Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 7: Tôi Cho Cô Thích
Trương Tuệ Minh nằm nghiêng bên cạnh Hoàng Vân Anh, tay phải rất tự nhiên đặt trên ngực cô, tiện tay thưởng thức.
“Không được từ chức. Nếu ngại tiền không đủ, tôi có thể bảo Vân di tăng thêm, hoặc là tôi đưa thêm cho cô.” Tối hôm qua lúc nghe cô nói từ chức, chị đang cao hứng phát tiết, không để ý lắm . Đêm nay sau khi mời tổ kịch ăn cơm, chị tuy là chủ chi nhưng lại muốn ra về trước, chính là nghĩ muốn tiếp tục giống như tối hôm qua vui vẻ chơi đùa một phen, kết quả liền thấy cô bé này cư nhiên dám thu thập hành lý!
Cô nghĩ ai cũng có thể tự do ra vào nhà trọ này hay sao? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi?
Cô còn dám bảo chị đi tìm cô gái khác! Chị nếu có thể tùy tiện leo lên cô gái khác thì còn muốn cô làm gì nữa!
“Không, không cần. ừ ──” tuyết nhũ bị chị dùng sức nắm chặt, Hoàng Vân Anh nhịn không được kêu rên.
“Cô quyết tâm không làm?” Được rồi! Chị quả thật hai ngày này có hơi quá một chút, nhưng chị đã nghẹn bảy năm, mỗi lần ra ngoài đều có chó săn đi theo, lúc về nhà thăm mẹ lại bị lão già kia nhìn chăm chú, ngày hôm qua trở về lại mang theo một bụng lửa, vì thế. . . có hơi ép buộc cô một chút.
“Tôi, tôi không từ chức được, tôi không thể bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.” Hoàng Vân Anh giải thích nói ra tâm tình uất ức.
Vân di, làm tốt lắm! Trương Tuệ Minh trong lòng khen ngợi, trong tay cũng buông lỏng sức lực, lại tiếp tục nhẹ một chút nặng một chút chòng ghẹo.
Từ khi năm người bọn họ chuyển vào đây sống, quản lý cứ một người rồi lại một người đổi liên tục, hơn nữa càng ngày càng khó tìm người, nghĩ cũng biết Vân di tốn bao nhiêu công phu mới tìm được cái “nha đầu thông phòng ” như thế, để cho cô chạy mất, không biết đến bao giờ mới tìm được người thay thế, hơn nữa có trời mới biết người kế tiếp có thể hợp khẩu vị với chị hay không, dù sao cũng phải để cho chị phát tiết một khoảng thời gian đã.
Đứng dậy kéo lại rèm cửa sổ, làm cho bên trong hoàn toàn tối đi, Trương Tuệ Minh lại nằm trên thân mình kiều mềm của Hoàng Vân Anh . Ngày mai không có quay phim cũng không có hoạt động gì, chị có thể tận tình phóng thích một chút, cũng không thể để cho ánh mặt trời phá hủy đêm vui của chị được.
“A. . .” ý thưc được số mệnh của bản thân Hoàng Vân Anh buông tha cho việc chống cự cùng cầu xin tha thứ, nhưng thời điểm bị đôi môi kia hôn đến choáng váng, cô đột nhiên cảm thấy bản thân hình như đã quên mất cái gì đó── a! Cơm rang trứng! Lầu 5!
“Trương tỷ! Mời, mời chờ một chút, nữ nhân lầu 5 muốn ta ── a. . .” Lời còn chưa dứt, người phụ nữ trên người đã đem lửa hung khí nóng to cứng rắn đâm vào thân thể của cô, ở chỗ sâu trong cơ thể cô xoay tròn nghiền nát, “A a. . .”
“Còn không có thỏa mãn tôi, cô liền tính đi hầu hạ những người khác? ừ?” Lầu 5, Nguyễn Ân Nhi ?
“Không phải. . . ừ, a. . .”
