[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ

Chương 43: Bệnh Viện Khắc Thị


Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 43: Bệnh Viện Khắc Thị

“Trương Tuệ Minh. . .”

Nhìn thấy Hoàng Vân Anh vươn tay về phía chị ta, đáy mắt Nguyễn Ân Nhi hiện lên sương mù, liếc mắt nhìn hai người đang đánh nhau bên cạnh, từ trên mặt đất nhặt quần áo của Hoàng Vân Anh lên mặc vào cho cô, rồi mới ôm lấy cô đi vào thang máy, lấy xe chạy đến bệnh viện.

“Trương Tuệ Minh. . . Tôi thật choáng váng. . . Đợi lát nữa, đợi lát nữa lại nấu cơm cho chị. . .”

“Ừ? Tại sao tôi lại. . . Ở trên xe? Trương Tuệ Minh. . .”

“Trương Tuệ Minh. . .”

Két ── tiếng lốp xe ma sát với mặt đường trong đêm đen phát ra tạp âm vang dội, chói tai.

Nguyễn Ân Nhi thần sắc nặng nề nhìn thẳng phía trước, một lát sau, mới một lần nữa khởi động xe đi tiếp.

Bệnh viện Khắc thị – Phòng bệnh.


Khắc Minh Nhi theo y tá đi vào phòng bệnh, ánh mắt mười phần yêu khí nhìn Nguyễn Ân Nhi đang yên tĩnh ngồi bên cạnh nhìn chăm chú vào người đang nằm trên giuờng, cầm lấy bệnh án bên cạnh xem vài lần, nở nụ cười.

“Cô làm?” Khắc Minh Nhi quay đầu cẩn thận đánh giá Hoàng Vân Anh trên giường bệnh, “Một người có thể làm ra thành quả giống như cưỡиɠ ɖâʍ như thế này, tôi nên khen cô đao thương không ngã, hay là nên nói cô không biết thương hoa tiếc ngọc mạnh tay bẻ hoa đây?”

“. . . Lúc nào cô ấy mới tỉnh lại.” Nguyễn Ân Nhi nhìn đồng hồ trên tường, hỏi.

“Bình thường mà nói, hết sốt sẽ tỉnh, trừ phi cô ấy không muốn tỉnh.”

“. . . Nói rõ ràng.”

“Trong thời gian hành kinh bị người ta chơi đến không còn sức lực, mất nước, sốt cao, a, vùиɠ ҡíи còn bị rách nhẹ, không muốn tỉnh cũng không có gì kỳ quái đúng không? Tôi nói cô cũng quá ── tỉnh. . .” Khắc Minh Nhi ngậm miệng, mỉm cười nhìn vẻ mặt suy yếu của Hoàng Vân Anh.

Hoàng Vân Anh vừa mở mắt liền thấy một y tá đứng bên cạnh cô đổi bình thuốc. . . cô ở bệnh viện?
“Bác sĩ Khắc, bệnh nhân đã tỉnh, tôi đi báo cho chủ nhiệm Lương.” Y tá nhanh chóng nói.

Hoàng Vân Anh theo tầm mắt y tá nhìn sang bên cạnh giường ── . . . người phụ nữ yêu mị! Một người phụ nữ mặc áo bác sĩ màu trắng, thân hình thon dài cao ngất, làn da trắng nõn gần như tinh khiết,mắt phượng hẹp dài khẽ nhếch , còn có tóc quăn. . .

“Sao cô lại nhìn tôi mê luyến như thế, người nào đó đang muốn ghen tị đấy.” – Bác sĩ xinh đẹp kia cười nói.

Ừ? Hoàng Vân Anh khó hiểu nhìn xung quanh ── “Nguyễn tỷ tỷ? Sao chị lại ở chỗ này?” Cô cố gắng nâng người ngồi dậy.

“Ha! Nguyễn Ân Nhi, trong mắt người ta căn bản không thấy cô nha!” Khắc Minh Nhi trêu chọc nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy không đúng, cô gái này gọi Nguyễn “Tỷ tỷ”, hơn nữa còn ngạc nhiên khi thấy cô ta ở bệnh viện. . . Vậy người đem cô chơi thành như vậy không phải Nguyễn Ân Nhi? Ách… Không phải chứ. . .
Nguyễn Ân Nhi mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Khắc Minh Nhi. Còn không đợi chị ta nói thêm cái gì khác, một nữ bác sĩ trung niên đẩy cửa đi vào.


Nữ bác sĩ nhìn tình trạng của Hoàng Vân Anh, xác nhận không có gì khác thường liền rời khỏi.

