Đọc truyện Gửi Cho Anh: You Are My Destiny – Chương 55: Bảo vệ em bằng mọi giá
Trên chuyến xe trở về nội thành, không ai nói với ai câu nào. “Mẹ” của Bảo Anh lo tập trung lái xe, Gin ngồi thừ ra đưa mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, tay ôm chặt lấy đôi vai của Bảo Anh. Cô đang gục đầu vào vai anh, hơi thở rất yếu, tay chân lạnh buốt.
Cô vừa mới ngất đi vài tiếng trước.
Nhắc lại vài tiếng trước, lời của người đàn bà điên kia lại vang vọng trong tâm trí của Gin, khiến anh phải lấy tay ôm trán, nghiến răng lại đầy khó chịu. Bao nhiêu sự thật được phơi bày từ lời kể của bà ta làm anh cảm thấy bàng hoàng, không thể tin nổi.
Đúng là đời cha ăn mặn, đời con khát nước như bà ta đã nói.
“Mẹ” của Bảo Anh tối sầm mặt mũi, nện mạnh giày cao gót xuống sàn nhà, đi lại gần người đàn bà kia, tát liên tục vào má bà ta hai cái và giật khẩu súng trên tay của bà ta, quăng ra xa.
“Bà có biết bà lại vừa làm gì không?”
“Mắt của tao không có mù, dĩ nhiên là tao biết.” Bà ta khoanh tay lại, cười khẩy một cái và bình thản nói “Nên nhớ mày cũng chỉ là cấp dưới của tao, đừng có làm càng.”
“Mẹ” của Bảo Anh nhìn cảnh tượng đẫm máu và nước mắt đối diện mình, chẳng hề quan tâm gì đến lời đe dọa của người đàn bà điên ấy, chỉ lạnh giọng hỏi: “Bốn mạng người chưa đủ sao? Bây giờ lại phải lôi cả người vô tội vào?”
“Chừng nào tao giết được hai đứa kia và lão chủ tịch Shinakawa đáng kính, thì mọi chuyện mới chấm dứt.” Bà ta thản nhiên buông ra một câu “Mà ba năm trước tao cũng đâu có tự tay giết người! Chẳng phải là do ba của con nhỏ Miyamoto kia giết mẹ và em gái của thằng Shinakawa, rồi thằng này lại đi giết chết ba mẹ của nhỏ đó sao? Vừa giải quyết được nhanh vừa không vướng vào tội, đúng là một công đôi việc.”
Bảo Anh vẫn ôm chặt lấy xác của Sakura, khóc nấc lên không ngừng. Quần áo và mặt mũi của cô lúc này đã dính đầy máu, nhưng cô chẳng quan tâm gì đến nữa.
“Sakur…” Nấc lên một tiếng, Bảo Anh chưa kịp nói hết tên của Sakura thì đã ngất lịm đi trong vòng tay của Gin, khiến anh bàng hoàng mấy giây liền, rồi sau đó là sự hoảng loạn còn hơn gấp bội lần việc chứng kiến Sakura đỡ đạn cho mình.
“Miyamoto!! Em sao vậy?” Anh ghì chặt lấy cô và gào lên. Cô khóc nhiều đến mức mệt lả và ngất đi, mồ hôi đẫm ướt hết cả trán và cổ, lạnh buốt cả đôi tay của cô.
Bây giờ Gin chẳng còn muốn quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa, anh chỉ muốn đưa cô trở về nhà an toàn, để cô có thể bình tâm trở lại. Anh nhận ra, dù cho hận cô đến đâu cũng không thể lấp đầy tình cảm anh dành cho cô được. Anh như nổi điên lên khi thấy cô như bây giờ. Tất cả đều là do con mụ điên kia gây ra…
“Mẹ” của cô thấy cô ngất thì càng tức giận, nhưng bà không thể báo cảnh sát hay cấp cứu ngay lúc này được. Nếu làm vậy thì thân phận của bà sẽ bị bại lộ, cả việc bà làm bao nhiêu năm nay sẽ đổ sông đổ biển hết. Bà chỉ còn biết quay sang chỉ thẳng vào mặt của người đàn bà điên kia và gằn từng chữ: “Con gái của tôi xảy ra chuyện gì, thì bà cũng không yên đâu, nhớ đấy.”
