Gửi Cho Anh: Tìm Lại Hạnh Phúc

Chương 25: 「Giông tố」 - Bán thân? Cô dám sao?


Đọc truyện Gửi Cho Anh: Tìm Lại Hạnh Phúc – Chương 25: 「Giông tố」 – Bán thân? Cô dám sao?

Buổi học nhóm diễn ra trong sự vui vẻ và nghiêm túc. Mọi người ai nấy đều rất chú tâm vào bài học, lâu lâu lại quay sang hỏi bài nhau. Gin thì do còn bận bịu với dự án nên đã sớm đi về phòng làm việc riêng của mình, còn dặn dò Bảo Anh rằng nếu có chỗ nào quá khó thì cứ qua hỏi anh.

Cả đám ngồi làm tiếng Anh xong thì lại qua đến bài tập toán. Ryoma nãy giờ tuyệt nhiên chẳng lên tiếng một câu, chỉ ngồi im lặng lấy vở ra ghi ghi chép chép, đã vậy còn đeo mắt kính trông vô cùng thư sinh!

“Ê nè, bài này cậu làm xong chưa?” Sumire ngồi kế bên anh, cắn bút mãi mới dám quay sang hỏi bài với thái độ dè chừng. Ryoma chẳng nói chẳng rằng, chỉ im lặng gật đầu một cái.

“Chỉ tôi với! Bài khó như quỷ vậy.” Sumire đập cuốn vở của mình xuống trước mặt Ryoma với thái độ chán nản, dùng tay vuốt vuốt mái tóc xoăn lọn của mình. Anh không vội vàng, ghi thêm mấy dòng nữa rồi mới chịu liếc mắt qua cuốn vở của cô, hờ hững nhìn đề bài.

“Chỗ này, nhân vào, rồi sau đó sử dụng phương pháp x để giải là ra.” Anh lấy bút chì khoanh tròn vào chỗ quan trọng, từ từ giảng giải “Phương pháp đó như thế này…”

Nói đoạn, anh lại lấy một tờ giấy nháp ghi hết ra, ghi đến đâu thì lại giảng đến đó, thái độ thì chẳng quan tâm gì, nhưng nói thì lại vô cùng dễ hiểu.

“Là vậy sao!!” Sumire trố mắt, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu bài, rồi lại liếc liếc con ngươi nâu nhạt của mình qua vở bài tập của anh “Cậu làm đến đâu rồi?”

“Bài cuối rồi.” Ryoma thu tay về, lại tiếp tục làm bài của mình và tỉnh bơ trả lời “Mấy bài này dễ quá, chẳng bõ dính răng gì cả.”

Cả đám con gái nghe thấy thế thì đều đơ hết cả người ra, chỉ biết nhìn nhau không nói một lời…

Một tên hay đi học muộn, trong lớp thì ngủ gật, cãi lời giáo viên, mà lại có thể giải một bài toán khó rồi còn bảo rằng nó chẳng bõ dính răng?

“Chảnh vừa thôi ông!” Sumire hoàn hồn, đập vào vai Ryoma một phát rõ đau và nói lớn “Tôi mới kêu cậu chỉ có một bài thôi mà đã lên mặt rồi.”

Ryoma đen mặt, thiếu điều chỉ muốn quay qua dùng tay vật cái con nhỏ chết tiệt này xuống sàn cho thỏa cơn giận. Đời này người dám đánh anh chỉ có con đường chết, con nhỏ lòe loẹt này bộ thích đi du ngoạn Địa Ngục lắm rồi sao?

Người dám hét vào mặt anh chỉ có mỗi con nhỏ này, người dám đánh anh cũng chỉ có mỗi con nhỏ này. Chết tiệt thật chứ!

“Có sao nói vậy.” May thay, Ryoma đã có thể kiềm chế tất cả lửa giận trong lòng xuống và tiếp tục làm bài, giọng nói thì kìm nén để giữ bình tĩnh hết mức có thể.

Làm bài xong rồi, Ryoma không cất sách vở vội. Anh ngước lên, đưa đôi mắt nhìn về đối diện, nơi mà Bảo Anh đang ngồi làm bài vô cùng chăm chú.

