Gửi Cho Anh: You Are My Destiny

Chương 58: Đã đeo bám lại còn cưỡng hôn!


Đọc truyện Gửi Cho Anh: You Are My Destiny – Chương 58: Đã đeo bám lại còn cưỡng hôn!

“Aaa!! Tớ không đi… Đang ngủ ngon mà…”

Sumire nghe lời Gin khoảng mười giờ rưỡi qua đưa Bảo Anh về phòng. Phòng của họ nằm kế bên phòng của Gin nên cũng tiện, nhưng khổ cái là cái của nợ Bảo Anh lại chẳng chịu nhấc mông lên đi về mới đau chứ.

“Không xong rồi…” Sumire chống nạnh, thở dốc vài hơi “Liễu yếu đào tơ như tớ không khiêng nổi cậu ấy đâu! Làm sao đây?”

Gin đứng xoa cằm suy nghĩ một hồi, hết nhìn Sumire rồi lại nhìn cô người yêu của mình nằm cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành kia và khẽ phì cười một tiếng. Sau cùng, anh lên tiếng: “Hay để tớ cõng cô ấy về phòng.”

“Không được!” Sumire ngay lập tức phản đối, được nước nói luôn “Con trai không được vào phòng của con gái. Hay là vầy đi, cậu ấy ở nhờ phòng cậu một đêm, một đêm thôi! Được không?”

Gin thở dài một tiếng, nới lỏng caravat ra một chút. Sáng giờ anh bận bịu với công việc, xong xuôi là phóng xe tới đây ngay, chưa có thời gian nghỉ ngơi mà lại còn gặp cô say rượu, điệu này sao sống nổi?

“Được rồi, một đêm cũng không sao.”

“Tốt quá!” Sumire mừng quýnh khi nghe Gin đồng ý “Nhưng mà, cậu không được quấy rối cậu ấy đó nghe chưa hả?”

“Nhớ rồi! Tớ sẽ ngủ ở sofa. Cô ấy chiếm hết giường rồi còn đâu.” Gin giơ hai tay xin hàng, đồng thời hất mặt về phía chiếc giường mềm mại, nơi có cô nàng đang đắp mền ngủ say như chết.

“Vậy được! Có gì cứ gọi cho tớ.” Sumire quan sát cô bạn của mình một hồi nữa, rồi bắt đầu kiếm đường lui “Vậy thôi, tớ phải về ngủ đây! Men rượu làm hai con mắt của tớ díp lại rồi đây này. Ngủ ngon.”

Nói xong câu cuối, cô nàng ngay lập tức rời đi.

Gin đứng đơ giữa phòng một hồi lâu, vẫn chưa định hình được hiện tại.

Anh xoay người, thấy cô vẫn đang ngủ say, thân người co rúc lại như chú rùa nhỏ. Mặt mũi cô đỏ ửng, hơi thở toàn mùi rượu. Anh đứng ngắm cô, nhéo đôi má phúng phính của cô một hồi, đợi nước trong bồn tắm đầy rồi mới xoay lưng vào nhà tắm.

Hồi nãy cô dám nói môi của anh không có sức hấp dẫn à? Miyamoto Chiaki, em cũng có lá gan lớn thật.

Vừa mới từ phòng tắm bước ra, Gin lại bị một phen giật mình khi Bảo Anh đột ngột ngồi bật dậy, mở mắt nhìn xung quanh một lượt và bỏ chân xuống giường.

“Shinakawa!” Nhìn thấy anh, cô liền cao giọng gọi.

“Ừ, anh đây.” Anh đi tới gần cô, ngồi xuống ngang tầm mắt của cô. Không ổn rồi, cô mặc đồ này khi đi ngủ sẽ rất khó chịu, phải thay đồ ngủ mới được.

“Dép…” Bảo Anh cúi xuống nhìn chân mình, rồi lại nhìn anh, nói đúng một từ cực kì ngắn gọn.

“À ừ, đợi anh một chút.” Anh hiểu ý cô, liền đứng dậy ra phòng khách và lấy một đôi dép đi trong nhà cho cô.

Bảo Anh vịn lấy vai anh, đứng dậy mang dép vào và lảo đảo bước đi “Em đi vệ sinh một lát. Khó chịu quá đi à…”


Gin nhìn theo cô và lắc đầu. Chắc anh phải đi lấy đồ ngủ cho cô thôi, sẵn tiện để cô về phòng ngủ cho thoải mái.

Nghĩ vậy, anh lại lấy điện thoại ra, gọi điện cho Sumire. Cô nàng ở đầu dây bên kia lập tức tuân lệnh, lấy đồ cho Bảo Anh và chạy như bay qua phòng của anh.

