[ H+ ] Bao Nuôi [lichaeng]

Chương 61: Hiểu Lầm


Bạn đang đọc [ H+ ] Bao Nuôi [lichaeng] – Chương 61: Hiểu Lầm

“Gọi bác sĩ O đến đây đi.”

Thư ký N gật đầu, vừa gọi điện vừa cất bước ra ngoài.

“Không cần. Chỉ bị thương ngoài da thôi.”

Jung-min hừ lạnh một tiếng quăng cây gậy trên tay xuống đất, ông ngồi xuống sofa, tự rót cho mình một tách trà, dùng giọng điệu không có chút bất ngờ nào nói: “Mời cô qua đây!”

Trên lưng và cánh tay của chị đều có vết thương, nàng chẳng biết đặt tay vào đâu để đỡ chị: “Ngồi xuống trước đi.”

“Nó cho cô ngồi thì cô cứ ngồi.”

Lúc này Jisoo mới ngồi xuống.

Sợ máu trên miệng vết thương dính vào quần áo, lát nữa cởi ra sơ cứu sẽ rất đau, Rosé duỗi tay cởi nút áo trước ngực chị, gương mặt cụi ửng đỏ nhưng không né tránh.

“Con, con, con, con gái con đứa…”

Vừa mới giật vạt áo ra đã nhìn thấy ngay một mảng xanh tím trên vai, sắc mặt nàng đanh lại, không kềm được mà trách móc: “Ba, ba xuống tay nặng quá!”

“Đánh như vậy là còn nhẹ so với những việc mà nó đã làm!”

Nàng cởi áo giúp chị, sau đó nhìn chăm chú vào tấm lưng trần của chị, ý muốn xem xét vết thương, bất thình lình lại buột miệng: “Chị trắng ghê ha.”


“…”

Jung-min bực dọc tằng hắng một tiếng.

“Chị ấy làm gì sai vậy?”

Thật ra trước giờ ba Park vẫn luôn hạn chế nói về việc của công ty trước mặt nàng, nhưng lần này xem như phá lệ. Ông trợn mắt nhìn chị: “Cô giấu tôi lén lút hợp tác với tên nhà giàu mới nổi P nhận công trình làm cầu vượt, thằng đó đã cho cô lợi ích gì, tiền tài hay cổ phần công ty? Vì một chút lợi ít mà dám giơ khuỷu tay ra ngoài, cô coi tôi như thằng mù à?”

“Không phải vậy đâu ba. Hạng mục công trình bên kia P đã khởi công rồi nhưng con vẫn chưa cấp vốn, về lâu về dài bên kia chỉ có thể tạm thời đình công, đợi đến lúc đó chúng ta mới nhúng tay vào, điều này không chỉ giúp chúng ta tiết kiệm được chi phí của giai đoạn đầu dự án mà còn có thể nuốt trọn miếng thịt này.”

“Ngay từ đầu cô đã có ý này?”

“Đúng vậy, P dựa vào nhà vợ mà làm giàu, tất cả tài sản đều nằm trong tay vợ lão. Gần đây tình nhân của lão đang mang thai, vài ba ngày lại kiếm chuyện muốn được lên chức, nên lão mới lén nhận hạng mục này sau lưng vợ mình. Vì vậy dù giữa đường có xảy ra chuyện gì đi nữa thì lão cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.”

Ngay lúc này bác sĩ O cũng vội vàng đi vào, vừa mới bước vào sảnh đã dùng ánh mắt vô cùng lo lắng dòm ngó xung quanh tìm kiếm bệnh nhân: “Nghe nói Jisoo bị gãy tay hả?”

… Chú N lúc nào cũng nghiêm trọng hóa sự việc lên.

Jung-min suy tư một lát rồi đứng dậy, thái độ của ông lúc này cũng trở nên hòa hoãn hơn: “Để lão O xem vết thương cho con trước đi.”

“Cảm ơn ba.”

Jung-min vốn còn định nói thêm vài câu nhưng lại nuốt ngược vào bụng.

Bác sĩ O định xử lý vết thương cho Jisoo ở phòng khách luôn nhưng chị lắc đầu bảo: “Vào phòng cháu đi.”

Rosé đang băn khoăn không biết có nên đi theo hay không thì thấy chị nhìn nàng mở miệng nói: “Bây giờ em định đi sao?” 

