Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 18: Cắn
Chị, chị ta, chị ta muốn cô chủ động sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, tay Hoàng Vân Anh quả thực không biết làm sao buông ra, “Tôi, tôi sẽ không.”
“A. . . Tôi nhớ rất rõ, lần trước cô làm rất tốt.”
“Tôi lần đó là bị chị ── tôi không nhớ gì hết.” Hoàng Vân Anh bối rối nói, bất an trộm liếc Nguyễn Ân Nhi một cái, lại nhìn thấy trong mắt chị ta lướt qua một tia mất kiên nhẫn .
“Trước hai giờ là thời gian nghỉ ngơi của tôi, nếu động tác của cô nhanh một chút, làm cho tôi vừa lòng, chỉ cần xong một lần thì cô có thể trở về. Nhưng nếu cô muốn kiên trì kéo dài thời gian như thế , tôi không ngại dạy cô.”
“Tôi!” Hoàng Vân Anh cắn môi, sợ hãi, do dự, ngượng ngùng làm cho cô không thể suy nghĩ.
Thôi. . . Cô căn bản không có quyền lựa chọn. Hít sâu một hơi, cô đi tới trước mặt Nguyễn Ân Nhi, quỳ xuống dưới đất, chìa tay cởi bỏ thắt lưng của chị, trong đầu liều mạng hồi tưởng lại hình ảnh phim H đã từng vụng trộm xem qua.
Đúng vậy, cô đã xem. Linh Vũ lôi kéo cô xem, nói một mình xem rất ngượng ngùng. . . cô nhớ rõ loại hình nào cậu ấy cũng có, hơn nữa hình như đều là khẩu vị nặng, lúc xem Linh Vũ và cô đều mặt đỏ tai hồng, tim đập không thôi, còn cố tình giả vờ bình tĩnh xem. . . đã thế còn cảm thấy phối âm quá khoa trương, nhưng, sau khi hưởng qua hương vị mất hồn thực cốt kia, cô chỉ có thể nói âm thanh đó quả thật rất chuyên nghiệp! Nhưng, muốn một cô gái bị rất nhiều phụ nữ liên tiếp làm làm mấy ngày mấy đêm, thậm chí đồng thời bị mấy người phụ nữ tùy ý xâm phạm, trong thân thể còn bị để vào đạo cụ điên cuồng chấn động . . . Trong thực tế thật sự có người phụ nữ nào có thể chịu được ư?
Trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh tình dục khoa trương kia, thân thể cô cũng dần dần nóng lên , nơi riêng tư tựa hồ có cái gì đó không chịu khống chế chảy ra, Hoàng Vân Anh vội vàng kẹp chặt hai chân, trên mặt nổi lên sắc hồng.
“Nghĩ đến cái gì à?” Nhìn đến hai bên tai đến đầu ngón tay đều lộ ra phấn hồng hấp dẫn của người phụ nữ này, Nguyễn Ân Nhi không khỏi tò mò muốn biết trong cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ đến cái gì.
“Không, không.” Hoàng Vân Anh vội vàng làm nhanh động tác trên tay , cẩn thận kéo xuống quần lót màu đen của chị, lấy ra phân thân còn chưa hoàn toàn cương nhưng đã có kích thước kinh người của chị ta.
Trời! Hoàng Vân Anh hút một ngụm khí lạnh, trí nhớ đêm đó cũng không rõ ràng, mà Trương Tuệ Minh rõ ràng mỗi lần đều trực tiếp xách súng ra trận, vì thế lần này. . . thực sự là lần đầu tiên cô gần gũi nhìn đến tính khí như thế . Trời ơi, thứ này rốt cuộc làm sao có thể chen vào trong thân thể cô vậy? Thân thể của cô vậy mà không có vỡ ra?
Nguyễn Ân Nhi cười nhẹ một tiếng, nhìn biểu tình kinh dị nào đó của cô đã lấy lòng được chị ta, thấy bộ dáng ánh mắt cô trừng trừng tròn xoe, tựa như con mèo nhỏ kháu khỉnh .
Còn, lại còn lớn lên. . . Hoàng Vân Anh nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt lại hướng về phía Nguyễn Ân Nhi đang nhìn mình.
“Ừ?” Nữ nhân hừ một tiếng.
Hoàng Vân Anh chỉ đành phải chìa tay ra, cầm hung khí nóng bỏng như rễ cây nhanh chóng bành trướng biến thành cứng rắn kia , cũng không dám dùng sức, chỉ dám cẩn thận trượt nhẹ, khuấy động. . .