“Để tớ thay đồ cho cậu ấy.” Sumire bước vào phòng ngủ, nhưng lại chẳng thấy ai trên giường. Quay sang Gin thắc mắc thì anh lại chỉ về hướng phòng tắm.

Đúng lúc ấy, cô nàng Bảo Anh lại đi ra.

“Cô ấy tỉnh rồi, cậu đưa cô ấy về phòng đi.” Gin ra ngoài sofa, ngồi phịch xuống.

“Chiaki, thay đồ xong rồi thì về nhé.” Sumire vừa mặc áo cho Bảo Anh, vừa giở giọng ngọt ngào.

Bảo Anh đưa đôi mắt lờ đờ nhìn cô bạn thân của mình, rồi cất giọng lè nhè hỏi: “Về hả? Sao lại phải về?”

“À thì… về phòng của tụi mình. Phòng này là của Shinakawa mà?” Sumire đã thay đồ xong cho cô, vừa dọn đồ cũ vào túi vừa giải thích.

Bảo Anh ồ lên một tiếng thật dài, rồi lại xoay đầu khắp hướng như để kiếm thứ gì đó. Sumire hỏi cô kiếm gì, cô nói là kiếm Shinakawa.

“Ngoài phòng khách kìa.” Sumire xách túi đồ lên vai, chỉ tay ra hướng sofa ngoài phòng khách. Gin đang nói chuyện điện thoại, anh đang bàn công việc với đồng nghiệp do hồi sáng phải để lại bản kế hoạch chi tiết cho họ giải quyết để đi đến đây.

Đang tập trung chuyên môn, đột nhiên Bảo Anh lại nhảy vào, ôm chầm lấy anh khiến anh giật mình, suýt nữa đã làm rớt luôn cả điện thoại.

“Sumire, tớ không về đâu… tớ muốn ở đây cơ!!” Bảo Anh nhìn sang cô bạn của mình, đầu dựa vào ngực anh, miệng lè nhè lên tiếng.

Sumire giật giật khóe miệng, hết nhìn Bảo Anh rồi lại nhìn Gin trong vô vọng. Cô mệt lắm rồi đấy nhé! Muốn ngủ lắm rồi đấy nhé! Hai cái người này sao cứ đày đọa cô hoài là sao vậy?

Gin im lặng, ra hiệu cho Sumire cứ về trước, anh sẽ nghĩ cách sau. May là cô nàng hiểu ngay nên nhanh chóng rút lui ra khỏi phòng.

Gin để cho Bảo Anh ôm anh cho đã, còn mình thì lại tiếp tục tập trung vào công việc. Hình như là bị anh bỏ rơi hơi lâu, nên khi anh tắt điện thoại thì cô đã ngủ say li bì rồi, tay thì đương nhiên vẫn ôm cứng lấy anh không rời.

Anh bỏ điện thoại sang một bên, nhẹ nhàng bế cô vào phòng ngủ, để cô lên giường và đắp mền cho cô thật kỹ càng.

Anh vuốt nhẹ mặt cô, hôn lên trán cô một cái. Đang định quay người rời đi thì tay cô đột ngột vươn ra nắm chặt lấy tay anh, níu chặt lại chẳng cho anh đi đâu. Cô nàng này sao mà lừa tình dữ vậy? Mắt nhắm nghiền mà vẫn có thể bắt trúng được tay anh. Đừng nói là đang giả bộ đấy nhé?

“Chuyện gì vậy? Sao chưa chịu ngủ?” Anh hết cách, ngồi xuống mép giường và hỏi cô.

“Đừng đi mà…” Giọng của Bảo Anh run run, nghẹn lại như sắp khóc đến nơi “Anh đừng có đi mà…”

Gin sợ cô khóc thật, nên vội vã nắm chặt lấy tay cô: “Anh không đi nữa, được chưa? Anh ngồi đây với em.”


“Em muốn ôm anh ngủ, vậy mới yên tâm!” Cô mở hé hai mắt ra, nhìn anh. Anh thở dài một hơi, nhìn quanh quẩn một lát, rồi lại nhìn cô và gật đầu.

“Để anh đi tắt đèn đã.” Anh đứng dậy, từ từ buông tay cô ra. Hi vọng khi anh tắt đèn xong quay lại thì cô sẽ ngủ say trở lại. Nhưng lần này cô có vẻ rất quyết tâm, nhất định đợi anh quay lại cho bằng được. Cô nàng này khi say sao mà bạo dữ vậy không biết. Ngày mai thức dậy, tỉnh rượu rồi thế nào cũng la làng lên cho mà xem.