Vẫn chỉ là dáng vẻ bình dị, vẫn chỉ là đôi mắt chứa đầy sự mạnh mẽ, vẫn chỉ là cô… nhưng lúc này, mọi hi vọng để có được cô đã hoàn toàn bị dập tắt một cách không thương tiếc.

Cô gái này, nếu như có bị anh dùng mọi thủ đoạn để giành lấy, thì thứ anh nhận về cũng chỉ là sự lạnh lùng của cô ấy.

Mà dần dần anh cũng nhận ra, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, là anh cũng đã cảm thấy rất vui rồi.

Suy nghĩ của Ryoma bị gián đoạn khi cửa thư phòng được mở ra.

Gin bước vào trong, chậm rãi đi về hướng những kệ sách cao để kiếm tư liệu cần thiết. Mọi người vẫn điềm nhiên ngồi làm bài, duy chỉ có một mình Ryoma đang rảnh rỗi nên tranh thủ ngồi quan sát nhất cử nhất động của Gin.

“Gin, em thèm bánh pudding quá!” Bảo Anh vẫn chăm chú ghi ghi chép chép, cái miệng khi thấy Gin vào thì lại bắt đầu líu lo.

Anh chỉ biết phì cười, đi lại hôn tóc cô, dịu dàng trả lời: “Để anh xuống nhà bếp lấy.”

Cô gái này, càng ngày càng được anh chiều cho hư mất rồi!

“Sẵn tiện lấy em ly trà sữa trong tủ lạnh luôn nhé.” Cô như một vị phu nhân kiêu ngạo, chẳng thèm nhìn anh, trái lại còn sai vặt anh thêm nữa.

“Chẳng phải hôm trước em mới than mập hay sao?” Gin thở dài, xoa đầu cô.

Bà xã vĩ đại nghe thấy vậy chẳng những không phát hoảng, mà xanh rờn phán cho một câu: “Sở thích không có sự tranh cãi.”

Gin đen mặt, vần vũ mây đen ở đâu ra đột ngột kéo đến bu xung quanh người anh, ám khí vô cùng nặng nề: “Miyamoto Chiaki, cô hay lắm. Để xem tối nay tôi xử tội cô như thế nào.”

Dám lấy slogan của anh, đúng là không thể dung túng cho cô vợ này quá lâu được mà!


Anh hùng hổ bước ra khỏi thư phòng, trả lại cho mọi người sự yên lặng. Bảo Anh thì vẫn tỉnh queo vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài, trong khi cả đám đang nhìn cô với cặp mắt đúng cái kiểu là quan – ngại – sâu – sắc!!!

Ngồi được thêm một lúc thì cả đám đã làm xong bài tập và bắt đầu công cuộc đi thăm thú thư phòng. Ba kệ sách cao ngất với đầy những cuốn sách được xếp ngay ngắn, phân theo chủ đề vô cùng gọn gàng. Trong phòng còn có ba cầu thang gỗ để tiện cho việc lấy những cuốn sách ở trên cao.

Bảo Anh ngồi bồn chồn nãy giờ không yên, bởi vì bánh pudding của cô sao lâu tới quá, cả trà sữa nữa!! Gin, anh đang troll em có phải không hả?

Cô nàng hậm hực đi ra khỏi phòng, rồi rảo bước hướng về phòng bếp mà đi. Shinakawa Gin, đừng có nói là anh ngồi dưới phòng bếp ăn hết bánh với uống hết trà sữa của em rồi đấy nhé!?

Băng qua hành lang, lúc định đi xuống cầu thang thì cô lại bị ai đó nắm tay kéo vào căn phòng gần đó với một lực rất mạnh.

“Sao bản mặt xụ xuống dữ thế bà xã?” Gin ấn Bảo Anh vào tường, nở một nụ cười đầy chất nguy hiểm và hỏi cô.

“Tại anh chưa đem đồ ăn lên cho người ta.” Bảo Anh chẳng thèm tỏ vẻ xấu hổ, chỉ giận dỗi đứng khoanh tay, phồng má trả lời anh.

“Thế bây giờ ăn nhé, chịu không?” Anh hôn lên đôi má đang đỏ hồng vì tiết trời lạnh đầu đông của cô, khàn giọng nói.

“Ban ngày ban mặt, lại giở trò gì đây?” Cô khiêu khích nhìn anh, đôi tay quàng qua cổ anh, cười cười hỏi lại.

