Gửi Cho Anh: You Are My Destiny

Chương 59: Anh chưa từng nói yêu cô...


Đọc truyện Gửi Cho Anh: You Are My Destiny – Chương 59: Anh chưa từng nói yêu cô…

Thực ra thì trò trượt tuyết không khó, mà là cực – kỳ – khó!!

Bảo Anh nãy giờ đã ngã gần cả trăm lần mà chẳng thể giữ thăng bằng nổi một lần. Cũng may mà cô học võ, nên ngã cũng không thấy đau cho lắm, cộng thêm tuyết ở đây khá dày nên cái mông của cô vẫn bình an vô sự.

“Tập nữa không?” Gin cúi người xuống nhìn cô, cười cười hỏi.

Bảo Anh nhăn mặt nhìn anh, không chịu thua lên tiếng: “Nữa chứ sao không!”

Anh nhéo má cô một cái, rồi nắm tay cô kéo cô đứng dậy: “Vậy thì lên dốc lại nào.”

Nói xong, anh đi trước một mạch, để cô đứng đó đơ người mấy giây vì nãy giờ mệt rã rời. Chí ít anh thấy cô mệt thì cũng nên tình cảm một chút, nói: “Ừ thôi em cũng mệt rồi, nghỉ tí đi vậy.” hay là “Nhìn mặt em là thấy mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi. Anh thấy anh xót…” này nọ chứ! Đằng này lại tỉnh ruồi bảo cô lên dốc lại, đã vậy còn để cô tự thân lết lên. Anh tưởng cô cũng trâu bò như anh à?

Bảo Anh đứng chôn chân tại chỗ nhìn Gin đi càng lúc càng xa mà chẳng buồn quay lại, trong lòng tức muốn trào máu họng. Mặt của cô lạnh lắm rồi, mũi và má của cô đỏ hết lên rồi, cô muốn nghỉ! Nhưng lỡ mạnh miệng nói anh là tập tiếp rồi, chẳng lẽ bây giờ chạy lại xin nghỉ ngang xương anh lại chọc quê thì xấu hổ chết.

Đang tìm cách để làm anh để ý, thì Bảo Anh lại thấy mấy cô nàng nào đó tự nhiên xáp xáp lại gần anh, giơ giơ điện thoại ra hình như là muốn xin chụp ảnh cùng. Nhìn rộng ra, thì lại có vài cô khác đang cầm máy ảnh chụp từ xa. Chậc, điệu này chắc anh nổi tiếng không sớm thì muộn mất thôi.

Bảo Anh nhìn anh đồng ý chụp ảnh chung, nhìn anh nói chuyện với người ta, chẳng biết lên tiếng để nói gì. Không phải là do ghen đến mức cứng họng, mà là… cô lạnh quá nên môi cứng ngắc hết mở ra nổi luôn rồi!

Gin đang đứng nói chuyện với những cô gái lạ mặt, quay sang quan sát cô nàng người yêu của mình thì thấy người ta chỉ đứng chết trân nhìn anh, mắt mở to ra, chẳng nói gì, cũng chẳng thèm đi lại gần đây để nhận người quen. Anh nhíu mày lại, có hơi khó chịu một chút. Cô đang đau lòng sao? Bình thường chắc chắn cô không hiền đến mức đứng một chỗ nhìn như vậy đâu.

Ngay lập tức, Gin tạm dừng cuộc nói chuyện, bước thật nhanh về phía Bảo Anh khiến mấy cô nàng kia đang hí hửng như ở trên mây bị lôi tuột hết xuống mặt đất.

“Em sao vậy?” Đến gần cô rồi, anh ngay lập tức hỏi.

“Mặt của em…” Môi cô mấp máy, giọng khàn khàn nói ra mấy chữ. Gin đưa tay lên sờ đôi má đỏ ửng của cô thử, trời đất, sao lạnh như đá vậy nè? Lúc nãy anh nhéo đâu có lạnh đến mức này đâu?! Cả mũi cũng đỏ lên như tuần lộc mũi đỏ luôn rồi.

“Em đứng một chỗ lâu quá, nên mới lạnh như vậy đấy.” Anh khoanh tay, giọng vừa trách móc vừa lo lắng. Lông mày anh nhíu lại, lộ rõ vẻ khó chịu xen lẫn tức giận khiến cô có hơi sợ hãi.

“Tại… chân em bước hết nổi rồi chứ bộ!” Bảo Anh hơi cúi mặt xuống, cố gắng cự lại anh cho bằng được.

“Còn lý do nữa.” Anh hừ một tiếng, rồi giang hai tay ra “Chui vào đây.”


