Bạn đang đọc Hạ Chí – Bắc Đồ Xuyên – Chương 59
Sáng sớm Hạ Chí đã nhận được chuyển phát nhanh, là mẫu nước hoa của biên tập viên phụ trách kế hoạch của tạp chí bên kia gửi cho cô.Tổng cộng có mười tám lọ 7ml mẫu thử các loại, bởi vì nội dung liên quan do cô biên soạn trước nên sẽ xuất bản dưới dạng quà tặng, để các cô gái tự chọn.Sở thích dùng nước hoa của Hạ Chí rất phổ thông, cơ bản trên thị trường bán chạy thì cô đều cảm thấy dùng được, chỉ là chưa có khái niệm về nước hoa dành cho nam giới.
Cô thích hương thơm tươi mát một chút, lớp hương trên mặt và lớp giữa phải thanh nhẹ, lớp hương cuối đặc biệt một chút thì càng hấp dẫn cô.Mười tám lọ này đều là nước hoa nam, cô xịt thử chút hương lên giấy nhưng không ngửi được mùi gì, bèn nghĩ đến việc đưa cho người khác ngửi thử rồi cho cô ý kiến.Thẩm Tự Nam so với cô hẳn là có hiểu biết hơn, Mao Mao có thể cũng hiểu rõ hơn một chút, lúc trước đã nói qua đề tài này, nhưng Hạ Chí không có cách liên lạc với Mao Mao, hai người chỉ ngẫu nhiên gặp gỡ mà không có ước hẹn gặp lại.
Hạ Chỉ nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra người đặc biệt thích hợp.Cuối cùng cô chợt nghĩ đến, cô còn có người bạn trai ở cách vách mà!Vì thế, cô cầm một cái hộp lớn đi qua gõ cửa.Lúc Đường Hạo mở cửa ra hỏi: “Em lấy cái gì à?”Hạ Chí lắc đầu: “Anh có xịt nước hoa không?”Hạ Chí cho rằng anh sẽ nói không, kết quả câu trả lời của anh lại là: “Thỉnh thoảng!” Chủ yếu xuất phát từ yêu cầu lễ nghi.
Không đến mức dốt đặc cán mai.Ánh mắt của Hạ Chí bừng sáng: “Thật vậy sao?”Đường Hạo cảm thấy bản thân đã trả lời sai, anh nghi ngờ nhìn cô, anh luôn có linh cảm không lành.Hạ Chí vừa thay dép vừa nói: “Tạp chí vừa gửi một số mẫu nước hoa cho em chọn, dùng để làm quà tặng nhỏ, nhưng em không chọn được.
Hay là anh giúp em thử nhé?”Đường Hạo nghe thấy là chuyện đàng hoàng, anh gật đầu: “Khoan, đợi chút đi! Trước tiên đi rửa tay, ăn cơm đã.”Hạ Chí vô cùng thích thú đi rửa tay, phòng vệ sinh vẫn còn ẩm ướt, hơi nóng còn chưa tan, Hạ Chỉ dò hỏi: “Anh vừa mới tắm à?”Đường Hạo “ùm” một tiếng.Hạ Chí ngửi ngửi, nghiêm túc đánh giá một câu: “Sữa tắm của anh thơm quá.”Đường Hạo ép bản thân không được suy nghĩ nhiều, anh bực bội nói: “Rửa tay nhanh lên, nói linh tinh gì đó.”Hạ Chí rửa sạch tay xong, cô tới giúp soạn mâm đồ ăn, sau đó bất thình lình ghé sát vào cổ anh ngửi ngửi, nói nhỏ: “Tại sao anh tắm xong lại không có mùi sữa tắm.”Các cô gái khi tắm rửa xong đều có hương thơm.
Trước kia Hạ Chí ở cùng Thẩm Tư Nam, cô luôn cảm thấy cô ta tắm xong giống như đóa hoa, bản thân cô thì như con ong mật, đuổi theo cô ta ngửi thử.Đường Hạo khịt mũi, không hiểu chuyện gì xảy ra, phụ nữ rắc rối.
“Có mùi hương khác sao?” Chính anh cũng nghiêng đầu ngửi thử bả vai, rõ là không có mùi lạ!Hạ Chí lắc đầu liên tục: “Không có, vẫn rất thơm mà.
