Đọc truyện Giống Rồng – Chương 61: Đi tìm cố nhân
Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ mười ba
Thành Bạch Hạc Liêu Đức Thinh gặp nạn.
Phủ Phong Châu giăng cạm bẫy họ Vương.
Chương 13.1 Đi tìm cố nhân
Đạo quân chinh nam của Đỗ Sĩ Giao tiến mau về phía nam đi qua huyện Thái Bình, châu Nam Từ đánh một trận quyết liệt với quân lính triều đình. Từ phía huyện Vũ Bình, Dương Chí Liệt sai các tướng Phạm Đan, Liêu Đức Thinh, Hà Bình Xuyên mang theo tám nghìn quân đánh úp từ phía nam.
Hai bên hợp quân phá được đội quân Tống Bình hơn vạn rưỡi, buộc chúng phải rút về phía đông. Đám tàn quân hơn năm nghìn từ huyện thành huyện Thái Bình đi tới chậm trễ bị Sĩ Giao dùng mưu bắt hết loạt tướng sĩ, thu được binh khí, lương thảo vô số. Toàn bộ đạo quân châu Phong cùng các tướng sĩ đoạt lại các thành lũy phía tây sông Đáy.
Lúc hạ trại, Liêu Đức Thinh đi rà soát một lượt hơn hai vạn quân không trông thấy Tồn Thăng gã quỷ cùng Lý Toàn. Thinh tới trại của Sĩ Giao hỏi chuyện, Sĩ Giao nói:
– Nga Tú Du Thủy còn vướng hai nghìn binh mã ở phía bắc châu Phong giáp với châu Bình Nguyên hiện chưa rõ tin tức. Còn gã Quỷ quay trở lại châu Phong tìm vợ và con trai của hắn.
Đức Thinh nghe Sĩ Giao liền giật mình sửng sốt:
– Gã Quỷ đó cũng có vợ con sao? Tiểu tướng chưa được nghe qua. Mà nghe hắn chính là em trai của Tồn Thành phải chăng?
Đỗ Sĩ Giao nhìn Đức Thinh, ánh mắt nghiêm nghị. Đức Thinh lui ra không dám bàn thêm nữa. Lúc đó Chí Liệt đi tới, giọng nói vang vang từ phía cửa trại bước vào:
– Quân sư có điều chi mà phải giấu giếm Đức Thinh. Gã Quỷ đó chính là em trai của viên đô úy châu Ái Tồn Thành. Vợ hắn là do cướp của kẻ khác cùng tên, cùng họ, con hắn thì chỉ có trời xanh và chính cô vợ hờ đó của hắn mới biết được. Mà nhắc đến Tồn Thành mới nhớ, đã từ rất lâu rồi ta không nghe về hắn. Có phải hắn đã trở về làm lão nông, lấy cô vợ đanh đá như bà la sát có phải hay không?
Sĩ Giao cúi chào Chí Liệt. Sĩ Giao ra ý cho Đức Thinh lui ra ngoài, Chí Liệt lệnh cho Thinh đứng lại nghe hết câu chuyện. Sĩ Giao mời Chí Liệt ngồi bàn chính giữa, giọng nói ung dung:
– Thiếu chủ tới đây không báo trước cho đệ nghênh đón. Những lời dân gian đồn thổi, tiểu đệ chưa có gì làm đối chứng nên cũng chẳng thể trả lời được.
Chí Liệt hỏi lại câu chuyện về Lý Toàn cùng Gã Quỷ đang ở châu Phong. Chí Liệt nghe Triệu Cường tự ý dùng quyền binh họ Vương mà lệnh quân đội châu Phong phản lại Sĩ Giao mà lòng giận lắm.