“Ôi sợ quá đi!!” Bà ta cười thật lớn, vang vọng khắp căn phòng rộng lớn “Mày nghĩ tao còn gì để mất hả? À đúng rồi, tao còn cái mạng này là chưa mất thôi, chứ thứ gì tao cũng không còn. Nhân phẩm của tao, lòng tự trọng của tao, danh dự của tao, trinh tiết của tao… tất cả đều đã mất hết, tụi bây có biết không hả?”
Vừa nói dứt câu, từ khóe mắt của bà ta rỉ xuống hai hàng nước mắt, nhưng miệng của bà ta vẫn cười đều đều tiếp lời mình: “Tụi bây có biết ai đã làm vậy không? Đó chính là hai ông bố mẫu mực Shinakawa và Miyamoto đấy. Tao là gái quê, lên thủ đô để học tập với hi vọng đổi đời và kiếm tiền nuôi mẹ và em trai bị u não. Ai ngờ lên đây bị lão Shinakawa dụ dỗ, nói rằng hắn yêu tao thật lòng, nói rằng hắn sẽ tìm việc cho tao, giúp tao học tập. Tao tin hắn răm rắp, rồi bị hắn lôi về nhà với thằng bạn thân khốn nạn của hắn. Hai tên đó hiếp tao đến mức tao không thể đi nổi và để lại cho tao một số tiền. Tao kiện, nhưng tên Shinakawa với gia thế giàu có đã thuê luật sư chống lại tao. Tao bị đẩy vào đường cùng. Xung quanh đều dị nghị tao, nói tao là điếm, thích ngủ với trai để kiếm tiền. Công việc tao đang có lúc ấy tuột khỏi tay tao chỉ vì hai thằng khốn đó. Tao không còn tiền. Em tao mất, mẹ tao nghe tin cũng quá sốc mà tự tử. Tao cố gắng tự lực cánh sinh, cố gắng học tập trong tủi nhục và ra trường. Rồi tao bỏ ra mười năm, cố gắng dày công nghiên cứu, học hỏi để trở thành nhà trị liệu tâm lý và thôi miên…”
Gin nghe từng câu từng chữ mà bà ta phun ra, đôi mắt ngày càng trở nên bàng hoàng, tay anh càng lúc càng siết chặt lấy Bảo Anh hơn: “Vậy, bà đã thôi miên tôi và ba của Miyamoto để chúng tôi giết lẫn nhau?”
“Thông minh đấy nhóc.” Bà ta cười nhạt, rồi trả lời với một giọng điệu căm thù, tựa như đã dồn nén lâu ngày nay mới được bộc phát hết ra “Tao không thể chấp nhận được. Tại sao hai thằng khốn ấy có thể ung dung sống tiếp mà không bị trừng trị, trong khi đó tao đã phải chịu biết bao nhiêu khổ sở và nhục nhã suốt mười bốn năm liền. Thậm chí bọn chúng còn lấy vợ và sinh con. Ôi thật hạnh phúc! Đúng là hạnh phúc! Đã vậy, thì tao cho chết hết để xuống âm phủ tụi bây được đoàn tụ một thể, như vậy sẽ không thấy buồn nữa. Lão Shinakawa hôm ấy không có mặt ở đó nên may mắn thoát chết. Con bé Miyamoto Chiaki kia sắp bị giết thì lại bị con mụ già này cứu. Làm lỡ mất kế hoạch của tao. Tao đành phải cho bà ta nuôi nó, nhưng tuyệt đối không cho nó gặp lại Shinakawa Gin. Ai ngờ đâu bà ta lại chọn đúng cái trường cấp ba có thằng nhóc ấy đang theo học.”
Vừa nói, bà ta vừa lấy tay chọt mạnh vào vai “mẹ” của Bảo Anh với vẻ căm tức. Gin nghiến răng lại đầy phẫn nộ. Nếu bây giờ anh không ôm Bảo Anh, thì anh đã bay đến và giết chết bà ta lâu rồi.
“Chẳng phải bà rất sợ sẽ bị Shinakawa Gin tóm cổ được hay sao?” “Mẹ” của Bảo Anh gạt tay người đàn bà ấy ra khỏi cơ thể mình, trầm giọng xuống “Lúc biết đồng nghiệp của tôi đi gặp Shinakawa Gin để nói chuyện, bà còn sợ sẽ bị thằng bé giết chết còn gì?”
