Bạn đang đọc [ H+ ] Bao Nuôi [lichaeng] – Chương 60: Không Hiểu Nổi
Chỗ khó nói nào đó bị thương, rất rõ ràng là do túng dục quá độ mà ra, chỉ cần có một chút xíu ma sát thôi cũng làm cho nàng đau đến nhíu mày, ngày hôm sau đương nhiên là Rosé chẳng thể rời giường được, chỉ đành thành thật trốn trong nhà dưỡng thương.
Hiện tại mới là tuần đầu tiên trong tháng, nếu cứ đà này mà tính xuống, mỗi ngày bọn họ đều làm làm làm, cuộc sống như vậy cũng quá trâu bò rồi, nàng hạ quyết tâm phải tiết chế bản thân, trong vòng nửa tháng tới sẽ không chạm vào cô nữa!
Ban đầu nàng còn sợ cục cưng nhà mình không chịu, nhưng ngay sau đó nàng phát hiện ra sự lo lắng của mình hoàn toàn là dư thừa. Lịch quay của đoàn làm phim vô cùng kín kẽ, không những vậy Lisa còn phải quay bù thêm những cảnh tạm gác lại do cơn cảm mạo lần trước, bận rộn từ sáng sớm cho đến khi tối mờ vẫn chưa thấy xong, mỗi ngày cô ngủ còn không được tới bốn tiếng nữa là.
Tối đó nàng hạ nhiệt độ của máy điều hòa đến mức thấp nhất, sau đó trùm chăn kín mít đi vào giấc ngủ, vừa thoải mái lại có cảm giác an toàn.
Lúc cô trở về nhìn thấy nàng cuộn người lại hệt như con nhộng, cô đứng yên nhìn cô một lát, sau khi tắm rửa xong, cô bước đến kéo chăn của nàng ra.
Thật ra Rosé đã tỉnh ngủ từ lâu, nàng mở mắt ra cảnh giác nhìn cô, sống chết ôm chặt lấy cái chăn: “…Cục cưng à, túng dục hại thân đó.”
“Yên tâm đi, chị có lòng cũng không đủ sức.”
Vùi mặt mình vào hõm cổ của nàng, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, nàng dò hỏi về tiến trình công việc, đạo diễn I nói: “Sắp quay đến cảnh Lệ Sa nhờ được nữ phụ chăm sóc tận tình, dần dần khôi phục lại ý thức rồi, đoạn này là cảnh quay khảo nghiệm kỹ thuật diễn của nữ chính nhất rồi. Em có rảnh thì tới đoàn làm phim đi, có vài chi tiết anh cần tham khảo ý kiến của em.
“Được.”
“Anh cũng thấy được là Lisa đã rất cố gắng để diễn tốt vai này.”
Nàng biết cục cưng nhà mình thật sự dùng thái độ nghiêm túc để diễn bộ phim này.
Trưa đó nàng xuống bếp làm vài món ăn, đóng gói kỹ lưỡng mang theo tâm trạng vui vẻ đến đoàn làm phim thăm ban.
Vừa may sao nàng đến ngay lúc mọi người được nghỉ trưa, nàng đẩy cơm hộp của đoàn làm phim sang một bên sau đó bày thức ăn tự mình nấu lên bàn.
“Bữa ăn tình yêu đầy đủ chất dinh dưỡng đây, em làm đến toát mồ hôi hột luôn đấy.”
“Em định vỗ béo chị đấy à?”
Ngoài miệng tuy là nói vậy nhưng cô vẫn nể tình ăn rất nhiều.
C cũng xách ghế đến cọ ăn cọ uống, anh ta ăn đến miệng đầy dầu mỡ, giơ ngón cái lên tán dương nàng: “Đây là bữa ăn ngon nhất mà tôi được ăn trong suốt nửa năm qua đó, tay nghề của Park tiểu thư đúng là không chê vào đâu được, quá là hợp khẩu vị của tôi luôn.”
“Tài sơ học thiển, so ra vẫn còn kém xa cục cưng nhà tôi.”
“Lisa cũng biết nấu cơm nữa sao?”
“Biết chút chút.”
“Tôi quen cô ấy tám năm rồi mà chẳng hề biết thì ra cô ấy cũng biết nấu cơm.”
Khoảng thời gian trước khi được nàng bao nuôi, hai người đã cùng nhau trãi qua những ngày tháng gian nan nhất trong đời, bọn họ cũng chỉ ăn mì gói hoặc cơm hộp thôi.