“Sáng nay em dậy sớm quá…” Anh lại hôn lên chóp mũi của cô “Anh chưa kịp ăn sáng mà đã biến đâu mất dạng rồi.”

“Bạn chúng ta đang ở ngoài kia, không có được manh – động.” Cô lắc lư người mình, đôi mắt ngó ngang ngó dọc bâng quơ, thong thả nhả ra từng chữ một.

Gin lại cười cái nụ cười đậm chất nguy hiểm kia: “Anh đâu có làm gì đâu.”

Nói rồi, anh dịu dàng ấn môi mình vào môi cô, chậm rãi ma sát thật nhẹ. Cô ôm chặt anh hơn, đáp trả lại anh vô cùng tự nhiên. Lưỡi anh của bắt đầu tiến vào trong khoang miệng của cô thăm dò, trêu ghẹo một chút với đầu lưỡi của cô, rồi quấn chặt lấy nó. Mùi vị này thật sự rất khó cưỡng lại, ngọt ngào đến mức khiến anh say sưa đắm chìm. Nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt hơn, anh cuồng bạo mút mạnh môi của cô khiến nó nhanh chóng sưng lên, lại càng tăng thêm độ hấp dẫn. Thân nhiệt của cả hai đột ngột nóng lên bất thường. Mái tóc của cô bị anh làm cho rối tung hết cả lên. Tay anh luồn vào trong áo của cô, cởi bung nút áo ngực của cô và kéo nó ra, vứt luôn xuống sàn nhà.

“N… này… ông xã… không được…” Lúc môi của cả hai tạm thời được tách ra, giọng cô vang lên với thái độ nài xin.

“Được rồi, không chạm gì đến ở dưới, ở trên thôi.” Anh bóp mạnh một bên ngực của cô khiến cô khẽ rên lên một tiếng đầy mị hoặc. Gương mặt đã đỏ vì trời lạnh nay lại càng đỏ hơn gấp bội.

Anh kéo áo của cô lên, cúi người xuống ngậm lấy đầu ngực của cô và mút mạnh, khiến cô không chịu nổi, vô thức bấu những ngón tay lên lưng anh. Cơn đau ập tới khiến anh càng thêm phát điên, động tác càng lúc càng mạnh hơn khiến cô không thể kiểm soát nổi nhịp thở của mình.

Anh cắn vào những chỗ da thịt mềm quanh ngực cô, rồi kéo áo cô xuống, đứng thẳng dậy, tiếp tục cắn vào chỗ xương quai xanh của cô.

“Lỡ tụi bạn thấy thì sao đây hả cái đồ trời đánh này!!!” Cô điên tiết hét toáng lên.

“Muỗi đốt! Cứ bảo thế là được.” Anh chỉnh lại đầu tóc cho cô, tỉnh queo nói.

“Aiz!!” Cô nghe vậy thì nổi khùng, chồm người tới và cắn mạnh vào ngực anh một phát cho bõ ghét. Anh đang mặc áo thun tay dài bằng len, răng của cô không biết là đã được mài đến level nào mà dễ dàng cắn phập một cái dính ngay vào da thịt, làm anh đau tê tái đến nỗi không thốt lên được tiếng nào.

“Trở lại thôi, anh sẽ đem đồ ăn lên cho mọi người.” Sau khi cô cắn xong, anh đen mặt dở khóc dở cười bảo ban cô.

Bảo Anh nghe thấy đồ ăn liền vui vẻ đồng ý, mở cửa phòng đi ra ngoài và nhảy chân sáo về phía thư phòng.

Gin nhìn theo cô, thở dài một hơi. Tội nghiệp, cô vẫn chưa biết rằng tối nay mình sẽ bị hành hạ đây mà…

Thôi vậy! Thấy cũng tội… mà thôi… cũng kệ.

Bốn giờ chiều, mọi người mới chịu rời khỏi nhà của Gin và Bảo Anh.

Đám con gái đã rời đi từ lâu, còn Ryoma thì vẫn đứng im nhìn Bảo Anh, nhìn rất lâu.

Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng, lần cuối cùng anh đắm chìm vào tình cảm đơn phương này.

Hình bóng trong mắt cô từ trước đến nay đều là Shinakawa Gin, vốn dĩ không hề có anh.