Bảo Anh ngước mặt lên, đôi môi đã cứng ngắc nhưng vẫn ráng cười một cái rồi mới hí hửng ôm chầm lấy anh. Anh quàng tay qua cổ cô, siết nhẹ để chắn gió cho cô. Mới có chút xíu mà má của cô đã ấm trở lại rồi, đúng là máy sưởi của riêng cô có khác! Hoạt động vô cùng tốt, không bao giờ bị trục trặc, lại sẵn sàng cho cô sưởi bất cứ chỗ nào, bất cứ lúc nào cũng được.

“Cho thêm năm phút, đứng lâu quá sắp thành người nổi tiếng luôn rồi.” Gin nhìn xung quanh, bật cười một cái rồi ra lệnh cho cô.

“Có cái máy sưởi nào mà tự động hẹn giờ như vậy không chứ?” Bảo Anh ngước mắt nhìn anh với vẻ khó chịu, không đồng tình.

“Máy sưởi này hiện đại lắm, còn nhiều tính năng nữa, em chưa biết đâu.” Gin chỉnh lại khăn choàng cổ cho cô một chút, tỉnh bơ trả lời và nhìn đồng hồ đeo tay “Hết năm phút rồi, đề nghị rời khỏi.”

“Thêm năm-

“Thêm năm phút tối nay anh hành hạ em cả đêm khỏi ngủ.”

Bảo Anh giật mình, đỏ mặt lên, vội vã rời khỏi người anh. Được rồi! Cô đi kiếm máy sưởi khác vậy, không cần anh nữa. Anh chỉ được cái có thân nhiệt ấm hơn người ta thôi mà!

Thấy cô phồng má lên không vui, anh cười khổ chịu thua, lắc đầu mấy cái rồi nắm lấy tay cô, xoa nhẹ và nói: “Được rồi, vào quán cà phê ngồi một chút, được không?”

Bảo Anh không thèm nhìn anh. Bây giờ anh mới chịu nói sao? Đám bạn của họ đã vào đó ngồi uống cacao nóng từ lâu rồi. Chắc là anh thấy cô hăng máu quá nên không muốn nói đây mà.

Gin năn nỉ một hồi cũng có thể làm Bảo Anh mềm lòng, chịu đi theo anh.

Vừa vào đến nơi đã gặp ngay Akiko và Sumire đang ngồi tán dóc. Michio bị rơi đồ nên vừa mới chạy đi tìm. Gin nói Bảo Anh cứ lại đó ngồi, anh sẽ đi gọi nước uống cho, nhưng cô lại nằng nặc đòi đi cùng để tự chọn mới được.

Lúc quay lại, thì cả hai lại bắt gặp một cảnh tượng vô cùng quen thuộc, y như hồi Bảo Anh mới tới Nhật.

Lại là bọn đàn ông biến thái thích giở trò tán tỉnh gái đẹp. Lại là những câu dụ dỗ rẻ tiền, lại là những hành động lỗ mãng, sỗ sàng nơi công cộng. Ôi trời ạ! Đi đâu cũng không thoát khỏi mấy cái tình trạng như thế này.

Mặt của Bảo Anh tối đen, tay cô bóp chặt li nước đang cầm trong tay, chân nện từng bước một đi lại gần. Đến nơi, cô đặt mạnh li nước xuống bàn, trừng mắt nhìn hai thằng thanh niên hám gái đang ngạc nhiên trơ mắt nhìn lại cô.

“Nhìn cái gì? Muốn tôi móc mắt ra hay sao đây?” Bảo Anh cười mỉm cực kì nhẹ nhàng, bình thản hỏi, và hai thằng biến thái đó lại trả lời bằng vẻ cợt nhả, thậm chí còn ôm cô vào lòng. Lại là ba cái trò con bò làm máu cô sôi lên.

Gin bước tới gần, sát khí đang ngày càng tăng lên.


“Này, cái tay cẩu huyết của anh đây còn định ôm người yêu của tôi đến bao giờ nữa?” Anh giật giật hàng lông mày, tức giận dâng đến não. Đang định sấn tới thì còi của xe cảnh sát vang lên ở ngay ngoài quán khiến anh hơi giật mình. Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao cảnh sát lại đến đây?

Ngay khi Gin quay lại nhìn Bảo Anh, thì tên thanh niên kia lại móc từ trong túi áo khoác ra một con dao, kề sát vào cổ của Bảo Anh.

“Đứa nào động đậy là con nhỏ này chết, bom của tụi tao cài trong quán này cũng nổ luôn.”