Trên người của anh có một loại…” Cô nghiêng đầu ngửi ngửi, không nghĩ ra được từ nào để miêu tả, “Đó là mùi hương mà phụ nữ không nên có.”Cô nhe răng cười với anh.Đường Hạo nhai đồ ăn gì đó, suýt nữa cắn trúng lưỡi.Vừa uống xong ngụm sữa bò cuối cùng, Hạ Chí vứt cái ly sang một bên rồi quỳ gối xuống thảm phòng khách mân mê mấy lọ nước hoa.
Đầu tiên cô lấy ra một lọ hương bạc hà và một lọ hương thảo, xịt thử lên giấy, để mùi hương bắt đầu tan ra một chút, cô cầm lấy đưa cho anh ngửi: “Cái nào thơm vậy?”Anh chỉ ngửi qua, liền chỉ tay vào hương bạc hà: “Cái này.”Hạ Chí kéo kéo cánh tay anh: “Anh nghiêm túc chứ!”Đường Hạo bị cô lay khiến cơ thể hơi lảo đảo, cười nói: “Đừng làm nũng.”Vẻ mặt Hạ Chí giống như được khen, cô gật đầu, ra bộ suy tư như đã học được gì đó, khiến cho Đường Hạo không nói nên lời.Cô chạy tới chạy lui, dùng ý nghĩ của chính mình mà loại trừ, cuối cùng chọn ra ba lọ, sau đó chọn cái thích nhất đưa qua: “Hôm nay cho anh dùng cái này, thói quen của anh là dùng ở cổ tay hay sau gáy? Hay là mỗi chỗ xịt một chút.”Vẻ mặt Đường Hạo chống cự: “Có thể không xịt được không?””Giúp em thử xem sao!” Hạ Chí cố gắng kéo kéo cánh tay của anh, nhẹ giọng nói: “Xin anh đó.”Anh làm sao có thể từ chối được, Đường Hạo duỗi tay ra, Hạ Chí vô cùng thích thú xịt vào cổ tay anh, sau đó lại xịt một chút ở mép tóc phía sau gáy anh, thậm chí cô còn định xịt vào eo anh, nhưng bị anh ngăn lại.Hạ Chí lại lần nữa ghé vào sau gáy anh ngửi thử, cô ra vẻ vừa lòng: “Cái này khá thơm đó.”Đường Hạo bị cô ngửi cảm thấy nửa người tê rần, bản năng khiến anh né tránh sang một bên, như gặp phải kẻ thù.Hạ Chí không biết tại sao, mỗi lần thấy anh biểu hiện như vậy thì cô cảm thấy rất buồn cười, vì thế cô ghé sát vào anh, cố ý ngửi thêm lần nữa: “Anh ngại à?”Ngại cái con khỉ! Đường Hạo trừng mắt nhìn cô.Hạ Chí cười thành tiếng: “Tại sao anh lại ngại ngùng hả?” Cô ghé sát vào anh, bất ngờ hôn anh một cái, đôi mắt cô nhìn anh chằm chằm, “Thật kỳ lạ, em hôn anh thì anh không ngại ngùng, tại sao em ngửi anh một chút thì anh lại ngại ngùng?”Đường Hạo: “…” Anh cũng muốn biết tại sao.Hạ Chí với tâm lý tìm tòi nghiên cứu đơn thuần, cô lại nghi ngờ than thở: “Thật kỳ lạ!”Hạ Chí lại bị đuổi đi, cô đã tập mãi thành quen, trước khi đi còn dặn dò anh: “Nhớ rõ giúp em lưu ý một chút, xem khả năng lưu hương như thế nào nha.”Sáng sớm vẻ mặt của Đường Hạo như đưa đám, Tần Dương và anh đã ở địa điểm thi đấu, hôm nay sẽ thi đấu trải nghiệm để các tuyển thủ thích ứng với đường đua.Đường Hạo và Tần Dương đi đến địa điểm thi đấu.Tiến vào nơi thi đấu, Tần Dương đưa thẻ công tác cho anh, là thẻ kỹ thuật viên đứng đầu của đoàn xe.Kỹ thuật viên là linh hồn của đoàn xe.Một đoàn xe tốt, nhất định có kỹ thuật viên ưu tú.Nhưng mà đua xe trong nước phát triển muộn, phần lớn các đoàn xe đều thuê các đội kỹ thuật nước ngoài, một số đoàn xe cũng đã sớm bồi dưỡng kỹ thuật viên cho đội mình.Đoàn xe của Tần Dương mới thành lập chưa lâu, sau khi săn được Đường Hạo, thì đây vẫn là trận thi đấu đầu tiên, quản lý của các đoàn xe khác nhìn Đường Hạo với vẻ mặt mờ mịt, đại ý chính là: Đây không phải quân chính hiệu!.