Chí Liệt hỏi Sĩ Giao có kế gì hay để phá bốn cha con họ Triệu đó. Sĩ Giao đáp lời:
– Ba cha con Triệu Hoằng ở đất Mê Linh không có gì đáng lo. Dẹp được quân Tống Bình ắt chúng sẽ tự tan, có chăng là họ Thi đang giúp đám người họ Triệu đó mới là đối thủ đáng để phải hao công tổn sức. Khi Tồn Thăng quay lại Bạch Hạc, đệ rất lo lắng cho Gã Quỷ đó. Triệu Cường khôn ngoan, Tồn Thăng ngờ nghệch sẽ chẳng phải đối thủ của hắn. Nhưng kể cả có nắm được châu Phong thì đệ e với tính cách của Triệu Cường thiếu quyết đoán, châu Phong sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay đội quân áo đen đang quấy phá ở phía bắc. Còn về Lý Toàn tướng quân, chỉ mong tướng quân ấy thoát được kìm kẹp như khi ở thành Phục Hòa.
Đức Thinh đứng cạnh nghe câu chuyện của Chí Liệt cùng với Sĩ Giao mà lòng như trăm ngàn lửa đốt. Thinh trình lên Chí Liệt xin bảy nghìn quân cho tướng Hà Bình Xuyên đi về phía bắc đóng ở hẻm núi phía nam cách thành Bạch Hạc bốn mươi dặm để đề phòng quân châu Phong của Triệu Cường lấn về phía nam.
Thinh sẽ dẫn năm mươi lính tinh nhuệ tới châu Phong đột nhập vào trong thành tìm tung tích của Dương Diện hộ sư quân tướng hòng giải cứu tướng quân. Chí Liệt nhìn ánh mắt Sĩ Giao, quay ra hỏi Đức Thinh:
– Nhà ngươi có dám chắc sẽ cứu được Gã Quỷ đó hay không. Triệu Cường đó xảo quyệt nhà người sao có thể là đối thủ của hắn. Mà nhà ngươi sao lại có lòng đi cứu Gã Quỷ ấy.
Đức Thinh nhìn ra Sĩ Giao, Sĩ Giao nhắm mắt ung dung. Thinh hiểu ý ngay liền đáp lời Chí Liệt:
– Bẩm tướng chủ. Ơn của Lý Toàn cùng Dương Diện hộ sư quân tướng, Thinh còn chưa kịp đáp trả. Năm xưa hai người bọn họ đã dẫn lối cho tiểu tướng từ chỗ tối tăm ra ngoài ánh sáng. Đi theo tiếng gọi của chính nghĩa mà vào phủ Tống Bình tìm giết Thi Nguyên, tên tàn ác ăn cháo đá bát đó. Sau lại được hai vị nạp vào nghĩa quân. Công lao chưa đáng là bao để đền đáp tướng chủ cùng quân sư. Nay tình thế đã chuyển khác, hai người bọn họ trong chảo lửa dầu sôi, tôi đây có lòng nào mà giương mắt đứng nhìn. Tiểu tướng xin dùng cái đầu này để đảm bảo với tướng quân. Xin quân sư lập quân lệnh trạng, nếu Thinh trở về mà không đi cùng hai người bọn họ, đầu này sẽ bêu lên trước toàn quân.
Chí Liệt nghe lời chắc nịch của Đức Thinh mà vui mừng rạng rỡ. Sai người mang rượu thịt bày ra, ký lệnh trạng Chí Liệt khen Đức Thinh trước toàn thể sĩ tướng:
– Liêu gia dòng dõi tôn quý, xưa thái công thường ra vào trong phủ đô hộ mà dạy đám quan lại Tống Bình. Nay trong triều đình Trường An, Liêu Hữu Phương làm Hiệu thư lang rạng danh người Nam ta. Chỉ vì kẻ tiểu nhân họ Thi đã đàn áp Liêu gia tàn lụi. Dẫu Liêu gia đã không còn nhưng vẫn còn đó người con đang phải lưu lạc Đức Thinh. Ý chí lớn ngạc kình không sánh nổi, muốn đánh cho bọn giặc cỏ phải lui. Nay thuận theo ý nguyện của trang nam tử, ta chuẩn y cho Liêu tướng quân mang theo một trăm quân tinh nhuệ tới châu Phong giải cứu Đỗ Tồn Thăng. Lệnh các tướng Hà Bình Xuyên, Cao Văn Trác dẫn theo tám nghìn binh hạ trại cách bờ nam Đà giang chân thành Bạch Hạc bốn mươi dặm. Nếu Bạch Hạc có biến thì tự quyền tấn công giải thoát cho Lý Toàn tướng quân đang mắc kẹt ở phía bắc châu Phong.
