[ H+ ] Bao Nuôi [lichaeng]

Chương 54: Chị Chưa Bao Giờ Đối Xử Tốt Với Em


Bạn đang đọc [ H+ ] Bao Nuôi [lichaeng] – Chương 54: Chị Chưa Bao Giờ Đối Xử Tốt Với Em

“Vậy thì không phải do ăn đồ linh tinh không sạch sẽ nên mới bị viêm dạ dày đúng không? Chị ta là do đói bụng nhưng không ăn, hơn nữa cũng không có bất kỳ triệu chứng gì như buồn nôn tiêu chảy.”

Cô y tá nhận lấy nhiệt kế trong tay Jisoo nhìn xem rồi nói: “37 độ.”

Vẫn ổn, không bị sốt.

Anh bác sĩ đẹp trai nhét tay vào túi áo, khẽ hừ một tiếng: “Tôi dọa cô ta mà thôi.”

“…” Bác sĩ này có quen với chị à?

Bác sĩ móc trong túi ra mấy viên kẹo màu trắng đưa cho chị: “Ăn nhanh đi, tôi truyền cho một bình dung dịch bù nước, uống thuốc nữa thì hết chuyện rồi.”

Nói rồi anh ta xoay mặt lại dùng ánh mắt thâm sâu khó dò nhìn nàng: “Người nhà chuẩn bị thức ăn cho cô ta đi, bánh quy, bánh ngọt linh tinh gì cũng được, ở lầu một có siêu thị tiện lợi đấy.”

“Cậu lấy một ít cho tôi là được rồi.”

“Nè, tôi chẳng quen thân với cô đâu nha…”

“Tôi đói đến choáng váng đầu óc rồi đây.”

Biểu tình trên gương mặt của bác sĩ cứng đờ, khẽ lẩm bẩm một câu “Đáng đời” rồi dẫn theo y tá rời đi.

Rosé nhìn chị lột vỏ kẹo, bỏ vào miệng, nét mặt tĩnh lặng, hai người nhìn nhau nhưng chẳng nói gì, một lát sau cô nói: “Em ra ngoài, chị nghỉ ngơi đi.”

Nàng vừa mới đặt tay lên tay cầm cửa thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng đồ vật bị rớt xuống đất, quay đầu nhìn lại thì thấy chị đang chống tay vào cái tủ đặt ở đầu giường, hình như đang muốn mượn lực đứng dậy nhưng lại vô tình đụng trúng chậu cây trang trí bên trên.

Trên trán chị phủ một lớp mồ hôi mỏng, cơ thể lung lay như sắp ngã.

Nàng bước đến đỡ chị ngồi xuống giường, cầm cái gối lót phía sau lưng chị sau đó nhặt bình hoa nằm dưới đất lên.

“Không phải em không quan tâm đến chị nữa sao?”


“?” Bác sĩ cũng đã nói chị chẳng sao cả, chị còn muốn nàng quan tâm cái gì nữa đây?

Rosé không nói chuyện, nhìn chị từ từ nắm lấy ngón tay của mình.

Một hành động tuyên bố quyền sở hữu vô cùng ngây thơ.

“Chị chỉ bị tuột huyết áp thôi, cần phải nghỉ ngơi. Em phải về nhà một chuyến.” Đổi bộ đồ dơ này ra, cũng cần phải đổi lại mặc quần lót của mình.

“Em gạt chị. Em muốn đi tìm cô ta.”

Tâm trạng của nàng lúc này đúng là khó mà dùng một lời để nói hết được. 

“Em muốn tìm chị ấy lúc nào cũng được, chẳng cần thiết phải lừa chị.”

Rosé còn định nói thêm điều gì nhưng nghĩ đến việc chị là người bệnh nên ngậm miệng: “Sau này đừng đem cơ thể của mình ra làm trò đùa nữa.”

Nàng định rút tay về thì bị chị thuận thế kéo giật lại một cái, cả người nàng đổ nhào lên người chị, nghe rõ thấy từng tiếng trống đập thình thịch từ ngực chị.

Nàng vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng lại bị chị đè hai bả vai lại: “Đừng ở bên cô ta nữa.”

“…”

“Cũng đừng đối tốt với cô ta như vậy. Tối hôm đó chị vẫn luôn suy nghĩ, khi nào thì em mới hôn chị. Nếu em không hôn chị thì chị sẽ hôn em. Cho nên ngày đó, chị rất vui vẻ.”

Cho nên khi đó, chị rất vui vẻ.

Nàng nhấm nuốt từng câu từng chữ trong lòng, nhưng vẫn khó có thể liên hệ hành động và lời nói của chị thành một được, đơn giản là lời nói và cách hành xử của chị vả nhau đôm đốp.

“Ý của chị là, thật ra người chị thích là em sao? Nhưng mà chị chưa bao giờ đối xử tử tế với em, A, K, chị đối với các cô ấy còn tốt hơn đối với em nhiều. Khi các cô ấy gặp chuyện tìm đến chị cần được giúp, chị luôn nguyện ý chìa tay ra, còn em… Thậm chí là lúc A leo núi bị thương, phản ứng đầu tiên của chị là nghĩ em làm hại cô ta. Lúc đó em nói với chị đó là sự việc ngoài ý muốn nhưng thật ra không phải vậy, cô ta cố tình ngã xuống. Em biết chị không tin đâu.”


Jisoo nắm chặt lấy tấm chăn, bàn tay dùng sức đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

“Em đi đây.”

Mãi cho đến khi nàng đẩy cửa rời đi rồi, chị vẫn như cũ duy trì tư thế khi nãy, không hề ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng thêm cái nào.