Cảnh sát vào đến nơi, khuyên can đủ đường, hai tên này thì ngoan cố cãi lí, khiến Bảo Anh càng lúc càng tức vì cái lỗ tai của cô bị tra tấn liên tục, đã vậy con dao của tên này còn kề sát đến mức cứa nhẹ một đường vào cổ của cô. Dám làm bị thương bà mày à? Bắt bà làm con tin là bà thấy điên máu rồi, còn dám làm bà chảy máu nữa chứ.

Gin nhìn Bảo Anh, thấy sắc mặt của cô càng lúc càng tối đen như mực thì thở dài một cái, nhẹ nhàng cất giọng khiến tất cả đều im bặt: “Kiếm đường thoát đi, trước khi quá muộn.”

“Mày đang khuyên bảo nó đó hả?” Tên đang kề dao vào cổ của Bảo Anh cười khinh khỉnh hỏi lại Gin “Nó sợ đến mức nói còn không nổi, đâu ra mà kiếm đường thoát thân?”

“Tôi đâu có nói cô ấy…” Gin cười khẩy, lùi xa ra vài bước “Tôi đang khuyên anh cơ. À, thêm một câu nữa: Lần sau đừng có tưởng vớ được con tin là gái thì dưa bở mình thoát thân được.”

Tên này còn đang nghệch mặt ra không hiểu chuyện, thì đã bị nguyên một cú giật chỏ ngược của Bảo Anh tống vào bụng khiến hắn thốn đến buốt cả óc. Chưa dừng lại, cô nàng còn tặng luôn một cú đá xoáy cắm thẳng vào mặt làm hắn té lăn ra sàn. Cảnh sát ngay lập tức vây lại bắt, tên còn lại thấy đồng bọn bị đánh ngất liền điên tiết lao vào, chưa kịp ra đòn đã bị Bảo Anh gạt chân cho té nhào chụp cả chục con ếch, lại còn bị cô đè lên người, bị nắm đấm của cô đe dọa vì suýt nữa đã trúng vào mặt hắn.

“Aiz! Đàn ông nhát như cáy mà bày đặt đi đặt bom.” Cô nàng chán chường đứng dậy, để cho cảnh sát muốn làm gì thì làm.

Cũng may là nhờ có Gin, nên Bảo Anh mới đỡ vướng vào rắc rối đi lấy lời khai ở sở cảnh sát. Hai tên này đã bị cảnh sát truy lùng từ lâu. Mục đích chính của chúng là bắt cóc phụ nữ bằng màn kịch gài bom và giữ con tin, đa số là phái nữ. Lần này thì xui rồi, gặp trúng cô nàng tam giác quỷ nên số mới nhọ như vậy.

“Lúc nãy ra đòn rất chắc, nhưng đòn gạt chân thì hơi yếu một chút.” Gin tựa cằm vào vai Bảo Anh, để mặc cô ngồi trong lòng mình quậy phá đủ đường, lên tiếng góp ý. Cô với anh đang ngồi trong góc quán, vì cô đòi ngồi đây cho ấm. Người người trong quán đã ra ngoài để xem tình hình nên vắng hoe.

“Dạ dạ, em biết rồi mà thầy!!” Bảo Anh cố tình kéo dài chữ thầy ra, đột ngột xoay người lại đối diện anh “À mà thầy ơi, đề nghị thầy sau này con mà có gặp chuyện thì phải xông vào hợp tác cùng phát triển, chứ thầy đứng ở ngoài khiêu khích chúng nó chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, cho chúng nó càng hăng máu thêm!”

“Biết rồi!” Anh hôn vào môi cô một cái, cười cười trả lời.

“Aiz cái tên biến thái này!” Cô giật mình, đỏ mặt lên và đấm vào ngực anh liên tù tì mấy phát.

Gin đột ngột giữ tay cô lại, vẫn giữ nguyên nụ cười nhìn cô khiến cô hơi đứng hình một chút. Anh lại nghĩ ra trò gì rồi à?


“Hôm qua, ai dám nói môi của anh không có sức hấp dẫn?” Anh đột ngột lên tiếng hỏi khiến cô giật bắn người, xoay mặt đi chỗ khác, khóe môi giật giật. Chết dở, anh nghe hết rồi à?

“À thì… là ai đó…” Cô toát mồ hôi, trả lời anh.

“Ừ, là ai đó ấy nhỉ.” Gin lấy tay xoay mặt cô sang nhìn mình, dồn cô vào góc tường và cúi đầu xuống “Ai đó tối khuya dám lên người anh nằm rồi cưỡng hôn anh, trong khi nói môi anh không có sức hấp dẫn. Hình như hơi phi logic nhỉ?”

