Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 8: Kim Bài Giám Chế
Cô nhất định là hoa mắt! Sao có khả năng như vậy! Cái kẻ tình dục cuồng, biến thái, cầm thú, dâm ma, trứng thối. . . Sao có thể là Trương Tuệ Minh!
. . . Ở đây là nơi ở của nhân viên cao cấp của Ân Kỳ, và quả thật chị ta cũng nói qua mình là Trương Tuệ Minh.
Khó trách Linh Vũ nói. . . trong giới nghệ sĩ không có cái gì là thật, tất cả đều là giả dối.
Khó trách lúc trước nhận lời mời làm“Quản lý nhà trọ” có làm nhiều đề bài liên quan đến thần tượng
Nếu để cho fan của Trương Tuệ Minh biết được bản chất của chị ta, tín ngưỡng của fan sẽ sập đi. . .
Nhưng. . . đối với cô mà nói, chị ta là Trương Tuệ Minh cũng không có ý nghĩa gì, chị ta chính là một người cô không thể không đối mặt. . . Là cô chủ? Hay gọi chị ta là khách làng chơi có vẻ hợp lý hơn đi.
“Đừng nói cho tôi, cô là fan của tôi nha.” Trương Tuệ Minh trêu tức nói, tiện tay kéo ghế dựa ngồi vào bàn ăn . Chị còn cảm thấy kỳ quái lúc trước giới thiệu tên cô bé này một chút phản ứng cũng không có, hóa ra là căn bản chưa kịp phản ứng, bây giờ mặc dù có phản ứng. . . Nhưng là so với dự liệu của chị có hơi quá mức “Bình tĩnh” .
“Cho dù năm người các cô đều là biến thái, ta cũng không tin không cô gái nào ở trước mặt năm người các cô hoàn toàn bình thường”, đây nguyên bản là Vân di nói, bởi vì năm người bọn họ ai đến cũng không cự tuyệt, còn có gần đây tìm phụ nữ, vì thế quản lý nhà trọ đúng là tai hoạ ngầm quá lớn, mà cô bé này còn trực tiếp bị Vân di an bài đến đây làm “nha đầu thông phòng ”, tự nhiên, lại có điểm khác những cô gái bình thường kia.
“Thoạt nhìn cũng không tệ lắm, cũng làm cho tôi đến một phần đi.” Trương Tuệ Minh thấy đồ ăn trên bàn Nguyễn Ân Nhi . Chị buổi tối chưa ăn cái gì đã trở lại,sau một phen vận động ,quả thật là có chút đói.
Hoàng Vân Anh hôì phục một chút tâm tình, gật gật đầu, nhìn về phía Nguyễn Ân Nhi, nhẹ giọng nói, “Vị tỷ tỷ này còn muốn gì khác nữa không?”
Nguyễn Ân Nhi còn chưa mở miệng, Trương Tuệ Minh đã nhíu mày nói trước, “Không có ai nói cho cô 5 người chúng tôi là ai cần phải chú ý cái gì sao?”
Hoàng Vân Anh nghĩ nghĩ, “Hợp đồng quy định trong lúc làm việc phải bảo vệ quyền riêng tư của 5 vị, sau khi rời khỏi công việc cũng không được tiết lộ bất kì tin tức gì ra bên ngoài. . . trên hợp đồng không có thông tin về 5 vị chủ nhân.”
Lúc trước , sau khi ký hợp đồng , “Vân di” từng để cho một người tên là “Tiểu Cầm” trợ lý giới thiệu cho cô một ít tình huống, nhưng Tiểu Cầm kia rất không kiên nhẫn vừa mới nhìn cô một cái đã kêu người đưa cô đến nhà trọ, cái gì cũng chưa nói với cô.