Ai kia vẫn là một dạng mười ngón tay không dính nước xuân, cả mì gói cũng là anh ta châm cho, bưng đến tận tay mới chịu hạ mình ăn đấy.
Vấn đề là mì gói ai kia ăn cũng chẳng hề rẻ chút nào?!
“Ô, thì ra hai người quen nhau lâu như vậy rồi!”
“Hàng xóm.”
“À.”
C nghe thấy hai chữ hàng xóm thì cơ mặt hơi giật giật.
Dường như cô rất thích ăn tôm nõn, cả một đĩa to hầu như bị cô ăn sạch hết, Rosé vừa nhìn cô ăn vừa để ý bụng của cô, vậy mà chẳng to lên tí nào.
Nàng tò mò giơ tay ra sờ.
Cô dừng đũa nhìn nàng.
C cũng vừa ăn xong, rất biết tự giác buông chén đũa đi ra ngoài.
“Sờ chị chi vậy?”
“Sờ thử xem có mỡ bụng không.”
“Sờ thấy chưa?”
“Không thấy, chỉ có cơ bụng mà em thích nhất thôi.”
Bên trong phòng nghỉ chỉ có một cái nhà vệ sinh, cô súc miệng xong thì quay về ngồi cạnh nàng.
“Buổi chiều có cảnh hôn hả?” Nên cô mới chú ý vệ sinh răng miệng như vậy.
“Dùng kỹ xảo góc quay thôi.”
“Ồ.” nàng bò lên đùi cô
“Em lại định làm gì nữa thế?”
“Em thấy mấy đôi trẻ yêu nhau, sẽ ngồi trên đùi của nhau, em hâm mộ lâu lắm rồi. Mặc dù chúng ta không phải đang yêu nhau, nhưng em có thể ngồi trên đùi chị một lát mà, đúng không?”
“Có thể.”
“Vậy em ngồi một lát, sẽ không đè nặng chị đâu.”
“Bọn họ chỉ ngồi trên đùi đơn giản vậy thôi hả?”
“Hình như còn hôn môi nữa.”
Cô cong khóe môi, đỡ gáy nàng, chậm rãi tiến lại gần.
Sau đó lại bị nàng dùng hai tay chống vào hai bả vai, đẩy ra.
Cô vốn tưởng rằng nàng còn đang rối rắm chuyện tiền nong đành bất đắc dĩ nói: “Em tính toán với chị kỹ vậy sao?”
“Không phải là em keo kiệt tính toán.”
“Thì là gì?”
Nàng khó xử nhìn cô, có vẻ như muốn nói lại thôi.
Cô tỏ vẻ không hiểu gì hết?
“Lâu dần sẽ tạo thành thói quen.”
Đột nhiên điện thoại đặt trên bàn trà rung lên từng hồi, nàng cầm lấy, nhận cuộc gọi: “Chú N?”
Là thư ký riêng của ba Park gọi tới, giọng điệu của ông ta có vẻ rất nôn nóng: “Chaeyoung à, con mau về nhà một chuyến, Jisoo sắp bị ba con đánh chết rồi.”
————-
Thư ký N đứng chờ ngay ngoài cửa, từ lúc nàng bước xuống xe đã bắt đầu lải nhải suốt đoạn đường.
Đầu tiên là việc Jisoo bị gọi từ công ty trở về, chẳng biết chị nói gì, ba Park trong lúc nổi cơn thịnh nộ đã tát chị một bạt tai.
Đánh xong rồi vẫn còn chưa hả giận, ông lôi cây gậy ở trong phòng sách ra, quất từng nhát vào tay và vai của chị.
Tính tình chị vốn bướng bỉnh, nhất quyết không chịu thua, nếu còn đánh như vậy chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện mất.
Lúc nàng chạy vào, ba Park còn đang giơ gậy lên cao, nàng nhanh chân chen vào che trước mặt chị, không cẩn thận cũng bị ăn một gậy, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Vốn dĩ chị còn đang chết lặng, hai mắt vô thần lúc này mới chớp một cái, nhìn vào bóng hình mảnh khảnh đứng phía trước.
“Ai bảo con về đây?”
Nàng không trả lời, xoay người kiểm ra vết thương trên người Jisoo, hôm nay chị mặc một chiếc áo sơmi màu xám nhạt, trên bả vai đã có vết rướm máu.
Nàng còn nhớ trước kia có một lần chị cũng bị đánh rất nặng, đó là khi chị 18 tuổi.
Nàng dùng ánh mắt dò hỏi xem chị có đau lắm không, nhưng Jisoo chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
⭐