Liêu Đức Thinh nhận quân lệnh trạng cùng các tướng Hà Xuyên, Cao Trác tới châu Phong.
Hà Bình Xuyên và Cao Văn Trác chia quân thành hai đạo thủy bộ đóng ở bờ nam Đà Giang chạy dọc đến ngã ba Tam Đái. Đức Thinh chia trăm lính tinh nhuệ thành mười đội nhỏ, giả làm dân thương đi từ bốn cửa thành Bạch Hạc đi vào.
Tướng giữ thành là Mạc Hoài Chung nhìn bộ dạng của họ Liêu đi vào trong thành mà lòng sinh nghi ngờ. Họ Mạc trông thấy Đức Thinh quấn khăn che mặt liền gọi lại:
– Mấy tên kia đứng lại. Kẻ đi đầu trả lời cho ta biết. Các ngươi là ai, đi từ đâu tới, sao lại quấn kín mặt mũi như kẻ gian.
Đức Thinh khóc lóc van nài, bỏ khăn xuống, khuôn mặt loang lổ vết sẹo bỏng lớn dị hợm khiến họ Mạc giật mình hoảng sợ. Họ Mạc cho Đức Thinh đi vào trong thành mà không còn chút nghi ngờ trong lòng.
Đức Thinh cùng đám thuộc hạ lẩn vào trong đám người thành Bạch Hạc, sáng ngày ra chợ nhặt tôm cá bên góc đông mang gà vịt ra góc tây chợ để bán. Chiều tối xuống thì trở về các quán trọ dò la tin tức đám khách điếm trong thành.
Đám người trong khách điếm kháo chuyện với nhau rằng có một tên hung tợn ngày nào cũng tới cửa thành phía tây la lối om sòm. Triệu viên ngoại mấy lần mang quân lính đuổi theo thì hắn lại trốn biệt vào trong rừng núi không tìm thấy.
Đức Thinh dò hỏi được kẻ to lớn, dữ dằn như Quỷ đó thường xuất hiện lúc canh tỵ đứng bóng. Thinh sai hai đội quân quan sát cổng thành phía tây, đúng như lời đám khách điếm trong thành nói. Có một kẻ cao lớn, cưỡi Tiểu Hoàng Mã mang dao quắm lớn, mặc khố viền ngày ngày đi tới cửa thành chửi bới Triệu Cường.
Cường không ra mặt mà chỉ cho đám quân lính ra bắn tên xua đuổi gã. Suốt hơn một tuần, Đức Thinh đã tận mắt trông thấy tướng mạo người đó. Không khác khi gặp ở Thị Điềm năm nào.
Đức Thinh toan đi tìm kiếm gã Quỷ ở cánh rừng già phía tây. Đám lính tinh nhuệ chia nhau tìm suốt hai ngày mới phát hiện ra tung tích của Gã Quỷ. Gã Quỷ dựng một lồng gỗ nhỏ treo cao trên ngọn cây xà cừ trong rừng để che nắng mưa, tránh hổ dữ rắn độc. Ngày ngày Gã bắt thú rừng, hái quả để ăn, buổi sáng sớm lại dắt ngựa đi vào thành Bạch Hạc mắng chửi Triệu Cường.
Buổi sáng ngày canh tý, tiết trời thu mát mẻ, Triệu Cường đi ra ngoài thành Bạch Hạc để khuây khỏa. Như thường lệ đã hơn tuần nay, Triệu Cường sợ Gã Quỷ đó lại tới quát tháo làm loạn cửa tây thành nên Cường lựa lúc sớm trời, hương thơm dìu dịu, ánh nắng mỏng mềm mà thư thái cưỡi ngựa thưởng ngoạn cảnh núi non.
Liêu Đức Thinh trà trộn vào đám người vào rừng hái củi, đi theo hai tên lính dẫn đường tới lồng gỗ trong rừng để tìm gặp Gã Quỷ Tồn Thăng. Thinh tới nơi trông thấy lồng gỗ trên cây đã bị phá bỏ. Thinh tìm tới tim lui không thấy còn dấu tích, cương ngựa còn rơi chỗ này, đám lá cọ cũng khô héo lăn lóc trên đám lá cây vàng ruộm.
