em là giỏi nhất.”Hạ Chí vẫn không tin, cố gắng nhớ lại xem mình còn cái gì có thể cho anh hay không, nhưng mà nhất thời không nhớ ra, có chút không cam lòng nên lông mày nhíu lại thành một nhúm.Đường Hạo bẹo má cô: “Được rồi, em đi ngủ đi.” Anh lại gõ đồng hồ nhắc nhở: “Đã 12h rồi.”Hạ Chí lúc này mới “A” một tiếng, định xoay người đi nhưng không hiểu sao lại cảm thấy không cam lòng, nói chung là cảm thấy hôm nay quá mệt mỏi, tuy rằng đã ở cùng một chỗ với anh cả ngày nhưng bây giờ tách ra vẫn cảm thấy rất khó chịu, thế nên cô quay đầu lại nói: “Em muốn ngủ với anh.”Nếu Đường Hạo biết khi còn nhỏ cô cũng dính lấy các chị họ mà nói “Em muốn ngủ với chị.” thì có lẽ anh sẽ không kinh ngạc đến vậy.Nhưng đột nhiên nhận được đề nghị như vậy, cảm giác bị giở trò quen thuộc lại nổi lên, anh hít sâu hai lần mới dằn lại được cảm xúc đang dao động trong lòng, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú.Quả nhiên là không có chuyện gì mà đột nhiên ân cần, không phải gian thì cũng là trộm.Hạ Chí thành khẩn nhìn anh, thề thốt nói: “Dáng ngủ của em rất gọn.”Nghĩ một chút, lại bổ sung thêm: “Chỉ ngủ thôi, em không làm gì đâu, em thề!”Đường Hạo “A!” một tiếng, rồi nói cho cô biết một hướng nghĩ khác: “Nhưng anh không chắc mình có mình có làm gì khác hay không.”Ánh mắt Hạ Chí sáng lên, cô có cảm giác đây là chuyện tốt.Đường Hạo hoàn toàn chịu thua cô, thua triệt để.

Anh tức tối bật cười, gật gật đầu: “Được rồi, tuỳ em thôi, em cảm thấy chuyện này thích hợp thì cứ làm.”Hạ Chí cảm thấy cực kỳ thích hợp, vô cùng vui vẻ đi vào phòng ngủ của anh.Đi vào mới phát hiện phòng ngủ trống không, thì ra anh ngủ trong phòng làm việc.Giường của phòng làm việc cũng quá nhỏ, chỉ có 1m2.Hạ Chí nhíu mày: “Sao anh không ngủ trong phòng mà lại ngủ ở đây?”Đường Hạo nhìn cô, tỏ vẻ giường nhỏ như thế đấy, em ngủ được hay không thì tuỳ, nếu không ngủ được thì tự về phòng mình ngủ đi.Hạ Chí tự tìm cái gối, ôm một cái chăn, tìm một chỗ rồi nằm xuống.Còn dụi đầu ngửi mùi hương trên giường anh: “Thơm quá à.”Đường Hạo lặng thinh, lạnh lùng liếc cô một cái.Thấy ánh mắt cảnh cáo của anh, cô bĩu môi, rụt người vào bên trong một chút.


“Anh ngủ đi! Em không có chiếm nhiều diện tích đâu.”Đường Hạo nghĩ thầm, em tốt nhất không nên giở trò, ở đây mẹ nó không có áo mưa đâu, anh cũng không muốn buổi tối phải đi tắm nước lạnh.


Anh trầm mặc một lát, có ý tốt khuyên bảo cô: “Em về phòng ngủ đi! Trai đơn gái chiếc, ngủ cùng nhau thế này không thích hợp!”Hạ Chí lại rút người vào sâu bên trong hơn, năn nỉ nói: “Em không có chiếm nhiều chỗ lắm đâumà.”Đường Hạo muốn phát điên rồi, thậm chí anh còn có chút hoài nghi, là do cô xem nhẹ bản thân mình hay là cô đã đánh giá quá cao năng lực tự chủ của đàn ông, hay là cô hoàn toàn không có khái niệm đối với “chuyện đó”.Không lẽ là do anh lớn lên trông rất giống người tốt sao?Nhưng nhìn ánh mắt thành khẩn của cô, cuối cùng anh cũng đầu hàng mà nói: “Em thành thật một chút.”Hạ Chí gật đầu.Đường Hạo tắt đèn rồi nằm xuống.Giây tiếp theo Hạ Chí liền tiến lại gần, đặt tay lên ngực anh, nhỏ giọng nói: “Em rất thích anh!”Giọng nói nhẹ nhàng nghe như một tiếng thở dài, cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ đơn giản là cầm lòng không đăng nên mới cảm khái.Đầu Đường Hạo trở nên ong ong.Giỏi lắm!Một giây cũng không để cho anh yên.Đường Hạo trở người ép cô dưới thân mình: “Nếu em không muốn làm mẹ sớm thì đừng có nói chuyện, đừng có động chạm lung tung.”Hạ Chí cuối cùng cũng làm người trung thực.Thế giới chìm vào yên tĩnh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.