Đọc truyện Gửi Cho Anh: Tìm Lại Hạnh Phúc – Chương 26: 「Giông tố」- Thân phận thật sự của cậu là gì?
P/s: Các nàng từ từ a~~ bổng lộc vẫn đang được viết ra, các nàng sẽ được nhận đầy đủ =)))))
Lòe loẹt và nhiều chuyện là những gì mà Ryoma thấy được khi gặp Sumire lần đầu tiên.
Cô gây ấn tượng với anh bởi cái ánh mắt không mấy thiện cảm, nói thẳng ra là miệt thị mà cô dành cho anh, trong khi những đứa con gái khác lại nhìn anh với những ánh nhìn thèm muốn, thích thú. Ban đầu, anh còn tưởng là cô dùng chiêu trò để anh chú ý, nhưng sau khi tiếp xúc với cô, anh mới biết rằng cô thật sự – không – thích – anh.
Đào hoa, phong lưu đa tình… đó chính là loại đàn ông Sumire căm ghét nhất trên cõi đời này, mà Ryoma lại nghiễm nhiên thuộc loại đàn ông ấy, nên việc bị cô nhìn với ánh mắt như thế là chuyện thường tình.
Vậy thì hiện tại, nếu như cô biết rằng mình đang nằm trong vòng tay của kẻ mà cô căm ghét, thì không biết cô sẽ phản ứng như thế nào?
Sumire vừa ngất đi ít phút trước. Vốn dĩ Ryoma định đợi xe cứu thương tới rồi giao cô cho nhân viên y tế, nhưng anh tự nghĩ không thể chỉ vì một đứa con gái mà để lộ thân phận ra được, vì dù gì khi xe cứu thương tới nơi thì cánh truyền thông cũng sẽ có mặt. Mà những con chó săn đó thì đã nắm thóp không biết bao nhiêu thông tin về giới mafia Nhật rồi, nên việc có mặt ở đây sẽ vô cùng khinh suất.
Cô cũng không bị thương gì quá nghiêm trọng, thôi thì cứ đưa cô về nhà anh trước vậy.
Nghĩ vậy, cho nên anh đã nhanh chóng đứng dậy, lựa lúc người dân không để ý đến hai người mà bế cô phóng nhanh vào một con hẻm gần đó, rồi đi theo đường tắt để về nhà.
“Ghê quá… Vừa mới xảy ra cháy lớn ở nhà hàng năm sao kìa…” Bảo Anh đang ngồi xem hài kịch trên TV thì đột ngột chương trình bị gián đoạn để đưa tin tức nóng hổi, chính là về vụ việc xảy ra ban nãy. Chỉ mới một tiếng thôi đã có hình ảnh thông tin đầy đủ và gửi về đài truyền hình rồi, đúng là những kẻ săn tin chuyên nghiệp.
“Bây giờ ở đây cũng sắp cháy lớn rồi đấy.” Gin vừa tắm xong, thấy cô ngồi cuộn tròn như cục bông trong chăn thì cảm thấy đáng yêu không chịu nổi, bèn đi lại hôn vào má cô một cái, cố gắng kiềm chế xuống hết mức có thể “Em đi tắm đi, nước nóng có sẵn rồi.”
“Hả? Anh nói cháy lớn là sao…?” Bảo Anh dường như không hiểu ý vế trước câu nói của anh, nên ngây ngốc bò ra khỏi chăn, giọng điệu thắc mắc hỏi anh.
“Tắm xong đi, ra đây anh nói cho nghe.” Anh xoa đầu cô, từ tốn trả lời. Là bà xã của anh mà, anh muốn hành hạ lúc nào cũng được, với lại còn cả đêm dài, không vội không vội!
Bảo Anh không hiểu gì, nhưng không hỏi thêm nữa, chỉ biết ôm cái thắc mắc to bự mà bước vào phòng tắm.
“Chết rồi!! Gin, em quên mang đồ theo rồi.” Được một lúc, ở trong phòng tắm lại truyền đến giọng nói thất kinh của bà xã vĩ đại.
“Quấn khăn ra để lấy là được mà.” Anh ngồi an nhiên đọc sách, không màng đến cái thế sự hỗn loạn trước mắt.