Bảo Anh nằm đợi anh leo lên giường, lập tức quay sang rúc đầu vào người anh.

“Máy sưởi di động, ấm ghê!!” Cô cười khúc khích, bấu chặt lấy vạt áo của anh. Gin chỉ mỉm cười, vuốt tóc cô, không nói gì.

Cô lại ngủ say lần nữa rồi.

Gin có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của cô ở bên tai mình và cả những âm thanh phát ra từ cổ họng của cô. Anh kéo cao mền lên một chút, đắp kín cổ của cô, rồi lấy tay xoa xoa đôi má đỏ ửng của cô. Anh định đợi cô ngủ rồi sẽ ra sofa, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ lại không muốn đi đâu nữa.

Gin ôm lấy Bảo Anh, xoa nhẹ lưng của cô. Lúc này anh chẳng muốn trời sáng nữa, cứ nằm yên như thế này, là đủ rồi.

Nằm một chút thì điện thoại của anh lại reo. Không còn cách nào khác, anh đành phải ngồi dậy bắt máy vì đó là điện thoại từ công ty. Hiện tại công ty con bên Anh Quốc đang gặp vài vấn đề, ba anh lại để anh hỗ trợ mọi người giải quyết, quanh qua quẩn lại thế nào cuối cùng chỉ có mình anh lên kế hoạch, sắp xếp hết tất cả để mọi người thực hiện. May mà có Kuro ở lại đó thay anh, không thôi giờ này anh cũng chẳng thể có mặt ở đây.

“Hiện tại tôi không tham gia cuộc họp trực tuyến với bên Anh Quốc được, cậu và những người khác cứ dựa vào bản kế hoạch mà bàn bạc với họ, ngày mai báo cáo cho tôi.”

“Tôi hiểu rồi. Cậu còn dặn gì không?” Đầu dây bên kia, Kuro vừa bận rộn đưa những bản kế hoạch cụ thể cho nhân viên đi photo vừa trả lời Gin.

“À, những phát sinh từ bên ấy cậu ghi chi tiết vào-A!!”

Gin đang tập trung bàn bạc công việc, thì cô nàng Bảo Anh từ đâu ra nhảy lên bụng anh và dựa đầu vào cổ anh khiến anh giật cả mình. Cô nàng này còn tính quậy đến bao giờ đây hả? Muốn ngủ ở đây anh chiều theo, muốn anh ôm ngủ anh cũng làm rồi… Bây giờ lại muốn anh làm gì đây?

“Cậu Gin? Bên đó có chuyện gì vậy?”

“À, không có g-

Gin chưa kịp nói hết câu, Bảo Anh đã nhấc đầu dậy và hôn anh, chặn cứng họng của anh lại. Trời đất!!! Bây giờ lại tới cưỡng hôn anh nữa cơ á? Cô bị mộng du nặng hay là đang thật sự quấy rối anh vậy?

“Nằm xuống, để anh nói chuyện…” Anh thì thầm vào tai cô. Cô buông ra, mắt nhắm mắt mở nhìn anh chằm chằm, tay thì bấu chặt lấy vai anh không buông.

“Không muốn!!” Cô hét ầm lên làm anh giật mình tập hai, vội vã đẩy đầu cô vùi vào ngực anh và nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

“Lát nữa tôi nhắn tin cho cậu, bây giờ tôi đi giải quyết của nợ đã.” Anh dựa lưng vào thành giường, nói vội câu cuối rồi dập máy, để điện thoại qua bàn kế bên rồi thở dài nhìn cái “của nợ” trong lòng mình. Bộ cô thiếu hơi anh lắm hay sao mà phải dựa đầu vào ngực anh như thế này thì mới chịu ngủ vậy!?


“Shinakawa… không cho anh làm việc nữa đâu…” Bảo Anh đầu vẫn vùi trong ngực Gin, miệng lè nhè lầm bầm.

“Không làm việc thì làm sao nuôi em?” Anh cười cười, nhẹ nhàng xoay người qua, đặt cô nằm xuống giường “Nằm yên ngủ đi, ngày mai còn đi chơi.”

“Không ~~ Em muốn nằm như vầy cơ.” Bảo Anh không chịu, nhất quyết phải nằm trên người anh thì mới hả dạ. Gin thở dài, thôi vậy, cô say rồi thì cứ để cô muốn làm gì thì làm. Tối nay xác định là không ngủ được với cô rồi.

