Bạn đang đọc Girl, Who Are You ?: Chương 14: “Hai Con Heo ” Chính Hãng.
Những cơn mưa lạnh lẽo đã tan tự bao giờ. Chẳng hay ông trời cố xua đuổi chúng để hiện lên bức tranh lãng mạn kia. Phía Đông, những làn mây được vén gọn gàng hé lộ lên sắc trời xanh và trong vắt. Mùa đông lạnh vô tình đã kéo đi mọi sức sống của thiên nhiên . Từng chiếc lá khô héo nhẹ nhàng lướt xuống phố. Những nhành hoa sữa bay lượn khắp không gian rộng. Thật đẹp! thật tuyệt vời! . Một vài làn gió thoảng qua cuốn theo những mùi hương nhẹ nhàng quyến rũ như mùi vị của tình yêu. Bỗng từ đâu một cánh hoa sữa tinh nghịch đáp lại xuống mái tóc đen óng ả của Lâm Kỳ.
Đông hiện sự héo úa nhưng cũng là khởi đầu của tinh hoa. Đông phủ băng giá nhưng lại ấp ủ cho cho sự nồng ấm.
Vuốt mái tóc của Lâm Kỳ anh ước gì giây phút này mãi mãi ngừng chạy để anh có thể ngắm cô. Một giọt nước vô cớ đáp xuống làn da mềm mại khiến Lâm Kỳ thoáng giật mình mà tỉnh dậy. Anh ghen tị với nhành hoa sữa và giọt nước vô tình qua.
Bức tranh của thiên đường như hiện trước mắt tôi. Là hoa sữa, những bông hoa sữa của sự dịu dàng. Tôi yêu hoa sữa, loài hoa sữa mỏng manh nhưng kiên cường. Chúng hồn nhiên và luôn mỉm cười. Thế mà ai đó lại lỡ bước chân vô tình dày lên chúng.
Lâm Kỳ hồn nhiên vui đùa với những nhành hoa sữa mỏng manh mà không để ý đến một ánh mắt đầy sự dịu dàng. Là Khải Nam, anh đang nhìn cô ấy.
Người ta nói người con gái luôn có những sự của giác quan thứ sáu. Và cô ấy cũng có. Cô cảm nhận được ánh mắt nhưng cứ mắc kệ mà vui đùa với hoa. Đưa đôi tay nhỏ nhắn của mình, cô chờ đợi một nhành hoa nào đó chạm lấy tay cô. Điều mong muốn nhỏ nhoi sắp trở thành hiện thực thì bỗng nhiên một cánh tay to lớn kéo cô dậy bỏ lại nhành hoa rơi xuống đất.
Từng bước chân kèm theo từng lời hát nhẹ nhàng , anh chưa bao giờ hát kể cả với Lâm Kỳ lúc xưa. Vậy thì sao hôm nay anh lại hát, con người anh cũng không biết? Anh chỉ biết có Lâm Kỳ của hiện tại đang ở bên cạnh anh và anh muốn cô ấy nghe thấy tiếng anh.
Đông sắp cuốn lấy bầu trời
Đông mang giá rét ôm hà nôi ơi
Đông đưa mây hát từng lời
Mang theo cô đơn tràn về
Với những người còn trên phố.
Một mình trên những con đường và
Một mình trên khắp phố phường
Đang kiếm tìm một ai đó.
Một mình trong gió vô hình
Thầm nguyện cầu cho trái tim này
Đừng vỡ tan.
I dont want tobe a lone ohh
I dont want tobe a lone
Thật lòng cần đôi tay nhỏ bé
Thật lòng yêu em người nhé
Vì mùa đông cũng đã nghe thấy
Lời nguyện ước từ anh.
I dont want tobe a lone
I dont want tobe a lone
I dont want tobe a lone
I dont want tobe a lone.
Đêm qua trời mưa anh vẫn miên man
Lang thang lang thang lướt phố
Khi đông nhẹ đưa dưới con phố
Những cặp tình nhân đang vui đùa
Một sự ấm áp sao con tim anh
Vẫn cô đơn như trong bài hát thu cuỐi
Của yanbi mrt.
Thu qua là đông
Hi vọng anh sẽ không còn ngu ngơ
Bâng khuâng kiếm được người
Sưởi ấm cho trái tim này
Oh
Em ơi thu qua là đông
Mong chờ em vè trao nụ hôn thật sâu
Và ôm thật lâu bên nhau đến sớm mai
Oh ohhhh.
Uh ..ohhh.
I dont want tobe a lone ohh
I dont want tobe a lone
Thật lòng cần đôi tay nhỏ bé
Thật lòng yêu em người nhé
Vì mùa đông cũng đã nghe thấy
Lời nguyện ước từ anh. ( nguồn cop :Đông Cuối-Hà Lê- Phúc Bồ Kay Trần)
Từng lời hát cứ như đang nhảy vào tâm trí của tôi điều đó khiến lòng tôi hoang mang cực độ. Cái đồ điện này mà cũng biết hát á. Mà cậu ta thần kinh hay sao mà hát cho tôi nghe chứ. Nhưng dù sao được nghe free thì kệ.
Cả con đường dài như được rút gọn khoảng cách với những lời hát êm tai. Phải công nhận cậu ta hát cực hay, có khi tôi xui cậu ta đi thi Idol kiểu gì cũng được giải. ^^
Cậu ta cứ vô tư kéo tôi đi cho tới một quán phở bò gần đó. Hình như quán mới khai trương. Nhìn thây phở tôi mới nhớ ra, từ sáng tới giờ tôi chưa có cho gì vào bao tử của tôi. Thật là có tội mà. Kéo tay tôi vào cậu ta gọi ra hai bát phở, mà tôi cũng chả biết nó loại phở gì chỉ thấy cậu ta dấm dúi gì gì đó với chị bán hàng.