“Này Minako!” Người đàn bà cho hai tay vào túi áo khoác blouse, gọi hẳn tên “mẹ” của Bảo Anh ra “Bà có biết vì sao tôi nhận bà vào làm việc không? Vì bà vừa thông minh vừa ngu dốt. Bà thông minh ở chỗ luôn gắng hết sức vì công việc, luôn hoàn thành nhiệm vụ mà tôi giao. Còn cái ngu dốt của bà là chẳng bao giờ chịu động não để suy nghĩ sâu xa hơn. Bà nghĩ tôi lại đi sợ thằng oắt đó à?Mơ thêm tám kiếp nữa chắc cũng chưa mơ tới chuyện đó. Lần này coi như hai đứa nhóc tụi bây may mắn, sau này khi gặp lại, thì ngày đó sẽ là ngày cuối cùng tụi bây sống trên đời.”
Bảo Anh được đưa vào bệnh viện để làm một số kiểm tra theo yêu cầu của Gin. Bác sĩ nói rằng không có gì nghiêm trọng, có lẽ do tinh thần của cô không ổn định nên mới bị ngất đi như vậy. Chỉ cần cô tỉnh lại là có thể xuất viện.
“Tôi hỏi bà một câu được không?” Gin xoa nhẹ bàn tay lạnh buốt của Bảo Anh, lên tiếng trò chuyện với bà Minako.
“Cậu hỏi đi.” Bà bình tĩnh đáp lại.
“Tại sao bà lại nhận nuôi Chiaki?” Anh siết nhẹ lấy tay cô, rồi xoay mặt sang nhìn bà và hỏi “Tôi thừa biết theo chỉ thị của cấp trên chỉ là một phần.”
Câu hỏi này khiến bà có hơi lưỡng lự, nhưng cuối cùng, bà vẫn trả lời với giọng rất thật lòng: “Lần đầu tiên đến nhà của cậu, thấy cha mẹ của con bé nằm trên vũng máu, đã vậy còn chết trước mặt con bé nên tôi thương xót vô cùng. Tại sao cấp trên của tôi có thể ra tay tàn nhẫn như vậy? Tôi đã nhờ đồng nghiệp mình đánh cậu bất tỉnh, mang con bé và cậu ra khỏi nơi đó. Cấp trên của tôi, chính là người đàn bà lúc nãy, đã nổi điên lên khi hai đứa trẻ đột ngột mất tích.”
“Vậy bà là người đã xóa ký ức của tôi và Chiaki?” Ánh mắt của Gin lóe lên tia nhìn hiểu chuyện.
“Đúng vậy…” Bà Minako trầm giọng xuống “Tôi muốn hai người có một ký ức mới, một câu chuyện hoàn toàn mới. Ban đầu tôi cũng vâng lời cấp trên, cố đẩy cậu và con bé ra xa nhau mặc dù hai đứa học chung trường. Lúc ấy tôi chỉ sợ cậu nhớ lại sẽ giết chết con bé. Thâm tâm của tôi không ngừng dằn vặt trong bao nhiêu năm chỉ vì không biết việc mình xóa ký ức đi để hai người chạy trốn quá khứ là sai hay đúng. Tôi đã bàn với đồng nghiệp truyền lại ký ức cho hai người, nhưng người đó không chịu vì sợ nếu mọi chuyện vỡ lỡ sẽ bị giết. Tôi vẫn quyết tâm làm cho bằng được. Tôi nhận ra trốn tránh không giải quyết được gì, phải đối mặt với sự thật thì mới có thể giải quyết mọi hiểu lầm giữa cậu và con bé được.”
“Vậy là bà ta vẫn chưa chịu buông tha cho chúng tôi?” Gin đan những ngón tay của mình vào kẽ tay của Bảo Anh, nhìn cô với đôi mắt yêu thương vô cùng.
“Đúng vậy, bà ta nhất định phải giết chết được hai người, thì bà ta mới có thể thỏa mãn được.” Minako gật đầu đồng tình “Sự thù hận đã ăn sâu vào tâm hồn bà ta rồi.”