“. . . cô đụng như vậy đến buổi tối, tôi cũng không bắn được.” Nguyễn Ân Nhi châm chọc nói, “Dùng miệng.”
Oanh! Giống như bị ném vào lò lửa, toàn bộ khuôn mặt Hoàng Vân Anh như bị nướng chín. Làm sao đây? cô. . . Nhưng nếu cô không làm, chị ta ── chị ta sẽ dạy cô, cô sẽ bị làm chết mất. . .
Hoàng Vân Anh run lên, đôi môi run rẩy để sát vào, rồi mới vươn đầu lưỡi thử liếm liếm ── không có hương vị. . .
Nguyễn Ân Nhi nhắm mắt lại, cằm khẽ nhếch, “Tiếp tục.”
Hoàng Vân Anh méo miệng, nhưng chỉ có thể nghe lời từ đầu đến đuôi ngoan ngoãn liếm làm bảo bối của chị ta . Rất nhanh, vật dư thừa vốn dĩ chỉ hơi cứng rắn liền hoàn toàn thức tỉnh, gân xanh sôi sục vờn quanh, quy đầu no đủ bóng loáng, như một gốc cây hùng vĩ tráng kiện, thịt nấm đứng thẳng trước mắt cô. Trời. . .
“Ngậm nó!”
Cái gì? Nhưng nó lớn như vậy . . .
“Đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”
Khuôn mặt nhỏ uất ức nhăn mặt nhăn ra, Hoàng Vân Anh cố gắng hé miệng ngậm lấy ──
“Khàn ──” Nguyễn Ân Nhi vội vàng nắm cằm cô, “Tôi bảo cô dùng miệng, không bảo cô dùng răng nanh.”
Hoàng Vân Anh uất ức muốn khóc, chị ta ở trong miệng, thật là khó chịu, đầu lưỡi cũng không biết làm sao. . . cô nói cũng không được!
“Đúng, dùng đầu lưỡi.”
Miệng bị chị ta nắm bắt, Hoàng Vân Anh muốn tránh thoát lại sợ lại cắn phải chị ta, đành phải lung tung động đầu lưỡi, miệng cố gắng liếm cự vật của chị ta .
Nguyễn Ân Nhi giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô giật giật, hung khí to lớn lập tức đẩy thẳng vào cổ họng cô ── “Ừ. . .”
Hoàng Vân Anh vội vàng nắm hung khí của chị ta từ trong miệng lấy ra , mở mồm to thở phì phò.
Nguyễn Ân Nhi thấy thế cũng không ép cô tiếp tục ngậm, bởi vì ── chị ta cũng đã bị cô ép buộc không nhịn nổi nữa! ngồi xuống ghế, Nguyễn Ân Nhi khàn giọng ra lệnh, “Cởi quần áo ngồi lên trên !”
“Tôi. . .” Hoàng Vân Anh một bên thở phì phò, một bên sợ hãi nhìn côn thịt dưới thân chị. Cô đột nhiên nghĩ tới thịt xiên ở quán nướng, cô cảm thấy bản thân mình giống như là thịt nướng sắp bị xuyên qua. . . sau này cô sẽ không bao giờ ăn thịt nướng xiên que nữa. . .
“Tôi nói. . . Cởi quần áo!” trong giọng nói Nguyễn Ân Nhi mang theo ba phần lệ khí, làm cho Hoàng Vân Anh nghe tiếng liền phát lạnh, theo bản năng liền vén lên quần áo, lúc quần áo rơi xuống đất cô mới thanh tỉnh lại, nhất thời bị cảm giác xấu hổ vây quanh. Đúng là ngu xuẩn, không cẩn thận mới để cho bản thân rơi đến cục diện này, đây là quyền lợi hưởng thụ của người ta, cô không có tư cách oán giận, cô chỉ có vì bản thân ngu xuẩn mà trả giá đại giới!
Hai tay run run cởi bỏ cúc áo, kéo xuống khóa kéo, Hoàng Vân Anh kéo cả quần lót lẫn quần dài ra, trên quần lót thậm chí còn có một sợi chỉ bạc thật dài kéo tới nơi riêng tư,là bằng chứng của việc cô không có lòng tự trọng.
Thân thể trắng nõn tươi mới , bầu ngực đầy đặn đứng thẳng , eo nhỏ không tới một nắm tay , mông vểnh tròn trịa đáng yêu , còn có u viên phiếm nước sáng bóng kia . . . Nguyễn Ân Nhi chỉ cảm thấy phần thân trướng đau, thầm nghĩ hung hăng đem ngươi phụ nữ trước mắt làm đến chết !
“Ngồi lên trên !”