“Ah?” Trương Tuệ Minh nhún vai, nghĩ Vân di làm việc tự nhiên có đạo lý của bà, “Vậy giới thiệu cho cô một chút, vị này là Nguyễn Ân Nhi, Kỳ Ân – kim bài giám chế, cô cần phải chú ý, cô ta cách mỗi 3h sẽ ăn cơm 1 lần, dù ai cũng không thể lấy lý do gì làm chậm trễ cô ta ăn cơm, mặt khác khi ăn cơm nghiêm cấm quấy rầy.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Hoàng Vân Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô không biết theo ai, cũng không biết cụ thể nên làm cái gì không nên làm cái gì, đã biết chuyện này, cho dù khó hơn nữa cô cũng không sợ. Kim bài giám chế. . . cô, cũng không có hứng thú.
Hoàng Vân Anh vừa mới chuẩn bị xoay người về phòng bếp, ai ngờ hai chân nháy mắt không chịu nổi khống chế mềm nhũn xuống, may mắn cô chống mặt bàn mới không bị ngã ra đất.
Chân. . . Không có khí lực. Bởi vì lúc trước rất căng thẳng, toàn thân cơ bắp đều căng lên cô mới có thể làm xong cơm rang, bây giờ tâm tình buông lỏng, bao nhiêu mệt mỏi liền trút hết lên từng dây thần kinh của cô thần kinh, hai chân cùng thắt lưng giống như máy giặt vòng vo một ngày một đêm mới trở về bình thường.
Nghe được tiếng cười nhẹ của người phụ nữ ở phía sau , Hoàng Vân Anh có chút tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Trương Tuệ Minh liếc mắt một cái, rồi mới cố sức đứng lên, đi làm cơm rang cho chị ta── chị ta nên cảm tạ cô có đạo đức nghề nghiệp, nếu không cơm rang sẽ không có!
Rạng sáng 5h55.
“Nguyễn tỷ tỷ, cơm rang của chị đã có.” Hoàng Vân Anh nhìn vào khe hở thang máy nói khẽ.
Mười giây sau, cửa thang máy mở ra. Hoàng Vân Anh hít sâu một hơi, bưng khay chậm rãi đi vào thang máy ── cô không thể không chậm, mỗi khi cô đi một bước, cả người đều đau nhức đến muốn khóc, nhất là. . . Vô số lần bị bắt tạo ra tư thế cực kỳ xấu hổ còn có mỗi bước đi lại không ngừng ma sát với quần bò thô ráp, mang đến từng trận đau đớn cùng tê dại.
Cái tên cầm thú kia! Chị ta lại còn nói, nếu Nguyễn Ân Nhi buổi tối ở nhà, cô nhất định không được ngủ yên, chị ta rất thiện tâm nên có thể giúp cô giết thời gian! Rồi ── không đợi cô rửa xong bát đũa liền tắt đèn nhà bếp, đem cô đặt trên bồn rửa bát, kéo cả quần bò lẫn quần lót của cô xuống, mở rộng mông cánh hoa, từ phía sau tiến quân thần tốc xỏ xuyên qua cô, không thèm để ý xem cô có khả năng tiếp nhận hay không, “Vui vẻ” làm làm đến một giờ. . .
“Đợi lát nữa từ lầu 5 xuống thì trực tiếp đến lầu 3, tôi sẽ trao quyền cho cô. Đừng có để tôi chờ!” Khi cô xụi lơ ngã trên bàn thì cầm thú kia liền nói như thế.
Dâm thú! Vô sỉ khốn khiếp!
Khi cửa thang máy ở tới lầu 5 tự động mở ra, đập vào mắt cô là phòng khách được trang trí tinh xảo tao nhã , mỗi một dụng cụ, trang sức trong phòng dường như đều đã được tính toán rất chi tiết, làm cho cô nhịn không được dâng lên một loại cảm giác ── cô ở trong này, giống như đang phòng giải phẫu , mà Nguyễn Ân Nhi ── Hoàng Vân Anh nhìn về phía nhà ăn , người phụ nữ có gương mặt sắc xảo rõ ràng lại mang theo hơi thở lạnh băng, rất rõ ràng, chị ta chính là đao phủ