Bà vừa nói xong, thì sự im lặng ngay lập tức ập tới âm thầm kết thúc cuộc trò chuyện. Dường như Gin đang suy nghĩ điều gì đó rất lung, mắt anh dán chặt vào tay của mình đang đan vào tay Bảo Anh không rời. Anh và cô giống như những con người đi lạc. Lạc giữa sự thù hận, lạc giữa quá khứ và vô tình, lạc mất cả nhau. Cô ở ngay bên anh, nhưng anh vẫn để lạc cô, để mặc cô đi tìm lại anh. Tìm lại anh của ngày xưa, một Shinakawa mà cô từng quen biết, là người sẵn sàng bảo vệ cô và cho cô cảm giác rất an toàn. Ánh mắt sợ hãi của cô, những giọt nước mắt của cô là những thứ anh không bao giờ muốn thấy lại lần nữa, vì chúng làm anh đau đớn không chịu được! Từ lúc này trở đi anh phải bảo vệ cô, bảo vệ cô khỏi sự truy đuổi của người đàn bà điên kia.
Chỉ mình anh chịu đựng là đủ rồi…
Tay của Bảo Anh thoáng động đậy, rồi vô thức cong những ngón tay lên, nắm chặt lấy tay của Gin khiến anh giật mình. Cô mở mắt, nhìn xung quanh xem mình đang ở nơi nào, rồi từ từ ngồi dậy và xoay mặt sang nhìn anh. Sau ba giây định hình, cô mới nhận ra mình đang nắm tay anh nên vội vã rút tay về, gấp rút nói câu xin lỗi.
“E… em không biết tại sao mình lại nắm tay anh…” Ánh mắt cô thoáng sợ hãi và buồn bã, không dám nhìn thẳng vào anh.
Gin không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô một lúc rất lâu. Đây là mối tình đầu của anh, là người con gái duy nhất anh yêu thương, vậy mà anh lại làm tổn thương cô quá nhiều, khiến cô bây giờ đâm ra sợ anh như vậy, không còn như ngày trước nữa.
“Mẹ đi gọi bác sĩ.” Minako mỉm cười đứng dậy, lại gần vuốt nhẹ má của Bảo Anh và bước đi. Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh và bắt đầu có phần căng thẳng khi chỉ còn hai người với nhau. Tim Bảo Anh bắt đầu đập liên hồi. Ở gần anh như thế này khiến cô vừa vui vừa sợ hãi. Cô đành lấy tay che mắt lại, vì cô sợ anh sẽ lại nhìn cô với đôi mắt chết chóc, sợ những hành động vô tình của anh làm tổn thương tới cô…
“Em đau đầu à?” Gin lên tiếng hỏi cô khi thấy cô làm như vậy.
“K… không có!!” Bảo Anh ấp úng trả lời.
Gin không nói gì, đứng dậy, nắm lấy bàn tay đang che mặt lại của cô và siết nhẹ. Cô định vùng ra vì lo không biết anh lại nghĩ ra chuyện gì, ai ngờ anh siết mạnh hơn làm cô không rút được.
“Đừng sợ.” Anh vuốt nhẹ má cô rất dịu dàng “Anh sẽ không làm gì em nữa đâu.”
Môi của Bảo Anh mím chặt, đáy mắt của cô đỏ au lên như muốn khóc. Trong một thoáng lúc nãy, cô thấy được con người lúc trước của Gin đã quay về bên cạnh cô khiến cô ngạc nhiên đến ngỡ ngàng.
“Chiaki…” Gin nhẹ nhàng gọi tên cô, đôi mắt của anh ánh lên tia buồn bã “Từ bây giờ anh sẽ bảo vệ em bằng mọi giá.”
Bảo Anh nhìn Gin chằm chằm. Anh vừa nói gì vậy? Anh không hận cô nữa hay sao? Tại sao anh lại muốn bảo vệ cô?
“Shinakawa… Anh…” Cô bỏ lửng câu nói vì cảm tưởng như cổ họng mình đang nghẹn ứ. Thật sự anh của lúc trước đã trở về rồi sao? Cô thật sự nhớ con người này của anh, rất rất nhớ.
“Lần sau nếu người chết là anh…” Anh đột ngột chuyển chủ đề “… thì em có khóc ngất đi như ngày hôm nay không?”
Bảo Anh sững người lại. Sao tự nhiên anh lại nói ra một chuyện không hay như vậy? Anh là một người sống theo hiện thực, không bao giờ nói ra viễn cảnh xa xôi, vậy mà sao hôm nay có thể…
“Sao anh lại hỏi vậy?”