Người đại diện của Lisa đứng bên ngoài phòng bệnh, lúc nhìn thấy nàng bước ra, anh ta nhiệt tình bước lại gần, Rosé nhìn thấy thì ngạc nhiên hỏi: “Sao anh không đi theo Lisa?”

“Lisa không dành thì giờ ra được nên bảo tôi ở đây canh chừng cô.”

“Canh chừng tôi?”

C ngó mắt nhìn về phía sau lưng nàng.

Nàng như hiểu ra.

Cục cưng đang lo lắng Jisoo sẽ ức hiếp nàng như lần trước sao, haha.

Hai giờ sáng, nàng cuộn người trên giường xem phim trên điện thoại, biên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động sột soạt kèm theo tiếng bước chân nhỏ vụn.

Nàng bật dậy khỏi giường nhảy lên, mở tung cửa ra, hỏi dò: “Cục cưng hả?”

“Ừ”

Nàng ngạc nhiên mừng rỡ, đoàn phim có chuẩn bị khách sạn cho diễn viên ở khách sạn gần đấy để tiện nghỉ ngơi và làm việc, vốn dĩ nàng cũng có thể ở đó nhưng do ban ngày Jisoo đã hủy bỏ phòng của nàng nên dù có muốn nàng cũng chẳng thể về.

Hơn nữa đêm nay mưa to, nàng còn tưởng rằng cô sẽ không về nhà.

Cô đứng ngay cửa, dõi mắt lướt qua đỉnh đầu nàng nhìn thẳng vào phòng như đang tìm kiếm thứ gì đó.


“Nhìn cái gì? Tìm gian phu hả?”

“Nói bậy bạ gì đó.”

Nàng cười hì hì, giang tay ôm eo cô: “Có phải là do cả ngày nay không được gặp em nên cục cưng khó chịu đúng không?”

“Chị chỉ trở về lấy đồ thôi.”

“Không phải chị cố ý trở về ngủ với em sao?”

“Không phải.”

“Ồ. Vậy chị lấy đồ xong phải về lại khách sạn hả?”

“Để xem như nào đã. Mưa to quá sáng mai chị về cũng được.”

Hai cánh tay quấn quanh hông chậm rãi buông ra, nàng đi đến bên cửa sổ, vén rèm lên, nhìn quanh một lát nàng nói: “Tạnh mưa rồi, haizz.”

“…”

“Giường trong khách sạn có êm như giường ở nhà không chị?”

“Không bằng.”

“Vậy chị có muốn mang gối ở nhà theo hông?”

“… Chị chỉ cần đem theo em là đủ rồi.”

“Được nha, nhưng mà ngày mai nếu bị mọi người nhìn thấy em bước ra từ phòng của chị có khi nào không tốt lắm không?”

“…Yên tâm đi, mọi người đã sớm biết từ lâu.”

“Mọi người đều biết rồi hả? Làm hại ngày nào em cũng cố gắng giữ khoảng cách với chị.”

Cô xoay người đi vào phòng của mình, lúc quay trở lại thì nhìn thấy nàng đang đứng bên cạnh cầu thang chờ cô, ngáp lên ngáp xuống.


“Em làm gì vậy?”

“Tiễn chị đi mà.” 

“Chị không ra ngoài nữa.”

“Cục cưng à, chị nhớ em nên trở về đúng không.”

Lisa không nói câu nào, quay đầu bước đi còn giận dỗi đóng sầm cửa lại.

Nàng đứng bên ngoài gõ cửa, dỗ dành cô hơn nửa ngày vẫn không thấy cô mở cửa.

Cục cưng đúng là quá ngạo kiều rồi, xem ra sau này mỗi khi nghe thấy cô nói gì cũng đều phải nghĩ ngược lại.

Vốn dĩ tối nay có thể ân ân ái ái cùng giường cùng gối, bây giờ nàng chỉ có thể nằm lẻ loi trên giường gặm nhấm cô đơn cùng ánh trắng.

Ngủ không được bao lâu nàng lại bị đánh thức bởi 1 cú điện thoại.

Nàng cáu kỉnh chụp lấy điện thoại, hung hăng ấn nhận cuộc gọi, hai mắt nhắm nghiền bực dọc hỏi: “Ai đó?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nam tính trong trẻo của D: “Bé cưng ơi tớ lại sắp xuất ngoại nữa rồi.”

“Lần này đi đâu nữa?”

“Vẫn là nước Anh, nhân mạch của tớ đều ở bên kia cả cũng quen thuộc với tình huống bên đó hơn. Muốn đi giải sầu với tớ không? Tớ sẽ chăm sóc cho cậu.”

“Chờ một thời gian nữa đi. Jisoo mua kịch bản của tớ rồi, gần đây đang bận quay phim điện ảnh.”

“Jisoo mà tốt bụng vậy sao? Coi chừng chị ta đang ngầm đào hố gì chờ cậu nhảy đấy.”

“Tốt xấu gì chị ta cũng xem như chị gái của tớ, sao lại hại tớ chứ? Rốt cuộc thì chị ta đã làm gì mà cậu lại ghét chị ta đến vậy…”

“Bé cưng, cậu còn nhớ hồi nhỏ cậu có nuôi một con chó không? Mập mập tròn tròn, chúng ta đều rất thích nó, nhưng sau này lại lạc mất nó. Trước giờ tớ vẫn luôn giấu không nói cho cậu biết, thật ra không phải nó mất tích đâu, là Jisoo nhốt nó trong một nhà máy bỏ hoang nằm ở ngoại thành, con chó đáng yêu đang sống sờ sờ bị bỏ đói mà chết, tớ tận mắt nhìn thấy chị ta chôn thi thể của nó dưới gốc cây. Từ đó về sau tớ nhận ra rằng chị ta là một kẻ biến thái.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.