[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ

Chương 17: Người Hoàn Hảo Nhất


Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 17: Người Hoàn Hảo Nhất

Chẳng lẽ khả năng ngữ văn của mình có giới hạn sao? Cái câu “Tôi muốn dùng” này là có ý gì?

Ánh mắt Quý Tiết như nhìn thấy quái vật nhìn chằm chằm điện thoại trong tay , mà ở phía đối diện Nguyễn Ân Nhi đã sớm treo.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Tần Mạn Ân ăn xong bữa sáng chuẩn bị lên lầu, nhìn thấy biểu tình kỳ lạ của Quý Tiết , liền thuận miệng hỏi một câu. Điện thoại trong nhà trọ của bọn họ có mấy người biết đâu, bình thường đều dùng để gọi Service Call trong nhà.

“Ân Nhi nói. . . cô ta muốn dùng. . .”

“Dùng cái gì?”

“Dùng. . . nguời phụ nữ.” vẻ mặt Quý Tiết dại ra, nâng tay chỉ xéo ngoài cửa sổ.

“À.” Đại khái chắc là muốn cô ấy đi mát xa đi.” kỹ thuật của cô ấy rất tốt.”

A?”Cái gì?” Quý Tiết phát hiện ra bộ óc luôn tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh của mình bây giờ có chút không đủ dùng.

Hoàng Vân Anh vừa vặn vào cửa, cô cảm thấy rất kỳ quái, gara ngay tại tầng trệt, tại sao không trực tiếp dùng thang máy thông nhau, thế nào cũng phải đi qua 1 lầu một mới có thể vào nhà.


“Quý tỷ tỷ, xe của chị đã rửa sạch để ở gara, đây là chìa khóa.”

Trên đường cao tốc, một chiếc Lamborghini màu trắng đang chạy như bay, bên trong xe là một đôi nữ nữ tuổi trẻ một đường không nói gì, không khí rất quỷ dị.

Quý Tiết vặn kính chiếu hậu nhìn xem ── vẫn soái tỷ như cũ! Vẫn soái tỷ nhưng tại sao người phụ nữ này lại bài xích chị ? Chẳng lẽ cô là người phụ nữ đã từng bị chị ta đá qua sao? Chị không ấn tượng chút nào cả! trước kia chị cũng không chạm vào loại phụ nữ mộc mạc vô vị này nha!

Vừa rồi chính mình hảo tâm nói tiện đường chở cô đến công ty, vậy mà cô dám từ chối, nói cô có xe. Gặp quỷ sao! Chẳng lẽ cô nghĩ phụ nữ ngồi lên xe người khác đều là do không có xe sao? Mãi cho đến khi Tần tiểu tử lấy xe của nhà trọ dùng, người phụ nữ này mới mặt không chút thay đổi ngồi lên xe chị. Chị có thể đá cô xuống không?

Lúc này Hoàng Vân Anh quả thật hy vọng Quý Tiết đem cô đá xuống xe lắm, chỉ cần không chết, coi như tai nạn lao động nằm trong bệnh viên 3 tháng là tốt rồi.

Cô làm thế nào cũng không nghĩ tới. . . cô còn phụ trách cả nhiệm vụ làm “Đồ ăn chuyển phát nhanh” nữa sao? Cô nghĩ đến. . . Hoàng Vân Anh lắc lắc đầu, đem hai chữ “Nghĩ đến” ném ra sau đầu, từ nay về sau, cô phải đem cái ý nghĩ “Tự cho là…” này hoàn toàn vứt bỏ.

Nghĩ đến vừa rồi bản thân mình còn từ chối ──

“Nguyễn tỷ tỷ bảo tôi đến văn phòng của chị ta? Nhưng mà  Tuệ Minh tỷ tỷ còn ở nhà trọ, tầng của chị ta cũng cần rửa sạch, tỷ tỷ ở lầu 6 cũng không biết lúc nào trở về, nếu tôi rời đi . . .”

“Yêu cầu trước,thỏa mãn trước .” hoa hoa tiểu thư kia nói như vậy.

Nguyễn tỷ tỷ. . . Vốn trải qua mấy ngày nay, cô đã gần như phai nhạt, cái đêm điên cuồng kia, người kia không phải cô . . .