Bảo Anh chỉ còn nước câm nín. Thôi cứ tắm đi đã, rồi tính sau…
Nửa tiếng sau, cửa phòng tắm được mở ra. Bảo Anh nhà ta giữa làn hơi nước mờ đục dần xuất hiện, trên người chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, đã vậy mái tóc ướt còn xõa lòa xòa, da thịt trắng hồng còn đọng lại vài giọt nước tựa như sương sớm.
Đóa hoa đang nở rộ trước mắt này, thật sự chỉ muốn lao đến để nâng niu, rồi cắn vài phát lên đó cho thỏa mãn.
Bảo Anh đang loay hoay định mở cửa phòng đồ của mình ra, thì một bàn tay đằng sau đã nhanh hơn tóm gọn lấy cô, khiến cô loạng choạng lùi lại, vừa vặn chui gọn vào lòng anh.
“Rất thơm.” Gin chôn mặt vào vai cô, giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo vài tia dục vọng khiến Bảo Anh không tránh khỏi cảm giác đề phòng.
“Để em thay đồ đã, trời lạnh lắm…” Cô lên tiếng, nhằm muốn thoát khỏi vòng tay của anh. Chẳng phải anh đã nói một tuần chỉ làm ba đêm thôi sao??? Hôm nay nữa là bốn đêm rồi… Bộ anh tính cả tuần đêm nào cũng chơi xếp hình tới gần sáng hay sao hả?
Da thịt của cô do tiếp xúc với không khí lạnh nên bất giác lại đỏ lên vài chỗ, càng tăng thêm sự kích thích thị giác của ai kia.
“Không cần đồ nữa.” Anh hôn vào vai cô, rồi di chuyền xuống lưng, và lướt qua vai bên kia mà cắn một cái “Dù gì cũng sẽ cởi ra mà.”
Bảo Anh khẽ kêu lên một tiếng đầy mị hoặc. Gin xoay người cô lại, nở một nụ cười mỉm rồi dùng lưỡi liếm vào môi cô một cái, trước khi môi chạm môi với cô.
Trong lúc lưỡi anh đang đưa đẩy trong khoang miệng của cô, thì tay anh lại mạnh bạo kéo khăn tắm của cô tuột xuống sàn nhà. Anh tạm thời tách môi ra, đưa đôi mắt tràn ngập ánh lửa của mình nhìn xuống. Những vết cắn của anh lúc sáng vẫn còn trên khuôn ngực đầy đặn của cô, nhìn thấy rồi thật sự rất muốn cắn thêm lần nữa.
“Ngực em đang to ra thì phải…” Anh thì thầm vào tai cô, phả ra hơi thở ấm nóng đầy sức hấp dẫn, khiến cô không nhịn được, mặt đỏ lên như trái gấc. Được nước, anh lại nói tiếp “Là do có hơi tay người thường xuyên đấy. Cảm ơn anh đi.”
“Cảm ơn cái đầu nhà anh.” Cô chau mày, đấm vào lưng anh một phát cho bõ tức.
“Tạm chấp nhận.” Anh hôn lên cổ cô một cái, giọng điệu dường như càng lúc càng có mị lực, cuốn hút cô đến si mê không có đường tỉnh.
“Em lạnh…” Khi tạm dứt khỏi nụ hôn với anh, cô liền khó nhọc lên tiếng.
“Lò sưởi của em đang ôm em, còn lạnh sao?” Anh giả vờ tỏ ý không vui, bế cô nằm lên giường, vuốt nhẹ má cô.
“Còn lạnh! Em không có mặc gì, không lạnh mới lạ.” Cô phồng má, phản biện anh.
“Bây giờ vận động, sẽ hết lạnh ngay, được chưa?” Anh tách đôi chân của cô ra, nở một nụ cười đầy quyến rũ đến mức gần bức cô chết đi sống lại, giọng nói trầm khàn thì thào bên tai cô.
“Em có nói gì thì anh cũng sẽ… a~~… đi vào trong thôi…” Cô bấu chặt lấy tấm lưng rộng của anh, giọng điệu mặc dù đang dần mất đi sức lực nhưng vẫn có vài phần bất cần trong đó.
“Bà xã càng ngày càng thông mình.” Anh vuốt nhẹ cánh tay của cô, chỗ giao nhau ở dưới càng ngày càng nóng, khiến anh phải tăng tốc độ lên.