Không hề có anh lấy một lần…

“Chiaki.” Ryoma mỉm cười, gọi tên cô khi cô đang chuẩn bị quay đầu bước vào nhà.

“Hả? Gì thế?” Bảo Anh xoay người lại ngay, ngạc nhiên hỏi anh “Cậu quên đồ hả?”

“À không…” Gương mặt Ryoma ẩn ẩn hiện hiện nét cười giữa buổi chiều tà, đáy mắt của anh bây giờ tràn ngập sự nhẹ nhõm “Chỉ muốn cảm ơn em, đã cho tôi biết thế nào là cảm giác thật sự yêu một người.”

Bảo Anh nghe thấy thế, ban đầu còn phải đơ mặt ra để suy nghĩ, nhưng ngay sau đó thì liền mỉm cười.

“Người con gái thuộc về cậu vẫn đợi cậu ở tương lai. Tìm thấy rồi nhớ giữ cho kỹ vào, đừng vuột mất cô ấy.” Cô tăng âm lượng giọng của mình lên một chút, vẫn giữ nguyên nụ cười mà nói.

Ryoma cẩn thận nghe từng chữ một của cô, trong một giây đã khắc cốt ghi tâm cả đời…

Anh nhẹ nhàng xoay người rời đi, bước chân vô cùng chậm rãi. Tình cảm này, có lẽ, đã đến lúc bỏ lại phía sau lưng, để cho gió đông nhẹ cuốn bay đi xa mãi…

Ryoma ra đến bến xe buýt, đập vào mắt anh đầu tiên lại là cái con nhỏ lòe loẹt lớn gan kia đang ngồi thẩn thơ chờ xe. Mặt anh ngay lập tức đen lại, tự nghĩ tại sao con nhỏ này cứ thích xuất hiện trước mắt anh thế?! Hay là muốn chết sớm?

“Tôi nhớ cô ra trước tôi mà.” Anh đi lại gần, cất giọng lên đầy lạnh nhạt “Hai người kia đâu?”

“Họ đi trước rồi.” Sumire thở dài, nhưng vẫn không quên ném cho anh một cái nhìn sắc lẹm “Tại tôi lỡ làm rớt cái nhẫn đâu đó quanh đây, nên phải ở lại kiếm.”

Nói đoạn, cô lại đứng dậy và tiếp tục cúi người xuống để tìm. Cái nhẫn cô đeo ở ngón giữa nên cũng không thể gọi là nhỏ, vậy mà nó có thể chui vào cái xó xỉnh nào được chứ?

Từ đằng xa, xe buýt đang chầm chậm lăn bánh đến gần.

Ryoma vẫn đứng im như trời trồng, nhìn Sumire đang gặp khó khăn trong công cuộc tìm kiếm đồ vật, ánh mắt tuyệt nhiên chẳng lóe lên tí tia động lòng nào.

Nhưng chẳng hiểu sao, khi xe buýt đến gần, anh vẫn không đưa tay lên để đón, mà lại bỏ mặc cho nó chạy qua và đi mất.

Nhìn dưới đất một lượt, đôi mắt tinh tường của Ryoma ngay lập tức nhận ra cái nhẫn đang ở đâu. Con nhỏ này, mắt bị lệch rồi hay sao mà lại không thấy chứ? Nó nằm ở ngay chỗ dễ tìm thế kia mà…

Vừa nghĩ, anh vừa đi đến chỗ mà cái nhẫn đang nằm yên vị, từ tốn nhặt nó lên và bỏ vào túi quần.

“Ê!” Anh nhếch mép cười, gọi cô nàng đang khổ sở bò dưới đất kia.

Sumire đang loay hoay tìm kiếm, nghe Ryoma gọi nhưng chẳng thèm ngước lên lấy một lần, chỉ gấp rút hỏi lại: “Cái gì? Không thấy tôi đang bận hay sao?”

“Chỉ có một cái nhẫn, không đáng đâu.” Ryoma đi lại băng ghế và ngồi xuống, bình thản nói.

“Cái nhẫn đó mẹ tặng cho tôi, tôi không thể làm mất được.” Sumire ngước lên, ngay lập tức bị tấm lưng rộng của Ryoma che khuất cả tầm mắt.