Ánh sáng chói mắt đột nhiên từ cửa phòng tràn vào trong phòng, Trương Tuệ Minh hai mắt híp lại, động tác tạm dừng, nhưng không quay đầu lại xem kẻ đang quấy rầy chị là ai.
“Mười một giờ” Từ cửa phòng truyền đến tiếng nói trầm của một người phụ nữ.
“Chết tiệt! Nguyễn Ân Nhi, cô không thể để cho lão tử thích xong được sao?” Trương Tuệ Minh rít gào nói.
“Có thể. Mười một giờ, mười một giờ tôi muốn đồ ăn, không có xuất hiện ở trước mắt tôi, tôi đến cho cô thích.” giọng nói Nguyễn Ân Nhi không có chút chập chùng.
“Cô con mẹ nó! Đóng cửa!”
Ánh sáng biến mất.
“Nguyễn Ân Nhi muốn ăn?”
Trái tim Hoàng Vân Anh mê muội, thời điểm bị một người phụ nữ xa lạ đặt dưới thân lại xuất hiện thêm một người phụ nữ khác. . .
Không cần Hoàng Vân Anh trả lời, Trương Tuệ Minh cũng biết không thoát khỏi, vừa rồi chuông báo hẳn là cô bé này cài đặt báo thời gian nấu nướng. Chết tiệt.
Mọi người trong Ân Kỳ đều biết kim bài giám chế Nguyễn Ân Nhi bình thường chính là ma quỷ chuyên ăn tươi nuốt sống , thời điểm chị ta đã đói bụng chính là ma vương ngay cả ma quỷ cũng sẽ ăn vào bụng được! Dám can đảm làm chậm trễ thời gian ăn cơm của chị ta. . .
Trương Tuệ Minh thấp giọng mắng một câu, chị tuy rằng có thể không quan tâm Nguyễn Ân Nhi, nhưng năm người trong nhà trọ luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, chị ta không đáng để cho bản thân mình tìm lấy không thoải mái.
“Bé con, thả lỏng!” nói với người bên cạnh xong, Trương Tuệ Minh liền nâng hai chân Hoàng Vân Anh lên áp lên trước ngực cô, làm cho mật viên của cô nâng cao lên, nghênh hướng thắt lưng anh.
Trương Tuệ Minh hít sâu một hơi, cúi xuống hôn lên môi đỏ mọng của Hoàng Vân Anh , phần eo bắt đầu điên cuồng luật động.
“A. . . ừ. . . A a ── ”
Mười giờ năm mươi tám , Hoàng Vân Anh cuối cùng cũng đem cơm rang đưa đến trước mặt Nguyễn Ân Nhi, nhưng Nguyễn Ân Nhi không phải ở lầu 5 mà là tầng trệt, trên ghế ngồi phòng ăn.
Nhìn đến “Lầu 5 tỷ tỷ” im lặng không hé răng ăn cơm rang, tim Hoàng Vân Anh vẫn như cũ đập bang bang, không biết vì sao, cô có loại cảm giác, nếu trước 11 giờ cô không thể đem cơm rang đặt đến trước mặt chị ta, hậu quả nhất định rất kinh khủng.
Nhưng, kinh khủng? Ở đã trải qua hai ngày, cô hẳn là phải miễn dịch mới đúng. Ánh mắt vô tình nhìn thấy bóng người vừa mới từ phòng ngủ của cô đi ra, chân trần trắng nõn , tây trang màu xám, gợi cảm mê người, vòng eo thon nở, vòng 1 nở rộ, khuôn mặt sắc sảo hơi giận──
“Trương Tuệ Minh?”
Nam nữ già trẻ không tha đầy khí chất ảnh hậu Trương Tuệ Minh? Diễn viên thần tượng phái thực lực Trương Tuệ Minh? Nghệ sĩ hình tượng thân sĩ quý tộc Trương Tuệ Minh?