Khắc Minh Nhi đem bệnh án thả lại bên cạnh giường, nhìn Hoàng Vân Anh ôn hòa nói, “Yên tâm, hết sốt, lại nằm viện quan sát thêm hai ngày, không có việc gì thì có thể xuất viện. Bình thường chú ý tẩm bổ thêm một chút, tẩm bổ cho thân thể. Mặt khác, bảo người phụ nữ của cô dịu dàng một chút.”

Hoàng Vân Anh túng quẫn, vụиɠ ŧяộʍ nhìn Nguyễn Ân Nhi, không ngờ chạm phải ánh mắt lạnh như băng của chị ta. Cảm giác chột dạ làm cô cuống quít tránh mắt đi, trong đầu lại phản xạ có điều kiện nhớ tới gì đó, sờ túi quần ── di động đâu? Gì? Quần áo bệnh viện?
“Trên bàn.” Khắc Minh Nhi thú vị nhìn phản ứng của Hoàng Vân Anh, tốt bụng nhắc nhở.

“À! Cám ơn!” Nhìn điện thoại, mười giờ bốn mươi bảy? Buổi tối? Nguy rồi! Hoàng Vân Anh rút kim tiêm, xốc chăn lên muốn xuống giường.

“Ai ai ai! bây giờ còn không thể xuống giường! cô muốn đi đâu?”

Chịu đựng toàn thân mệt mỏi, nhất là dưới thân không khoẻ, Hoàng Vân Anh nhíu nhíu đầu mày, đứng lên, “Tôi không sao, quần áo của tôi đâu? Sắp mười một giờ rồi, bây giờ trở về làm chắc là không kịp, hay là tôi đến gần đây mua đồ ăn cho chị được không?” Ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ân Nhi, Hoàng Vân Anh khàn khàn cổ họng hỏi. Để cho Nguyễn Ân Nhi ăn trong bệnh viện có chút không tốt?

“. . .” Cái gì thế này? Cô gái này tỉnh lại chuyện đầu tiên quan tâm lại là muời một giờ Nguyễn Ân Nhi muốn ăn cái gì? Đầu óc Khắc Minh Nhi có chút mê hoặc.
“. . .” Nguyễn Ân Nhi cúi đầu nhìn chăm chú người phụ nữ nhu nhược trước mắt gần nửa ngày, trong ánh mắt sự lạnh lẽo dần dần tan đi, “Cô nghỉ ngơi đi.”

“Tôi. . .”


Khắc Minh Nhi nhìn vẻ mặt Hoàng Vân Anh khó xử, khẽ nhíu mày, theo Nguyễn Ân Nhi ra khỏi phòng bệnh, thuận tiện kêu y tá găm kim lại cho Hoàng Vân Anh.

“Như thế nào? Đồ ăn của tôi cũng có thể vào miệng đi!” Khắc Minh Nhi ngồi ở bàn mình, giọng nói mang theo chút tự hào. Bệnh biện nhà chị lấy tiêu chuẩn năm sao để phục vụ, thức ăn vừa ngon vừa bổ dưỡng.” Ai! Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? Cô gái kia là ai? Xem bộ dáng cô để ý như thế. . . Không phải cuối cùng cô cũng đã động phàm tâm rồi chứ?”

Nguyễn Ân Nhi để dao nĩa xuống, tao nhã lau miệng, không thèm nhìn Khắc Minh Nhi đang huyên náo , đứng dậy đi ra cửa phòng.
“Này! Tốt xấu gì cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên! Ăn xong của nguời ta liền chùi miệng bỏ đi! Tôi đi tìm Quý Tiết hỏi !”

Nguyễn Ân Nhi vừa tới cửa phòng liền dừng laị, quay đầu nhìn về phía Khắc Minh Nhi, “Cậu có biết vì sao tôi luôn không có nhiều hứng thú với phụ nữ không?”

“Ừ?” Khắc Minh Nhi kích động lắc đầu, muốn công bố bí mật trăm năm sao!

“. . . Chỉ vừa nghĩ phụ nữ so với cậu còn ầm ĩ hơn, dù có cứng rắn đến đâu cũng phải mềm.” Nói xong, Nguyễn Ân Nhi mở cửa chạy lấy người.

“. . . Mẹ kiếp!” Khắc Minh Nhi hướng về phía Nguyễn Ân Nhi giơ lên ngón tay giữa, giây tiếp theo, cầm lấy điện thoại quay số, “Này! Quý đại tiểu thư! Làm gì! ầm ỹ như vậy! Đêm nào cũng ở bên ngoài, cô cẩn thận hư thận nha. . . Cảm ơn, tôi cũng không muốn kiếm tiền này của cô. Ai! Hỏi cô chút! Cô có biết Hoàng Vân Anh không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.