“N… ngày mai… còn đi học a~~…”
“Anh biết rồi! Tối nay sẽ cho em ngủ sớm mà.” Gin hôn lên môi của Bảo Anh một cái, yêu chiều trả lời cô.
Được được! Là anh nói đấy nhé!! Đến sau mười hai giờ mà còn muốn nữa là cô đá ra khỏi phòng luôn cho chừa cái tội nói điêu!!
Trong khi đó, Sumire đã được Ryoma đưa về căn hộ của mình và nằm yên vị trên giường.
“Cô ấy do tinh thần không ổn định nên bị ngất đi thôi, những vết thương ngoài da cũng không có gì quá đáng ngại.” Vị bác sĩ tư của gia tộc Fujitaka cất ống nghe của mình vào cặp, rồi, với chất giọng phúc hậu đặc trưng, ông lên tiếng thông báo tình hình cho Ryoma đang đứng kế bên mình “Truyền hết chai nước biển này có lẽ cô ấy sẽ cảm thấy khỏe hơn.”
“Được rồi!” Ryoma bình thản cho tay vào túi quần “Ông về đi. Tôi đã cho người giữ an toàn cho ông. Trong mấy ngày sau nhớ cẩn thận.”
“Tôi biết rồi.” Vị bác sĩ đứng dậy, lấy khăn tay lau mồ hôi đang lấm tấm trên trán mình “Vụ việc lần này—
“Cô gái này, không một ai được biết chuyện.” Anh hất mặt về phía Sumire, ngắn gọn ra mệnh lệnh. Vị bác sĩ kia đã quá quen thuộc nên vội vã cúi đầu tuân lệnh, rồi vội vã rời khỏi căn hộ của anh.
Còn lại một mình giữa bóng tối, Ryoma ngồi thụp xuống, đấm tay xuống sàn nhà gỗ một cước thật mạnh.
Bọn chó chết đó, dám ám sát anh? Lại còn giết bao nhiêu người vô tội, lần này bắt được phải tra tấn bọn chúng đến chết.
Anh nhìn qua Sumire vẫn yên vị nhắm mắt, thở đều. Cô đã bị lôi vào chuyện này, không sớm thì muộn, cô cũng sẽ tra hỏi anh về những vấn đề mà cô, anh chắc chắn rằng, đang thắc mắc.
Cái quan trọng là phải truy tìm bọn người kia và diệt cỏ tận gốc. Bọn chúng đã thấy mặt Sumire, sau này nếu còn để sót tên nào thì lại nguy to…!
Một giờ sáng, Sumire trở mình, mơ hồ tỉnh dậy.
Cô đảo nhẹ tròng mắt nhìn xung quanh một lượt. Trần nhà lạ quá… không phải là nhà của cô…
Cô nhìn qua, thấy tay trái của mình đang bị đâm kim truyền nước thì có chút ngạc nhiên. Đây là đâu? Nhìn không giống bệnh viện, hình như là nhà của ai đó…! Cô đã bị ngất từ lúc nào? Nằm đây bao lâu rồi…?
Phút chốc, trong đầu Sumire lại tái hiện khung cảnh kinh hoàng của vụ nổ bom lúc nãy một lần nữa. Không một ai sống sót… chỉ có cô và Ryoma…! Lửa cháy to đến mức tưởng chừng như không thể nào dập tắt được. Cô nhắm chặt mắt lại, cố gắng thổi bay những hình ảnh kinh khủng đó ra khỏi tâm trí, đè nén bản thân để không phải nôn ra. Lần đầu tiên trong đời mạng sống của cô suýt nữa đã bị đem dâng cho thần Chết, lần đầu tiên trong đời cô tận mắt chứng kiến một sự kiện quá đỗi khủng khiếp đến nỗi tinh thần và tâm trí không thể chịu đựng nổi.
Mà khoan… còn Ryoma?? Cậu ta… cậu ta thì sao?
Rốt cuộc cậu ta là ai? Tại sao cậu ta lại có súng? Tại sao lúc đó… cậu ta lại tức giận với tên mặc vest đen kia, còn nói rằng cái gì đó ám sát…!