“Lần sau không cho em uống say nữa.” Anh nói vào tai cô, mặc dù biết là cô không nghe thấy gì nhưng vẫn cứ nói. Anh thề đây là lần cuối cùng anh để cô say. Lỡ đâu sau này cô vào nhầm phòng thằng biến thái nào, lên giường nằm còn đòi ôm hắn ta, hôn hắn ta, chắc lúc đó cũng tội cái thằng đó lắm vì bị cô hành hạ không kịp trở tay…

Sáng hôm sau, Bảo Anh tỉnh dậy trong tình trạng cái đầu của mình nhức như búa bổ. Hôm qua cô uống nhiều quá nên bây giờ khó chịu kinh khủng.

Mà cô có cái tật, uống say rồi là lầy lội vô cùng, nghĩa là quậy, nhây tới bến thì mới chịu. Cô cựa quậy người, nhìn quanh quẩn xung quanh để quen với ánh sáng. Buổi sáng ở đây sao mà lạnh kinh khủng vậy chứ? Chỉ muốn nằm ở trong chăn mãi thôi…

Bảo Anh xoay người, mở mắt to ra để cho mình tỉnh hẳn. Đập vào mắt cô đầu tiên chẳng phải là cô bạn Sumire cùng phòng, mà lại là anh chàng người yêu của cô đang nhắm mắt ngủ ngon lành kế bên.

C… cái quái gì thế này?

Cô lật đật nhìn vào trong chăn, quần áo của cô vẫn còn. May ghê… Ủa mà khoan đã, tại sao cô lại có mặt trong phòng của anh? Đừng có nói là tối qua…

Gin cảm nhận được sự chuyển động của ai đó nên từ từ mở mắt, nở một nụ cười và nhìn Bảo Anh: “Chào buổi sáng!”

“Aaaaa!! Anh giải thích đi, tại sao em lại ở đây??” Bảo Anh giật bắn người và ngồi bật dậy, hét lên.

“Hôm qua em đòi ở lại đây, năn nỉ cỡ nào cũng không chịu về còn gì? Đã vậy còn đòi ôm anh ngủ, còn cưỡng hôn anh vào giữa đêm nữa mới ghê chứ.” Anh ngồi dậy, kéo hai má của cô căng ra và tường tận giải thích theo cách ngắn gọn nhất.

“A… anh nói em cưỡng hôn anh á?” Bảo Anh để mặc cho hai má mình bị kéo không thương tiếc, mắt chữ A mồm chữ O nhìn anh.

“Tiếc là lúc đó anh không quay phim lại, nếu không thì cũng có bằng chứng để đưa em xem rồi.” Gin buông tay mình ra khỏi má của cô, khoanh tay lại cực kì nghiêm túc và nở một nụ cười nguy hiểm “À, hôm qua còn dám nói môi của anh chẳng có gì hấp dẫn nữa kia mà!”

Bảo Anh nắm chặt lấy chăn, mím môi lại, mặt đỏ lên, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm qua. Bảo Anh ơi là Bảo Anh, mày đã làm cái quái gì vậy hả? Chẳng khác nào một đứa con gái lẳng lơ, ôi trời ạ!!

“E… em về phòng thay đồ đây!!” Cô quay mặt đi, bước xuống giường. Đang định chạy đi thì lại bị Gin gọi giật lại.

“Lúc sáng Takahashi qua đưa đồ cho em rồi này.” Anh chỉ ra sofa, nơi có túi đồ của cô “Tắm ở phòng của anh luôn đi. Mọi người xong hết rồi, chỉ còn đợi mỗi em thôi đó.”

Bảo Anh nhìn anh, không nói gì chỉ gật đầu một cái, rồi chạy ra sofa lấy túi đồ và đi nhanh vào phòng tắm.

Ngâm mình trong làn nước nóng, cô nàng cứ liên tục suy nghĩ về những gì Gin đã kể. Cô thật sự đã cưỡng hôn anh sao?? Thật không vậy trời? Trời ơi hình tượng thục nữ của cô đã sụp đổ mất tiêu rồi!

Bảo Anh nhà ta đâu thể biết, trong mắt của Gin, cô nàng chưa bao giờ được gắn mác thục nữ cả. Thôi cứ để đó làm bí mật đi vậy, nói ra mắc công cô nàng lại suy sụp trầm trọng hơn.

Sau gần một tiếng xà quần, cuối cùng Bảo Anh đã chuẩn bị xong. Cô bước ra ngoài, không dám nhìn Gin lấy một lần, lẳng lặng mang giày và phóng thẳng ra ngoài, về phòng mình cất đồ.

Gin ngồi đơ mặt ở trên giường, chưa định hình được là cô đang bỏ rơi mình. Sau khi định hình được rồi, anh ngay lập tức mang giày và những thứ cần thiết, rồi chạy ra ngoài đuổi theo cô. Cô nàng này toàn làm mấy cái hành động khiến anh phải khổ sở.

