Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 44: Bệnh Viện Khắc Thị ( Tiếp Theo)
Liều chết dùng hết bao nhiêu bọt mới moi được từ chỗ tên Quý Tiết kia thân phận của Hoàng Vân Anh, Khắc Minh Nhi sờ sờ cằm, đáy mắt tràn đầy hưng phấn.
Có ý tứ, Quý Tiết nói Hoàng Vân Anh là quản lý nhà trọ mới của chị ta, tuy rằng nhìn bề ngoài không giống, nhưng trên thực tế chính là một người phụ nữ dâʍ ɭσạи háo sắc, mới đến nhà trọ hơn nửa tháng đã leo lên giường ba người. . .
Dâʍ ɭσạи háo sắc? Khó trách bị chơi gần như sắp chết còn có thể thản nhiên như vậy, xem bề ngoài thật tình không giống. Nhưng nhìn bộ dáng bên ngoài của Trương Tuệ Minh, ai có thể nghĩ đến bản tính của chị ta lại dã man nóng nảy như vậy? Một đám trong nhà trọ kia quả thật đúng là tên nào cũng là cực phẩm!
“Bác sĩ Khắc , bệnh nhân giuờng 605 kiên trì muốn xuất viện.”
“Việc đó có liên quan gì đến tôi?”
“Không phải, nhưng mà vị tiểu thư kia là do Nguyễn tiểu thư mang đến !”
“. . .”
Truyền dịch xong, tinh thần Hoàng Vân Anh tốt hơn rất nhiều, ngẫm nghĩ một chút, cô mơ hồ nhớ rõ. . . có lúc nghe thấy giọng nói của Trương Tuệ Minh, còn có. . . Cô giống như lúc lên sốt hồ đồ nói rất nhiều lời mê sảng?
“Lúc này muốn xuất viện. . . Là muốn nửa đêm trở về?”
Khắc Minh Nhi đem ghế dựa ngồi bên giường Hoàng Vân Anh trêu chọc. Ca đêm hôm nay cuối cùng cũng không quá nhàm chán.
Hoàng Vân Anh nhìn nhân vật ngồi bên cạnh mình. . . một bác sĩ rất “xinh đẹp”, nhưng từ đáy lòng cô vẫn cảm thấy bộ quần áo trắng kia cùng với bộ dáng của chị ta hơi trái ngược nhau.
“Tôi đã hạ sốt rồi, không nằm viện hẳn cũng không có vấn đề gì chứ? Nếu lại không thoải mái. . . Tôi sẽ lại đến bệnh viện đến xem.”
“Nói nguyên nhân thật.”
“. . . Tôi không có tiền.”
“. . . Phụt! cô nói thật đấy chứ?” Tuy rằng viện phí bệnh viện nhà chị đúng là rất cao, nhưng mà. . . cô gái này dù gì cũng đã leo lên ba cái giường chẳng lẽ một chút ưu việt cũng chưa nhận được? Thật là. . . cô gái có khí tiết! Chị thích!
” Vấn đề tiền bạc cô có thể không cần lo lắng, bệnh viện này, Ân Kỳ có cổ phẩn, cô là nhân viên Ân Kỳ đúng không? Hàng năm thấp nhất cũng có ba ngàn tiền phúc lợi chữa bệnh , đủ cho cô ở vài ngày.”
“. . . Àh, cám ơn.” Hoàng Vân Anh cúi đầu nắm hai tay. phúc lợi Ân Kỳ thật sự tốt lắm. . . “Kia. . . Tôi có thể ăn chút gì đó không?”
Khắc Minh Nhi nhìn dáng vẻ Hoàng Vân Anh e lệ, không khỏi hơi sửng sốt. Chị nghĩ chị đại khái có thể lý giải vì sao Nguyễn Ân Nhi để ý cô gái này.
Không chút nào làm ra vẻ e lệ mềm mại, đáy mắt hào phóng thản nhiên im lặng, hai loại cá tính mâu thuẫn như thế cùng tồn tại trên người cô lại có vẻ hài hòa tự nhiên! Làm cho phụ nữ nào cũng đều nghĩ muốn bảo hộ, có năng lực khơi mào ý muốn chinh phục của người khác, hơn nữa ở trên giường còn rất dâʍ đãиɠ, chậc chậc!
Kêu y tá đưa tới cơm tối, cô ăn chút cơm với rau xanh. Chờ đến khi cô đã ăn được một nửa, Khắc Minh Nhi bay tới một câu ──
“Ăn uống thu phí riêng.”
Tay Hoàng Vân Anh khẽ ngừng, cười khổ một tiếng, tiếp tục động tác.