“Cô tỉnh rồi.” Ryoma mở cửa phòng ngủ, lên tiếng bằng một câu khẳng định và không có chút tính chất nghi vấn nào.
Anh định đem cháo loãng vào cho cô, thì vừa vặn lại thấy cô đang cố gắng ngồi dậy.
“Này… cậu—
“Tôi biết trong đầu cô đang có rất nhiều câu hỏi.” Ryoma đặt chén cháo xuống chiếc bàn cạnh giường, bình thản như không có chuyện gì “Người ta nói trời đánh tránh bữa ăn. Cô ăn hết cháo, rồi muốn tra khảo gì thì tùy.”
Sumire ngay lập tức nuốt hết những gì muốn nói xuống dưới bụng, im thin thít không hé răng nửa lời.
“Có cầm nổi không? Hay để tôi đút ăn?” Anh lấy một chiếc ghế xếp, đặt cạnh giường và ngồi xuống, thái độ vô cùng an nhàn, cứ như là chuyện xảy ra lúc nãy chẳng thể làm anh ám ảnh dù chỉ là một ít.
“Tôi tự lo được.” Sumire tay run run cầm chén cháo, múc từng muỗng lên và bỏ vào miệng. Hiện tại cô chẳng muốn ăn thứ gì cả! Nhưng mà, muốn có được câu trả lời thì phải nốc hết chén cháo này, nên đành phải cắn răng mà ăn.
Ryoma nhìn Sumire yếu ớt như vậy, đáy mắt vẫn chẳng ánh lên nổi một tia động lòng.
Anh đã từng tra tấn vô số người, nam có, nữ có. Những lần đi theo thuộc hạ đưa cơm xuống ngục cho chúng, anh lại thấy chúng vừa ăn vừa cảm nhận sự đau đớn từ những vết thương, thấy nhiều đến mức phát ngấy, nên chẳng còn động lòng nổi nữa.
Mà những kẻ anh tra tấn, hầu hết toàn là cặn bã của xã hội.
Còn cô gái này, chỉ là một nữ sinh rất bình thường, nhưng chỉ là, anh nhìn thấy quá nhiều thảm cảnh đau khổ của bọn cặn bã kia, nên bây giờ nhìn cô thì chẳng còn cảm xúc gì nữa.
Sumire đã ăn xong cháo.
“Bây giờ tôi hỏi được chưa?” Sau khi đặt chén cháo lên chiếc bàn đối diện, cô mới dám lên tiếng.
“Rồi.” Ryoma dường như đã lường trước nên chẳng tỏ ra kinh ngạc gì, chỉ điềm nhiên dựa lưng vào thành ghế, nhạt nhẽo buông ra một chữ.
Sumire hít một hơi thật sâu: “Thật ra cậu là ai?”
“Fujitaka Ryoma, rõ ràng rồi.” Anh nhún vai, trả lời.
“Ý của tôi, rốt ruộc thân phận thật sự của cậu là gì?” Sumire nắm chặt lấy cái chăn, tiếp tục kiên nhẫn.
“Là con trai thứ hai của Fujitaka Hiro – kẻ cầm đầu băng đảng lớn nhất nhì giới Yakuza.” Vốn dĩ, Sumire đã nghĩ anh sẽ không dễ dàng khai nhận, nhưng không ngờ anh lại có thể nói thẳng toẹt ra như vậy với một thái độ hờ hững, chẳng hề áy náy.
“Tại sao lại khai gian trong sơ yếu lí lịch nhập học?” Sumrie nhướn nhướn lông mày, hỏi tiếp.
“Bây giờ cô vào nhập học, khai mình là con của ông trùm xã hội đen thì có được sống yên thân không?” Ryoma phản bác lại ngay “Rõ ràng ông hiệu trưởng trường chúng ta không phải là tay vừa, ông ta đã từng mấy lần đi uống trà đàm đạo với cha tôi. Chính ông ta khuyên tôi nên ghi như vậy.”
Sumire ngẫm nghĩ, thế cũng đúng! Vì dù sao những băng đảng lớn trong giới Yakuza đều được người dân, không ít thì nhiều, biết đến. Nếu để những giáo viên khác biết được thì sẽ không hay cho cậu ta.