Bảo Anh sau khi cất đồ, mới phát hiện ra là bao tay, khăn quàng cổ đều đã để quên bên phòng của Gin, nhưng lại không dám qua lấy, cứ thế đi vào thang máy đi thẳng xuống đại sảnh. Ôi trời ơi ngượng chết đi được!! Hôm qua cô ôm anh, đòi ở lại, đã vậy còn cưỡng hôn anh nữa mới đau chứ!


Vừa bước xuống đại sảnh đã thấy mọi người đang ngồi đợi ở ghế chờ, có cả Gin nữa.

Bảo Anh lững thững đi đến gần, tay giấu thật kĩ trong túi áo khoác vì quá lạnh. Mọi người sau khi thấy cô tới rồi liền đứng dậy, bắt đầu xuất phát.

“Khoan đã.” Bảo Anh định bước đi ngang hàng với tụi Sumire, nhưng lại bị Gin gọi giật lại.

“Gì vậy?” Cô xoay người sang đối diện anh vì thấy anh vẫn đứng im.

“Đưa tay đây.” Anh mỉm cười, nhìn cô và nhẹ nhàng ra lệnh. Cô ngập ngừng một hồi, rồi cũng chịu rời tay khỏi túi áo khoác, chìa ra trước mặt anh. Anh móc bao tay của cô ra, từ từ đeo vào cho cô. Song, anh lấy khăn quàng cổ đang cầm trên tay quàng lên cổ của cô. Khăn quàng cổ này là do cô chọn cặp với anh hôm đi mua sắm ở Tokyo. Đến lúc này cô mới nhận ra, ngay cả áo khoác cả hai cũng mặc giống nhau.

Anh đội nón len cho cô xong, liền nắm lấy tay cô và bước đi.

“Có nhiêu đó mà cũng để quên.” Giọng anh vừa trách móc vừa lo lắng.

“Tại để bên phòng anh nên em quên béng đi mất chứ bộ.” Bảo Anh cúi đầu như người có lỗi, lí nhí biện minh.

Gin không nói gì nữa, chỉ cười cười, bước đi nhanh hơn. Chẳng mấy chốc, cả hai đã đuổi kịp đám bạn.

“Shinakawa…” Bảo Anh đột ngột gọi Gin.

“Gì?” Anh vẫn bước, hơi quay đầu lại nhìn cô và hỏi lại.

“Em muốn học trượt tuyết.” Cô buông tay anh ra, rồi đi lên ngang hàng và khoác lấy tay anh, giọng hào hứng.

“Bây giờ anh chuyển sang làm huấn luyện viên bộ môn trượt tuyết cho em đấy hả?” Anh ngắt mũi cô một cái. Cô gái này riết rồi cái gì cũng muốn nhờ anh dạy cho. Thấy anh dạy không lấy tiền là làm tới. Lần sau phải thu tiền mới được.

“Ai bảo anh cái gì cũng biết làm gì?” Bảo Anh phồng má lên, cự lại.

“Sao em biết cái gì anh cũng biết?” Gin nhởn nhơ hỏi lại.

“Thì nhiều người nói như vậy còn gì!” Bảo Anh lay lay cánh tay của anh “Đi mà! Em muốn học trượt tuyết, dạy cho em với! Anh giấu nghề hoài là không tốt đâu, phải truyền thụ kinh nghiệm xương máu chứ?”

Gin chịu thua cái độ cãi lý như luật sư của cô nàng này rồi: “Ừ ừ, lát nữa anh dạy cho.”

“Nói cho anh biết, hôm qua nhiều anh đẹp trai muốn dạy em lắm mà em không chịu đấy nhé.” Bảo Anh hất tóc một cái rất sang chảnh, tự hào nói to.

“Miyamoto…” Gin đứng lại, nhéo má cô một cái “Bớt ảo tưởng cho đời thêm đẹp đi nhé. Một anh đứng trước mặt em đẹp trai là được rồi, trong mắt em còn người đẹp trai hơn à? À mà, mấy anh kia hôm qua chắc quên mang kính cận nên nhìn không rõ mới đi ngỏ lời muốn dạy em học.”

“Vậy là khi anh gặp em, chắc mắt của anh cũng sắp tới hạn không thấy đường nữa rồi mới đi cua em chứ gì!”

“Không! Mắt anh rất tinh khi đi cua em đó chứ. Vì chỉ có mắt của anh mới nhìn ra được sắc đẹp độc đáo của em thôi cô nương à.”

“Anh… Anh nói vậy là có ý gì hả?”

“Ai biết được?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.