“Muốn tôi mang cô lên không?” Ngừng xe xong, Quý Tiết hỏi Hoàng Vân Anh.

“Không, không cần.” Hoàng Vân Anh vội vàng lắc đầu xua tay. Ở bên ngoài cùng với tình nhân đại chúng – soái tỷ này đi cùng nhau, với cô chính là muốn chết.

“. . .” bị từ chối! đi cùng chị mất mặt như vậy sao? Lòng tự trọng bị tổn thương – Quý tiểu thư khó nén được buồn bực, xoay người đi về hướng thang máy , lấy ra thẻ công tác quẹt xuống, liền đi vào thang máy chuyên biệt lên tầng cao nhất.

Hoàng Vân Anh xoay người đi vào thang máy bình thường , thông qua quầy tiếp tân đến văn phòng của Nguyễn Ân Nhi .

Văn phòng này cũng bố trí tinh giản thanh lịch như phòng ở nhà trọ của Nguyễn Ân Nhi , trang trí không nhiều lắm, nhưng từng chi tiết lại hiện rõ phẩm vị.


“Nguyễn tỷ tỷ.” Hoàng Vân Anh thấp giọng gọi.

Ánh mắt Nguyễn Ân Nhi từ văn kiện dời lên, ánh mắt thâm thúy cách thấu kính trong suốt khúc xạ ra tia tìm tòi nghiên cứu khác thường .

Thật lâu sau, “Cô ngồi trước đi, lát nữa tôi sẽ quay lại.”

Hoàng Vân Anh chỉ có thể đứng ngồi không yên ngồi vào một bên sô pha, mà lần ngồi xuống này, chính là gần một giờ.

Thời điểm Nguyễn Ân Nhi trở về , thư ký của chị ta lập tức đưa tới cơm hộp. Nguyễn Ân Nhi vừa ăn, vừa nhìn văn kiện, Hoàng Vân Anh lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, không dám nói gì. giáo huấn lần trước đã đủ rồi, bây giờ dù cho cô mười mấy lá gan nữa cô cũng không dám chậm trễ hoặc quấy rầy lúc chị ta đang ăn cơm!

“Tiểu Lâm, đem cơm hộp đi ra ngoài.”

“. . .” tim Hoàng Vân Anh run lên, hai tay đang đặt trên đầu gối không khỏi nắm chặt.

Nguyễn Ân Nhi để xuống văn kiện, lấy xuống kính mắt, tựa vào ghế phía sau, thản nhiên nhìn về phía Hoàng Vân Anh. Sao thun chữ T bình thường, quần bò màu lam nhạt, không cũ nhưng tuyệt đối cũng không mới, đem ném trên đường chắc chắn sẽ bị vạn người che lấp.

Thẩm mỹ cao tới đâu mới có thể đem bản thân mình biến thành như vậy?

Tốt nghiệp ngành kế toán , lại chạy tới làm quản lý nhà trọ ?

Văn kiện trên bàn chính là tư liệu cùng với kết quả làm bài trắc nghiệm khi thi tuyển của cô gái này , theo như văn kiện ,trên người cô gái này có rất nhiều chỗ mâu thuẫn , nhưng chỉ cần dựa vào kết quả trắc nghiệm cũng thấy cô vượt trên những người khác một cách xuất xắc.


Trách nhiệm đạt điểm tối đa.

Biểu hiện không điểm.

Lòng hiếu kỳ một điểm.

Không ai có lòng hiếu kỳ ở mức 0 điểm được, vì thế điểm số của cô gái này có thể nói hoàn mỹ. một người thích hợp đến mức hoàn mỹ. . .một cô gái làm- ”Thông phòng nha đầu” hoàn hảo nhất.

“Lại đây, ” Nguyễn Ân Nhi kéo caravat xuống tiện tay quăng lên bàn làm việc.

Cả người Hoàng Vân Anh cứng ngắc đứng lên, đi tới hướng Nguyễn Ân Nhi đang dựa vào cửa sổ .

“Lấy lòng tôi.”

“Tôi. . .” Cô có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà, “Chị vừa ăn cơm xong, không nên lập tức ── vận động. . .”

“. . . Tôi không định động.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.