À không, phải là không hay cho chính bọn họ mới đúng. Lỡ đâu lại bị tên Ryoma này trừ khử thì nguy…
“Đó giờ cậu từng… giết người chưa?” Sumire ngập ngừng hỏi tiếp. Vấn đề này khá là nhạy cảm nhỉ? Đột nhiên lại hỏi người ta đã từng giết người chưa có phải quá vô duyên không?
“Rồi.” Anh lạnh lẽo trả lời, ngắn gọn, súc tích, nhưng lại khiến đối phương cảm thấy gai người vì sợ hãi.
Lần này, ánh mắt sợ hãi ấy của Sumire lại khiến cho Ryoma thấy có chút nhói đau ở nơi sâu nhất trong lòng.
“Chỉ là gián tiếp thôi, thuộc hạ của tôi trực tiếp xuống tay. Máu của bọn vô lại cặn bã đó không đáng dính vào tay tôi.” Anh khoanh tay lại, nói tiếp. Cái gì đây? Anh đang biện minh sao? Chỉ vì cái ánh mắt kia của cô, mà lại…
“Nhưng đều là giết người mà…” Sumire khó nhọc nói “Vậy những người đó rốt cuộc đã làm gì?”
“Phản bội băng đảng, bòn rút tiền, hiếp dâm phụ nữ vô tội, buôn người, buôn nội tạng…” Ryoma thành thật trả lời, không thiếu không thừa một chữ.
Sumire rùng mình vì khiếp sợ. Buôn người, buôn nội tạng sao…? Sao lại có thể ác độc đến như thế?
“Băng đảng của gia tộc tôi có những nguyên tắc rất nghiêm ngặt, cho nên mới có thể tồn tại lớn mạnh như ngày hôm nay.” Ryoma thong dong nói tiếp “Còn muốn hỏi?”
“Còn! Cậu có quyền hành gì ở trong băng đảng đó?” Sumire nuốt nước bọt, hỏi câu cuối cùng. Dù gì cũng chỉ là một thanh niên mười tám tuổi thôi…
“Mười tuổi, theo cha buôn bán vũ khí. Mười sáu tuổi, dưới sự trợ giúp của anh trai, thành công vận chuyển một đơn hàng lớn. Mười tám tuổi…” Ánh mắt của Ryoma sáng quắc lên, tựa như một con mãnh thú đang săn mồi “… trở thành cánh tay đắc lực cho cha, thuộc hạ dưới trướng vô số kể, được mệnh danh là thần Chết trong giới mafia.”
“T… thần Chết sao?” Sumire vừa khó hiểu, lại vừa cảm thấy muôn phần sợ hãi.
“Bởi vì tôi chỉ cần tìm tới ai, thì chỉ có hai lý do: Một, thực hiện hợp đồng giao dịch mới. Hai, chính là kẻ ấy chỉ có con đường chết.”
Một khoảng im lặng kéo dài, dài đến mức dường như cả không gian đã trở nên đặc sệt lại, vô cùng căng thẳng và đáng sợ. Sumire có cảm tưởng như không khí xung quanh mình đã bị bòn rút, hô hấp của cô lúc này vô cùng khó khăn.
“Cô yên tâm, nếu tôi muốn giết cô, thì tôi đã làm từ lâu rồi.” Ryoma lên tiếng, phá tan phần nào sự hoảng sợ của Sumire “Mấy ngày tới luôn luôn phải ở trong tầm mắt của tôi. Sơ suất là cái mạng nhỏ của cô bị bọn chúng cướp mất lúc nào không hay đấy.”
“Cậu lo cho tôi?” Sumire lúc này mới có thể mạnh miệng được một chút.
“Cô nhiều chuyện như vậy, phải canh chừng cô cho tốt. Lỡ cô có nói thì… bùm!” Ryoma làm dấu hiệu cây súng bằng tay, chĩa thẳng vào trán của Sumire, giọng nói vừa đùa cợt nhưng lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Thế thì tôi cũng muốn xem biệt tài bắn súng của con trai Fujitaka Hiro như thế nào.” Sumire gạt phắt tay của Ryoma đi, bình tĩnh nói. Cô xem ra coi bộ cũng gan to lớn mật lắm rồi mới dám nói như vậy.
Ryoma có chút ngạc nhiên. Cô gái này, có biết là mạng sống của cô đang ở trong tình thế “ngàn cân treo sợi tóc” không vậy?