“Chỉ để biết thôi.”
Bảo Anh nín lặng, sao trông anh có vẻ nghiêm túc quá, không hề giống như đang đùa cợt. Điều này khiến cô hơi lo sợ, lo gì và sợ gì, chính cô cũng không thể biết rõ.
“Chắc có lẽ em sẽ khóc đến khi nào chết theo anh thì thôi.”
Gin nhìn cô, khẽ nghiến răng lại và cúi xuống ôm chầm lấy cô: “Tuyệt đối không được.”
“Anh chết trước mặt em, làm sao em chịu đựng nổi đây…?” Bảo Anh lí nhí, vô thức gục mặt lên vai anh.
“Được rồi được rồi.” Gin vỗ nhẹ lưng cô “Anh hỏi vậy thôi, chứ nó không xảy ra đâu mà lo. Bây giờ em phải lo xuất viện về nhà nghỉ ngơi đi đã.”
Bảo Anh không tin, cô chắc chắn anh có lý do nên mới đột ngột hỏi như vậy, nhưng do cảm thấy anh không muốn nhắc lại, cô đành phải im lặng.
Mùi hương này của anh, hơi ấm này của anh, sự dịu dàng này của anh thật sự đang quấn lấy cô, khiến cô không bao giờ muốn nhúc nhích, chỉ muốn anh ôm như thế này để giải tỏa nỗi nhớ mong.
Gin siết chặt lấy Bảo Anh, đôi mắt đột nhiên chìm vào những miền xa xôi. Người đàn bà điên kia vẫn chưa chịu buông tha cho anh và cô. Ngay lúc này anh phải ở bên cạnh để bảo vệ cô. Anh không thể để bà ta đụng vào một sợi tóc của cô.
Nếu có muốn giết chết cô và anh, thì bà ta cứ việc giết anh hai lần là được, chỉ cần buông tha cho cô, để cô được sống.
Nếu cái chết của anh có thể đánh đổi bằng những hạnh phúc sau này của cô, thì anh chấp nhận chịu chết. Nếu lúc ấy anh không chết, chỉ hy vọng Minako sẽ xóa ký ức của cô một lần nữa để cô quên đi tất cả, kể cả anh, và sống một cuộc sống mới. Một cuộc sống không có thù hận, không có đau khổ, một cuộc sống không hề có anh đồng hành. Anh chấp nhận để cô quên đi anh, để cô có thể nhẹ nhàng mà mỉm cười, trở lại nhịp sống bình thường của một cô gái nữ sinh cấp ba.
Chỉ là khi nghĩ đến chuyện mình sẽ không còn xuất hiện trong cuộc đời của cô, tim của Gin lại cảm thấy vô cùng đau đớn…
“Shinakawa…! Người anh như cái lò sưởi ấy!” Bảo Anh xoa xoa lưng Gin, hớn hở lên tiếng. Cô không muốn đi về bây giờ đâu! Ngồi đây sưởi lò sưởi ấm như thế này thì còn gì sung sướng bằng cơ chứ!
“Về nhà còn có lò sưởi ấm hơn kìa.” Gin thở dài, cười khổ vì lời khen đột ngột của cô.
“Không!! Cái lò sưởi này ấm hơn.” Bảo Anh luồn tay vào trong áo khoác của Gin, dụi đầu vào ngực anh và nhắm mắt lại hưởng thụ. Ấm lắm, thật sự rất ấm! Tay cô không còn cảm thấy tê buốt nữa.
“Được rồi, về thôi nào.” Nói vậy thôi chứ anh cũng không muốn gỡ tay cô ra.
“Năm phút nữa thôi.” Cô lắc đầu nguầy nguậy, miệng trả giá liên tục khiến Gin cứng họng. Anh vuốt nhẹ tóc cô, để mặc cô dụi dụi liên tục hai gò má phúng phính vào ngực mình không ngừng nghỉ. Bộ cô vui vì anh không hận cô nữa đến mức như thế này sao?
Bạn Gin: “Hết năm phút rồi.”
Bạn Bảo Anh: “Eh!! Không đúng!! Vẫn còn mà…”
Bạn Gin: “Không về là anh lại đè em ra giống như đợt đó nữa đó.”
Bạn Bảo Anh: “…”
$