…Ý là không muốn nàng ở đây hả?

Nàng thuận thế gật đầu.

Chị mím chặt môi, sự mất mát và tủi thân hiện rõ trên gương mặt, dù chị có lòng muốn che giấu nhưng vẫn không kịp. 

“… Em lên phòng với chị.”

———–

“Ba con xuống tay cũng không nặng, xương cốt không có vấn đề gì, chỉ có vài vết bầm tím do tụ máu dưới da thôi. Nhưng mà để chắc chắn chú đề nghị nên đến bệnh viện chụp CT kiểm tra tổng quát.”

“Cháu biết rồi, cám ơn chú O.”


Bác sĩ O dặn dò thêm vài việc cần chú ý thì đi theo thư ký N ra ngoài.

Nàng có chút hoài niệm nhìn bốn phía xung quanh, căn phòng này đã lâu không có người ở nhưng vẫn sáng sủa sạch sẽ không bám chút bụi, có thể thấy được rằng hàng ngày đều có người quét dọn cẩn thận.

“Tính ba trước giờ dễ nóng giận, sau này nếu có vấn đề gì hiểu lầm thì nên cố gắng nói rõ qua điện thoại với ông ấy, đừng có lần nào cũng vác mặt về cho ông ấy đánh đã tay rồi mới giải thích.

“Ông không cho chị cơ hội giải thích qua điện thoại.”

“Chị gửi email cho ba cũng được mà, gửi email chắc chắn ông ấy sẽ đọc. Nhưng mà đúng là ba không nên vì những chuyện như vậy mà hiểu lầm chị, dù có ra sao thì chị cũng sẽ không phản bội Park gia.”

Chị không đáp lời, duỗi tay lấy ly nước đặt ở đầu giường.

“Chị có muốn mặc quần áo vào trước không?”

Động tác của Jisoo sững lại.

“Chị trần trụi như vậy em không dám nhìn thẳng chị.”

“?” Theo tầm mắt của nàng, chị nhìn về phía ngực mình, hai đầu ngực dưới sự kích thích của khí lạnh đã cương cứng thành hai cục đá nho nhỏ.

Nét mặt của chị cứng đờ.

Đột nhiên nàng hiểu ra vì sao trước kia mình thích chị nhiều đến thế, quanh năm suốt tháng ở bên một cực phẩm soái tỷ như vậy làm sao có thể không động lòng cơ chứ!

Nàng lấy một cái áo ngủ tay dài từ trong tủ ra, đưa cho chị, thúc giục nói: “Mau mặc vào đi.”

Jisoo nhận lấy áo mặc vào, cẩn thận cài từng chiếc cúc áo một.

“Chị ngây thơ như vậy thật sự là đã từng có bạn gái rồi sao?”


Trước đây khi nàng còn ở nhà cũ, có đôi khi sẽ cảm giác được tâm trạng của chị thả lỏng, giống như hôm nay, đặc biệt ôn hòa hơn bình thường.

Đã lâu lắm rồi bọn họ chưa nói chuyện một cách thoải mái như bây giờ.

“Chị có bạn gái hay không em là người rõ nhất.”

“K cũng được xem là một đi. Lúc đó hai người thường xuyên hẹn hò, sợ sẽ xảy ra scandal còn lấy em ra làm lá chắn nữa mà.”

“Lúc đó em cảm thấy chị đang hẹn hò với cô ta sao?”

“Nếu không thì ai hẹn hò với cô ấy? Em à?” 

Lúc ấy, Jung-min mơ hồ nhận ra tâm tư của chị, vì vậy ngăn cản không cho chị gặp mặt nàng thường xuyên, cũng không cho phép bọn họ sống chung nhà nữa.

Mỗi lần muốn nhìn thấy nàng chỉ có thể giả vờ nhờ K lấy danh nghĩa là bàn luận về kịch bản mới có thể mời nàng ra ngoài được.

Chị chỉ muốn được nhìn nàng nhiều hơn, muốn ở cạnh nàng lâu hơn một chút.

Đối tượng hẹn hò của chị chẳng phải là K, người thật sự làm lá chắn chính là K.

Nhưng dần dà càng lúc nàng càng mất tập trung, lúc ở bên chị vậy mà nàng lại hi hi ha ha cười đùa chơi game cùng với người khác, sắc mặt ửng hồng, dáng vẻ rất vui sướng.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.