“Đừng tìm nữa.” Anh cho tay vào túi quần, mân mê cái nhẫn một lúc lâu “Không chừng bị lăn xuống dốc rồi cũng nên.”

Sumire nghe thấy thế liền xanh mặt, đứng bật dậy, quay qua nhìn con dốc trước mắt mình mà trong lòng tê tái: “Khô… không thể nào! Nếu nó lăn xuống dốc thì tôi phải biết chứ.”

Ngoài miệng nói là vậy, nhưng Sumire vẫn không hề an tâm, lỡ đâu… nó lăn xuống dưới đó thật thì sao…?

Đứng tần ngần một hồi, cuối cùng, cô nàng quyết định sẽ liều một phen xuống đó xem thử.

Cô phóng nhanh ra đường, rồi chuẩn bị lấy đà để chạy xuống.


Nhưng mà chạy chỉ mới được ba bước đã bị Ryoma nắm chặt tay lôi trở lại.

“Điên à con nhỏ này?” Ryoma suýt chút nữa đã gào ầm lên “Thích chết thì cũng phải tìm chỗ đẹp đẹp để chết chứ, ai lại chọn cái đường khỉ gió này.”

“Buông ra coi! Tôi phải tìm cho bằng được cái nhẫn.” Sumire vẫn không chịu thua, cố gắng gỡ tay Ryoma ra khỏi tay mình, thậm chí còn bấu, nhéo, cào, cấu lên cánh tay của anh không ngừng nghỉ.

“Aiz!! Thôi được rồi!!” Ryoma chào thua cô nàng hung dữ, khó chịu gắt lên “Bây giờ khao tôi một bữa, tôi sẽ tìm ra cái nhẫn cho cô.”

Sumire đang hung hăng bạo hành anh, nghe anh nói thế thì tạm thời ngưng mọi hoạt động lại, giương đôi mắt kinh ngạc lên nhìn anh trân trối: “Tôi có tin được cái bản mặt của cậu không đây?”

“Không tin?” Ryoma dùng sức gạt Sumire ra khỏi người mình khiến cô nàng loạng choạng đi ra gần giữa đường rồi lạnh lùng đáp lại “Thế thì thôi.”

Đúng lúc này, một ánh sáng chói lóa xuất hiện, kèm theo đó là một tiếng kèn inh ỏi.

Ryoma nhìn thấy thế, chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, liền nắm tay cái cô nàng rắc rối kia mà kéo giật mạnh về phía mình.

“Phiền phức.” Anh thầm chửi rủa, mặt nhăn lại như khỉ ăn ớt, đôi mắt cúi xuống nhìn Sumire “Thế bây giờ có đi ăn không?”

Sumire nghe anh nói thì lật đật buông anh ra và cách xa anh khoảng hai ba bước chân: “Đi thì đi.”

“Tốt.” Ryoma ngẩng đầu cao hơn một chút, giọng điệu có vẻ kênh kiệu “Thế thì quán ăn cũng sẽ để tôi chọn?”

“Cũng được! Nhưng mà tôi hết tiền rồi đấy nhé.” Sumire thở dài, chán nản trả lời anh “Chọn quán nào rẻ rẻ thôi.”

Ryoma phẩy phẩy tay, trề môi ra chiều không quan tâm cho lắm.

Và cái thái độ đó khiến cho chị Sumire nhà ta cảm thấy vô cùng bất an. Đã mất cái nhẫn quý, bây giờ còn phải đối mặt với cái tên biến thái này nữa sao? Hôm nay cô ăn gì mà số nhọ thế?

Và quả đúng như những gì mà Sumire bất an.

“Cái wtf? Cái nhà hàng năm sao sanh chảnh này là sao đây??” Cô nàng chuyển màu sắc gương mặt vô cùng phong phú, từ đen qua xanh lét, rồi lại trở nên trắng bệch khi bị Ryoma kéo tay bước vào một cái nơi giống như đang lạc vào một hành tinh khác.

“Đã cho tôi chọn, bây giờ thì tôi chọn rồi còn gì?” Ryoma ranh mãnh cười cười vô cùng nguy hiểm.

Sumire lục lục bóp tiền của mình. Trời đất ơi!! Không lẽ cô phải ở lại đây rửa chén cả đời để trả nợ sao…?