Ngồi vào chiếc bàn để đợi thức ăn tới, tôi vô tình nhìn thấy biển treo ở cửa. Ôi mẹ ơi, tôi trố mắt và chăm chú nhìn. Theo ánh mắt Khải Nam cũng nhìn theo.
” Nhân dịp nhà hàng khai trương, chúng tôi có một trò chơi đặc biệt cho các cặp đôi đến ăn ở quán. Thể lệ : có một tô mì to đặc biệt hai người trong mười phút phải ăn hết. Nếu thắng sẽ được 10 vé ăn miễn phí. Nếu thua sẽ trả kinh phí của bắt mì khổng lồ”
Ngay sau đó, cậu ta nháy mắt tôi và gọi chị chủ quán lúc nãy” Em muốn thử?” xong câu nói cậu ta chỉ hướng lên tấm biển khiến mọi người ồ lên kinh ngạc.
” Cậu điên cũng điên một mình thôi chứ lôi tôi vào làm gì” Tôi hốt hoảng nhéo tay cậu ta. Cái bát mì to thế kia cả nhà tôi ăn cũng không hết huống chi là có hai người. Hu hu giờ mà ăn xong chắc được làm ma no vỡ ruột dưới âm phủ rồi.
Đáp lại sự hốt hoảng của tôi cậu ta nháy mắt cười. Bộ buồn cười lắm sao. Cái tên chết dẫm này.
Giờ lên thớt bắt đầu. Tô mì à phải nói là xô mì được đặt lên trước mặt chúng tôi, mùi thơm ngon cũng khá là hấp dẫn. Khổ thân bàn nào ngồi không ngồi lại ngồi chính giứa để được làm nhân vật trước mắt bao khách hàng.
Cầm chiếc đồng hồ trong tay, chị chủ quán hô khẩu hiệu sẵn sàng. Ngay sau đó, tôi và cậu ta đều vén ống chân, tốc ống tay vuốt tóc hùng hồn nhìn chị ta. Tại cậu ta phi lao khiến tôi phải đâm theo lao. Có mệnh hệ gì tôi thề sẽ về ám cậu ta đến hết đời.
” 3, 2,1 tít” đồng hồ đã được kích hoạt. Hai chúng tôi ra sức ăn như hai con ma đói bị bỏ lâu ngày. Bát mì to như thế này chắc chắn rất đắt cố mà ăn, free 10 bữa đấy,của trời ban tội gì không lấy… bao nhiêu ý nghĩ cứ nhảy tưng tưng trên đầu tôi làm động lực. Mà cậu ta cũng không phải dạng vừa đâu, dạ dày cỡ trâu bò gặm cỏ đấy. Tôi cá là cậu ta cũng có dạ dày bốn ngăn như trâu để rồi về ợ lên mà ăn lại chứ không bát mì to thế thì… hỳ.
5,4,3,2,1 những tiếng đồng thanh vang lên cỡ loa thùng đám cưới nông thôn. Cùng lúc đó là màn hạ bát hạ đũa của hau chúng tôi. Thật không thể tin được no thấy mồ. Bên ngoài mọi trầm trồ lên những đôi mắt bồ câu trâu bên lệch bên tròn. Thật quá là kì tích, nên đươc UNESCO công nhận. Ồ UNESCO công nhận di sản mờ. Xí lộn. Phải gọi chuyện lạ .
“bụp bụp bụp xì xì xào” … xung quanh chúng tôi vang lên những lời bàn tán xôn xao. Và đặc biệt là cậu ta-tâm điểm của các cô gái và chị chủ cửa hàng.
“Chắc em là vận động viên,… anh này đẹp trai,…ồ cao thế… mà cái đứa con gái kia nhìn thế mà ăn như heo…., xấu xí mà đòi mâm son…” vâng kết luận lại là bệnh mê trai đẹp và dìm gái xinh. Ôi! đau lòng quá!.
Nhận được mười tấm vé tôi té luôn ra ngoài. Nhưng ai ngờ chị chủ lại vui tính đòi chụp ảnh kỉ niệm người thắng cuộc. Đành nhăn răng chụp tấm ảnh cho có lệ. Nhưng biết đâu ma nữ xen chân vào đòi chụp chung cùng cậu ta đẩy bay tôi ra ngoài. Càng tốt hehe. Xoa xoa cái bụng no tròn tôi ngồi thụp xuống chiếc ghế đá gần đó. Cái tên heo bụng bự kia như không biết gì là no hay sao mà vẫn vác cái mặt nhăn nhở chạy gần đến chỗ tôi.
“Cho cậu” Khải Nam đưa tất cả tấm vé cho tôi và ngồi liền kề.
“What?” tôi nhìn tấm vé vẻ mặt đầy thắc mắc.
“Cậu cầm lấy, hôm nào chúng ta đi ăn tiếp” nói rồi cậu ta dúi tất cả vé vào tay tôi. Thôi cảm ơn, ăn như thế này chắc chết quá. Khổ thân cho những con ma đói khi có những con ma chết vì ăn no. Thiện tai thiện tai.
Trên con đường vắng vẻ thưa người qua đang có hai con heo đang ngả người xoa bụng. họ vui vẻ cười nói mà không để ý đến một ánh nhìn dao găm sắc lẹm đang chía thẳng vào đầu Lâm Kỳ.