“Sao anh thích dây mơ rễ má quá vậy?” Bảo Anh phồng má lên, định đánh anh lần nữa thì nhớ ra hai tay vẫn bị anh giữ chặt trong ngực anh, không gỡ ra được. Cô nhìn anh chằm chằm, môi của anh như thế này nghĩ sao mà cô lại nói không có sức hấp dẫn cơ chứ? Lúc đó say quá hóa điên mất rồi.

“Anh thích đấy. Sở thích không có sự tranh cãi.” Gin vuốt nhẹ mũi của cô, giọng khàn khàn, mắt chuyển tầm nhìn xuống một chút. Môi của cô nãy giờ được giữ ấm nên đã không còn khô nữa, đỏ hồng trở lại rồi.

“Đừng có hôn, môi em đang bị đóng băng.” Cô bắt đầu kiếm lý do, nhưng Bảo Anh ơi, tất cả đã muộn rồi.

“Hết rồi đây này.” Gin vuốt nhẹ đôi môi của cô, đôi mắt ánh lên tia mê hoặc, nhưng anh vẫn cố kìm chế và bình thản yêu cầu “Phạt em phải là người chủ động hôn anh vì dám chê môi của anh.”

“T… tại sao em lại phải hôn? Phạt cái khác đi.” Bảo Anh mím môi lại, lắp bắp nói. Đúng là cái miệng hại cái thân mà!

“Không muốn hôn à? Vậy được, anh đi tìm cô gái khác, cho cô ấy hôn để chứng minh vậy.” Gin đột ngột làm mặt lạnh, buông cô ra và đứng dậy. Đang định bước đi thì cô ngay lập tức níu chặt áo anh lại. Ôi trời, cô tin thật hay sao chứ?

“Được thôi, hôn thì hôn, sợ gì!” Bảo Anh hét lên đầy mạnh mẽ, nhưng tim thì đang đập rất mạnh như trống dồn.

Gin cười cười ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào cô. Cô đặt tay lên vai anh, cắn nhẹ môi một cái và run run nói: “Vậy… em hôn đó nha.”

Anh không nói gì, chỉ gật đầu một cái. Cô còn bướng bỉnh đòi anh nhắm mắt lại, đòi anh không được hé mắt ra, đòi anh phải ngồi im, nói đi nói lại câu “Em bắt đầu đấy nhé” cả chục lần làm anh mất cả kiên nhẫn.

“Hôn đi, nói nhiều quá.” Anh không mở mắt, nhẹ nhàng lên tiếng nhưng đủ làm cô giật mình, mồ hôi toát ra làm lạnh hết cả người.

Bảo Anh cố rướn người lên, nhắm chặt mắt lại, hướng đến môi của Gin mà hôn. Anh mở hé mắt ra nhìn cô, biểu cảm của cô dễ thương không chịu được, làm anh chỉ muốn nhéo má cô một cái cho hả dạ.

Môi sắp chạm môi, Bảo Anh lại đột ngột né đầu sang một bên, hôn một phát vào má anh khiến anh giật mình mở to mắt ra. Cái gì? Sao tự nhiên lại chuyển sang má vậy? Hôm qua cô bạo lắm mà, sao hôm nay nhát thế? Anh không chịu đựng được nữa đâu đấy nhé.

Bảo Anh đang chôn mặt vào cổ Gin, thì lại bị anh mạnh tay đẩy ra nên giật bắn người, mắt nhắm tịt lại, miệng la lên oai oái: “Aaa!! Anh làm gì vậy?”

Gin không nói gì, ngay lập tức ấn cô vào thành ghế, chạm môi mình vào môi của cô rất nhẹ nhàng. Bảo Anh cảm thấy hơi bất ngờ một chút, rồi cũng nhắm mắt lại và chấp nhận. Nụ hôn này không mãnh liệt như lần trước, nhưng đủ để làm tâm trí và trái tim của cô tan chảy. Một chút nóng bỏng, một chút hấp dẫn, cộng với mùi hương của anh khiến cô cảm thấy như không còn ở hiện thực. Bên trong miệng cô, lưỡi của anh quấn chặt lấy lưỡi của cô, mỗi lần chúng chạm nhau là cả người cô lại run lên không chủ đich. Gin buông tay khỏi đôi vai của cô, vòng tay sang eo của cô và siết nhẹ.

Bảo Anh biết nói ra thì hơi xấu hổ, nhưng đôi môi này mà không hấp dẫn thì còn đôi môi nào hấp dẫn hơn nữa cơ chứ?

Anh mút nhẹ môi của cô, rồi buông ra nhìn cô và cười, cụng nhẹ vào trán cô một cái: “Như vầy mới là hôn nè, hiểu chưa?”