“. . .” Khắc Minh Nhi vốn nghĩ đợi Hoàng Vân Anh giật mình nhìn chị, chị sẽ nói với cô là chị nói giỡn, kết quả người ta không thèm quay đầu, chị đành phải đem nửa câu sau nghẹn trở về.
“Được rồi, cô nghỉ ngơi đi ──” Khắc Minh Nhi lời còn chưa dứt, di động vang lên tiếng bíp.
Đình Hy? Chẳng lẽ muốn hỏi tình hình của cô gái này? Khắc Minh Nhi nhìn di động, lại liếc Hoàng Vân Anh, cố ý ở trong phòng nhận điện thoại.
“Này? Đình nhϊếp ảnh gia, cô muốn hỏi gì ── “
“Đừng nói lời vô nghĩa, ở sau khách sạn Hải, phái một chiếc xe lại đây, nhanh chút. . .” thanh âm thở hổn hển.
Khắc Minh Nhi vừa nghe, lập tức biến sắc, một bên gọi điện thoại kêu phòng trực ban chuẩn bị xe, một bên mở cửa chạy hướng thang máy.
Tên khốn khiếp này gọi điện thoại tìm chị gọi xe, chỉ có thể muốn một loại xe ── xe cứu thương!
Hoàng Vân Anh im lặng nghe động tĩnh từ phía Khắc Minh Nhi, cũng không hiểu chuyện gì lắm, nhưng xem bộ dáng vội vã kia , chẳng lẽ Đình Hy xảy ra chuyện gì?
Tí tách tí tách tí tách. Tin nhắn tới.
Di động tự động hiện nội dung tin nhắn: “Cô không sao chứ?”
Lại nhìn thấy tên người gửi ── Trương Tuệ Minh?
Trong nhà trọ Trương Tuệ Minh đang lột vỏ một cái trứng gà luộc, lúc đang cầm. Chị ta do dự nửa ngày mới quyết định gửi tin nhắn hỏi han tình hình của cô gái kia, ai kêu cái tên họ Nguyễn kia cái gì cũng không chịu nói.
Ngày hôm qua ,đợi thật lâu cũng không thấy Hoàng Vân Anh đi lên gọi chị ta ăn cơm, đi xuống mới phát hiện trong phòng bếp cái gì cũng không có, Hoàng Vân Anh cũng không ở trong phòng. Suy nghĩ một chút, lúc chị tập trên tầng 7 có thấy xe Đình Hy trở về. . . Rất hiển nhiên Đình Hy đã đem cô gái kia kéo lên giường.
Bỏ qua khó chịu trong lòng, chị đi ra ngoài ăn cơm, trở về mới phát hiện tên họ Đình kia cư nhiên còn chưa xong việc! Ngày nghỉ lễ của cô nàng kia có lẽ còn chưa xong đi? Khóc cầu không cho chị làm, lúc này ở trên giường Đình Hy liền không nhớ nữa?
Nhẫn nại tính tình xem kịch bản, nhìn không tới vài tờ chị liền phiền chán thầm nghĩ muốn ném kịch bản, đơn giản lái xe ra ngoài đua xe, về nhà khá muộn, vừa thấy ── phòng khách đèn cũng chưa mở, mới mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng. Vừa hay Nguyễn Ân Nhi cũng vừa trở về, nói với Ân Nhi, Nguyễn Ân Nhi gọi điện thoại cho Đình Hy kêu cô ta mở thang máy, lại nhìn thấy. . . cô gái kia trên giường chỉ còn nửa cái mạng.
Chờ tới khi chị phản ứng được, đã gần 10 phút sau, Nguyễn Ân Nhi đã sớm mang cô gái kia đi bệnh viện, chị nghĩ còn có một tên đáng ghét cần phải vào bệnh viện.
“Trương Tuệ Minh, mẹ nó. . . Vì một nữ nhân đánh với tôi, đừng nói với tôi, cô “làm” cô gái này làm ra cảm tình luôn!” Đình Hy ngồi dưới đất, thở hổn hển nói với chị.
Chị bị một câu này làm bừng tỉnh, ngừng quyền cước.
Sao có khả năng? Chị chỉ cảm thấy cô cũng được, tính cách cũng không giống với những cô gái khác nhàm chán ghê tởm, ngẫu nhiên còn rất thuận mắt. . . Chị sao có khả năng thích loại kỹ nữ bán thân này?
Không. . . nếu thích, chị thích thân thể cô mới đúng. Nghĩ thông suốt điểm này, chị cuối cùng đạp Đình Hy thêm một cước, xuống lầu luộc trứng gà.
“Tôi không sao, nhưng. . . Đình tỷ tỷ hình như có chuyện gì đó.” Cô gái kia nhắn lại như thế.