“Thiết nghĩ, cậu không phải người xấu, nên chắc cậu sẽ không giết tôi đâu.” Sumire lại nói tiếp “Mà tôi cũng không cần hô hào khoa trương chuyện của cậu ra làm gì cho thêm phiền phức.”
Ryoma bây giờ đã chuyển sang ngạc nhiên thật sự. Không phải người xấu? Lần đầu có kẻ nói anh như vậy.
“Sao cô lại nói tôi không phải kẻ xấu?” Anh thú vị đưa tay nâng cằm cô lên, giọng điệu nhàn nhạt hỏi cô.
“Vì cậu trừng phạt những kẻ ác, không phải sao?” Sumire thoáng đỏ mặt, trả lời anh “Thế giới này vốn dĩ đã rất tàn độc, thiết nghĩ, cũng không thể nhân từ được với những kẻ cầm thú như thế. Tôi ủng hộ cậu khoản đó.”
Ryoma nghe thấy vậy, trong giây phút đó đầu óc liền rỗng tuếch, không thể suy nghĩ thêm nổi chuyện gì. Anh ngay lập tức ấn môi mình vào đôi môi vừa nói ra những lời to gan kia của Sumire, cắn mút nó một cách không hề thương tiếc. Anh dùng lưỡi cạy răng của cô ra một cách dễ dàng, đưa nó vào trong thăm dò cái khoang miệng nhỏ xinh của cô. Lưỡi của cô cảm nhận được thứ ấm nóng kia thì bất giác khẽ run lên. Cảm giác gì thế này?? Đây là hôn? Hôn sao??
“C… cậu làm cái quái gì vậy??” Sumire luống cuống đẩy Ryoma ra mấy lần, nhưng anh vẫn cố chấp bám riết lấy cô. Con mẹ nó chứ!! Nụ hôn đầu của cô phải ở một nơi lãng mạn, chứ không thể ở cái chỗ lãng xẹt trong cái tình thế máu chó này được!!
“Đã từng nghe qua câu “cái miệng hại cái thân” chưa?” Ryoma cười gian tà nhìn Sumire, khiến cho cô phải đem tất cả những câu chửi thề mà nuốt hết xuống dạ dày. Chết tiệt!! Sumire, bây giờ mà không nghe lời, cậu ta bắn chết mày tại đây thì cũng đừng có hòng mà hỏi tại sao mình ngu.
Cô gái này, dường như vẫn chưa từng hôn ai thì phải.
Mùi vị rất được! Anh thật sự rất muốn trải nghiệm thêm nhiều lần nữa.
“Coi như đây là ký kết giao ước.” Ryoma hung hăng dùng môi mình chà xát môi cô, khàn khàn nói tiếp.
“Giao ước? Chuyện gì?” Sumire chẳng biết là giả ngu hay bị ngu thật, hỏi lại anh rất tỉnh.
Lại thêm một đợt hôn rút cạn sinh lực, khiến cô muốn thừa sống thiếu chết nữa. Lần này cô không còn sức mà đẩy anh ra, đành bỏ mặc cho anh thăm thú hết khoang miệng của mình.
Ryoma không thể dứt khỏi đôi môi này. Nó ngọt ngào đến mức khiến đầu óc anh quay cuồng. Không giống như những cô gái khác, khi hôn chỉ toàn mùi son môi khiến cho anh cảm thấy chán ghét, cô gái này, không biết là vô tình hay cố ý, lại khiến anh nhất thời trong một khắc say mê không tìm được lý trí.
Thật thú vị! Sau này chắc chắn sẽ còn dây dưa với cô rất dài đây.
“Biết vậy, ngay từ đầu tôi bảo cậu bắn chết tôi cho rồi.”
“Gì đây? Ký kết hợp đồng hời như vậy, còn đòi chết?”
“Ký kiểu này thì tôi thà chết.”
“Con gái đó giờ được tôi hôn toàn nhiệt tình đáp lại, còn cô có phải là ăn gan hùm rồi mới dám nói vậy không?”
“Bọn đó vị giác có vấn đề hết cả rồi.”
“…” Một khoảng im lặng kéo dài.
“Takahashi Sumire, xem ra không trừng phạt cô thì cô chưa sợ.”