Bảo Anh vừa đỏ mặt vừa thở gấp. Anh hôn lâu quá làm cô không thở kịp, suýt nữa đã chết ngạt rồi.

“Đáng ghét.” Điều hòa nhịp thở xong, cô lại vùi đầu vào cổ anh và gắt nhẹ, đồng thời còn đánh anh mấy cái cho bõ tức. Anh thích làm cô ngượng khét cả mặt thì mới vừa lòng sao?

“Nói mau, môi của anh thế nào?” Anh đẩy cô ra, nhìn cô, đôi mắt ánh lên ý cười.

“À thì… cũng hấp dẫn đấy, nói chung là tạm được.” Bảo Anh gãi nhẹ má mình, lựa lời đáp lại. Chẳng lẽ bây giờ nói huỵch toẹt ra là vô cùng hấp dẫn à? Không được, làm như vậy ngượng chết.

“Tạm được?” Gin nhíu mày lại, hỏi cô “Chỉ tạm được thôi sao?”

Chẳng đợi cô trả lời, anh lại lập tức chiếm lấy môi cô lần nữa khiến cô chẳng kịp trở tay. Môi trên lẫn môi dưới của cô bị anh mút liên tục đến mức sưng đỏ, có hơi khó chịu một chút, nhưng cô lại bị say vì nó lần nữa mất rồi.

“Anh hôn nữa chắc em nghiện nó luôn quá.” Lúc anh buông ra, cô bất giác thốt lên khiến anh mở to mắt ra kinh ngạc nhìn cô. Nhận thức được bản thân mình vừa không đánh mà khai, cô nàng đỏ hết cả mặt lên, lấy tay che mặt lại, không dám nhìn anh.

“Còn dám nói môi anh không hấp dẫn nữa không?” Anh bật cười mấy cái, kéo cô ngồi thẳng dậy.

“Không dám nói nữa!!” Cô múa máy tay chân loạn xạ, rồi thuận tay cầm ly cacao của mình lên uống một hơi hết sạch cho đỡ ngượng. Trời đất quỷ thần ơi!! Cô vừa nói cái quái gì thế hả? Thế quái nào lại nói cô nghiện môi của anh chứ? Điên chết mất thôi.

“Cổ của em chảy máu này.” Gin rút một tờ khăn giấy ra, chạm nhẹ vào cổ cô và lau đi vết máu. Chắc do lúc nãy bị thằng ôn dịch kia cứa dao trúng đây mà.

“Hả? À…” Bảo Anh sờ thử lên cổ của mình sau khi anh đã lau xong.

Quán bắt đầu đông khách trở lại. Sumire và Akiko đi lại gần hai người và ngồi xuống, bàn luận liên tục về chuyện khi nãy. Nào là cảnh sát lấy lời khai làm sao, rồi họ áp giải hai tên đó vào xe làm sao… vân vân và mây mây…

Trong quán có vài người nhận ra Bảo Anh nên vội vã đi tới để nhìn cho rõ mặt, càng lúc bàn của cô càng được bu đông hơn làm cô bối rối hết sức. Vài người còn chụp ảnh cô lại, có vài người thì hỏi han làm quen vì thấy cô và anh chàng ngồi kế bên (có vẻ như) chẳng hề thân mật gì. Thật ra thì họ chỉ đang ngồi cách xa ra một chút cho thoải mái thôi, ghế rộng rãi mà ngồi sát vào nhau làm chi, ngoài ra thì họ đang nói chuyện với bạn bè nên không tiện nắm tay nắm chân nhau nên ai cũng tưởng không có quan hệ gì.

Lúc có người xin số điện thoại, Bảo Anh đang không biết làm sao, thì Gin đã vươn tay đan chặt lấy tay cô, giơ cao lên và nhìn cái người vừa ra đề nghị kia và cười rất chi là tỉnh: “Hôm nay người yêu của tôi không mang điện thoại, nếu muốn xin thì để tôi đọc số cho.”

Đám đông bị đứng hình, không còn lời nào để nói.

Cô nàng người yêu của anh cũng hết biết nói gì luôn rồi. Shinakawa Gin, anh đúng là biết cách đánh dấu chủ quyền mà…!

Trước giờ, anh chỉ nói thích cô, chứ chưa từng nói yêu cô, chỉ toàn im im quan tâm cô, quan sát cô. Một cái nắm tay, một lời nói ngắn gọn của anh cũng đủ để cho cả thế giới biết cô là người yêu của anh rồi…

Tình yêu của anh không phải là lời nói, mà chính là sự thấu hiểu, sự chân thành, sự quan tâm và yêu thương vô hạn dành cho cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.