Không được!! Tuyệt đối không được!!!

Ryoma lấy bàn cho cả hai, rồi yên vị ngồi xuống và nhìn menu.

Sumire đã muốn khóc từ lúc thấy cái nhà hàng, thì bây giờ lại muốn chết đi sống lại khi nhìn vào cái menu.

“A… hay là tụi mình uống ly nước lọc rồi về…”

“Não tàn đấy à? Vào đây thì phải ăn chứ!?” Ryoma búng trán cô nàng một cái, thú vị ra giọng trách móc cô.

Ryoma nói cô cứ việc chọn món thoải mái, nhưng mà làm sao cô có thể chọn thoải mái được đây hả?? Là tiền của cô, là máu của cô đó biết chưa???

Thấy Sumire chưa chọn được gì vì sợ không đủ tiền, Ryoma liền thở dài, ra hiệu cho bồi bàn đi tới và tuôn ra một tràng các tên món ăn. Sumire thấy thế thì vô cùng hốt hoảng, vội vã lật giở menu liên tục để xem xem các món ấy tốn bao nhiêu tiền.

“5… 7… Trời đất ơi!!! 1 triệu 650 nghìn Yên?? Cậu giết người không cần dao đấy phải không?”

“Ai bảo cô lựa lâu quá? Nên tôi lựa luôn cho cô một thể.” Đáp lại cơn bão giận dữ của Sumire, Ryoma vẫn hoàn toàn tươi tỉnh đáp lại. Con nhỏ này không thể động não suy nghĩ một bài toán, mà khi tính tiền thì lại có thể tính nhanh như tia chớp vậy…

Sumire thiếu điều chỉ muốn gục mặt xuống bàn để hét lên một tiếng cho thỏa cơn tức giận. Cái tên đáng chết!!! Tại sao hắn có thể bạc bẽo vô tình đến thế chứ hả? Tiền… tiền…

“Đợi tí.” Sau một hồi im lặng, cuối cùng Sumire lại đứng bật dậy với gương mặt rất quyết tâm.

“Gì nữa đây?” Ryoma thấy thế, có chút buồn cười hỏi lại.

“Tôi đi bán thận để trả tiền.” Cô nàng tỉnh queo trả lời.

“Tôi là dân chợ đen, muốn bán thì bán cho tôi luôn này.” Anh khoanh tay, nhếch mép cười vô cùng đểu cáng, cũng tỉnh ruồi không kém. Cô gái này, để anh xem có thể mạnh miệng được bao lâu?


Sumire nghe thấy, trong một thoáng gương mặt trở nên xanh lè.

Cô từ từ ngồi xuống, thở dài thườn thượt vì đang không biết phải làm thế nào. Rốt cuộc, vì túng quẫn quá mà vô thức lầm bầm: “Hay là bán thân…”

“Hửm?” Thật không may, đã bị Ryoma phát hiện ra. Anh chồm người tới, dùng những ngón tay thon dài nâng cằm của cô lên, ghé sát mặt của cô vào mặt mình “Bán thân? Cô dám sao?”

“Thì tại… bữa ăn này đắt quá, tôi làm gì có khả năng mà chỉ trả?” Sumire run run trả lời anh. Hơi thở ấm nóng của anh đang phả đều xung quanh cô khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Gan của cô cũng không nhỏ.” Ryoma dùng ngón tay miết nhẹ môi của cô, thản nhiên trêu đùa “Bán thận hay bán thân tôi đều mua. Cô có muốn bán cho tôi không?”

Sợi thần kinh của Sumire ngay lập tức bị căng ra như dây đàn. Cô đưa ánh mắt sợ sệt nhìn Ryoma, khó khăn lắm mới có thể thốt được nên lời: “Tôi… tôi nghĩ lại rồi. Vào bếp rửa chén cho nhà hàng có lẽ sẽ tốt hơn.”

Ryoma bật cười vài tiếng, hờ hững buông Sumire ra và giữ khoảng cách trở lại. Chỉ mới dọa một tí mà mặt mày đã xanh lè như lá chuối rồi, vậy mà cũng đòi bán này bán nọ…

Nhưng ngay lúc này, bởi vì quá mải mê trêu ghẹo Sumire, mà Ryoma đã không hề để ý đến “một vài” người khả nghi xuất hiện ở cửa nhà hàng.

“Thằng Ryoma đang mất phòng bị, đặt nhanh lên.”

Tai nghe Bluetooth của bọn chúng truyền tín hiệu đến với lời lẽ thúc giục.

“Ryoma, đợt này mày chết chắc rồi.”

[Kích hoạt – nổ trong 30 giây nữa]

Về phía Ryoma, trong khi đang cãi nhau với Sumire thì lại nhận ra có vài kẻ khả nghi nên anh nhanh chóng dừng cuộc nói chuyện lại.

Bọn này mặc dù không vào nhà hàng cùng một lúc, nhưng đặc điểm nhận dạng trên người chúng thì anh chỉ cần liếc sơ qua là nhận ra ngay.

Đúng lúc có một tên đi ngang qua bàn của anh, anh liền ngáng chân hắn khiến cho hắn té nhào xuống sàn nhà.

Ánh mắt của anh ngay lập tức nhìn vào túi trong của chiếc áo vest mà hắn đang mặc, rồi sau đó, bất ngờ anh lại đứng bật dậy, móc cây súng giấu đằng sau lưng ra chĩa về phía hắn mà hét lớn: “Con mẹ nó! Tụi bây dám sao?”

Trong túi áo hắn là bom hẹn giờ. Chết tiệt! Là thằng chó nào dám ra lệnh ám sát?

Sumire thấy cảnh tượng này lại thêm phần sợ hãi, cũng vội đứng lên nắm chặt lấy cánh tay của Ryoma: “Ê!! Cậu làm cái quái gì thế hả? Bỏ súng xuống.”

Ryoma thở mạnh vài hơi, rồi nghe theo lời Sumire, cất súng đi. Cô chưa kịp hỏi han gì thêm thì đã bị anh bế thốc lên và chạy bạt mạng về phía cửa chính của nhà hàng.

“Có bom, tất cả mau chạy đi!” Lúc gần ra đến cửa chính, anh liền quay đầu lại hét lên khiến tất cả mọi người một phen hoảng loạn, thay phiên nhau đứng dậy, nháo nhào cả nhà hàng.

Bíp… bíp…

Bùm!!

Ryoma nhảy bật thật xa, đáp cả thân người xuống vỉa hè, đôi tay không quên việc che chở cho Sumire.

Quần áo của cả hai đều bị cháy xém vài chỗ, nhưng may mắn là không bị bỏng nặng ở bất cứ đâu trên cơ thể.

“Này, có sao không?” Ryoma ngồi dậy, đỡ Sumire lên và gấp rút hỏi han. Cô hiện tại đang trong tình trạng thẫn thờ không thể chấp nhận được hiện tại, chỉ có thể nhìn về một phía mà câm nín vì quá sợ hãi.

“C… Chết…” Cuối cùng, miệng của cô run run bật ra từng chữ một “M… mọi người chết hết rồi… Chết hết rồi…”

“Bình tĩnh đi!!” Ryoma lay mạnh vai của cô, gắt lên “Cô không sao rồi, ổn rồi.”

Sumire chỉ biết bấu chặt lấy áo của Ryoma, nước mặt giàn giụa, miệng lầm bầm lặp đi lặp lại câu lúc nãy. Là lúc nãy… họ còn sống trước mắt cô, thế mà bây giờ đã bị ngọn lửa thiêu rụi hoàn toàn…

Ryoma chỉ biết im lặng ôm lấy cô, vỗ nhẹ lưng cô để cho cô bình tĩnh lại tâm trí.

Lần đầu tiên trong đời anh ôm một người con gái dịu dàng như thế này. Nếu không có cô, nãy giờ anh đã có thể chạy trốn. Nếu không có cô, anh đã không phải hao tổn sức lực để bồng cô chạy khỏi thần Chết. Nếu không có cô, anh đã có thể kết liễu tên kia bằng họng súng của mình chứ không cần nhờ vào ngọn lửa chết tiệt kia. Và… nếu không có cô, thì anh sẽ không cần phải tốn thời giờ ngồi đây để dỗ dành cô như vậy.

Nếu không có cô, nãy giờ anh đã có thể làm được bao nhiêu chuyện.

Cô đúng thật là một cô nàng rắc rối!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.