Ba người tìm một hồi không thấy đành chất củi lên lưng địu về thành huyện. Đức Thinh buồn bã đi, thầm nghĩ trong bụng “Gã Quỷ đó chẳng biết còn sống hay đã chết mà không chốn dung thân, không ngựa, không cơm áo.”
Thinh ngồi thất thần trên phiến đá thảm rêu, nheo mắt nhìn mặt trời đã chói chang. Chàng giục hai người lính đi cùng trở về thành huyện. Ngồi nhởn nha một lúc, Thinh nghe tiếng một đoàn người đi từ bìa rừng đi tới, bàn tán nhỏ to.
Thinh vội núp đi, lấy lá khoai bông chọc thủng một lỗ nhỏ vừa con mắt trông ra phía ngoài. Tay viên ngoại ung dung đĩnh đạc hỏi chuyện đám lâu la khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, mặt mày gớm ghiếc:
– Các ngươi có chắc là Gã Quỷ đó ở trong này chứ?
Một tay râu rậm da sạm, đôi mắt long sòng sọc cầm rìu chỉ về phía trong rừng:
– Ngày qua chính tiểu nhân đã phá đi chiếc lồng trên cây của hắn. Đợi hắn về định cầm rìu giết hắn nhưng chỉ thấy một con Tiểu Hoàng Mã đứng mãi ở đó nên chém đứt dây cương, cho người xẻ thịt. Chắc chắn hắn đã chạy trốn mất rồi.
Triệu Cường nhếch mép cười, càng về sau tiếng cười càng lớn. Cường ngửa đầu lớn tiếng vọng vào trong rừng:
– Thất phu huynh đệ xin thứ lỗi. Cùng làm tôi tướng bấy lâu, nếu nghe được lời ta nói thì hãy theo ta. Vinh hoa phú quý sẽ chẳng để phần thiệt thòi cho đệ.
Ầm ầm đất rung, cây lớn đổ rạp, chim muông bay loạn xạ, thú rừng xông ra chen lấn nhau đủ thứ âm thanh. Giọng thét vang như xé rách màng nhĩ đối phương, Gã Quỷ xông ra chém gãy cả trăm cây, phăng phăng lao về phía Triệu Cường. Triệu Cường giật cương ngựa lùi lại chục bước. Đám lâu la cầm gươm giáo lên phía trước, tên cầm rìu hất mặt lên vênh váo:
– Là con quỷ mang bộ dạng thằng thất phu. Có giỏi thì hãy đánh với ta một trận xem sức lực giống quỷ nhà ngươi thế nào.
Tồn Thăng ném mặt nạ da dê xuống mặt đất, cào cào trên khuôn mặt ngứa ngáy. Nửa con mắt lòi ra như sắp rơi. Một chút máu nhỏ chảy theo sống mũi rơi vào khóe miệng. Tồn Thăng dùng lưỡi liếm lấy máu, mắt còn lại trợn ngược hung hăng:
– Gọi ta là gã quỷ thì được. Chứ ta căm nhất thằng nào nói ta là giống quỷ. Ta đây vốn dòng dõi Đỗ gia, thân mình săm hình Long Ngư giống rồng đất Lĩnh Nam. Cha mẹ ngươi mới là giống quỷ dữ, đẻ ra một tên lưu manh như ngươi.
Triệu Cường cưỡi ngựa né sang một bên, lệnh cho bốn phía hơn hai mươi tên dũng mãnh xông lên.
Gã Quỷ ôm lấy gốc cây lớn đánh ngang dọc hạ gục bảy tám người. Ném về phía đám lâu la phía trước một tảng đá nặng chừng ba bốn tạ trúng dăm bảy đứa. Hơn chục người nằm nghiêng ngả, máu me bê bết đặc quánh thành vũng như tiết canh trong bát tô lớn.
Tên cầm rìu lao vào, ra sức chém, Gã Quỷ rút dao quắm chém tung rìu. Gã Quỷ hét vang khiến mặt hắn méo xệch, Thăng dùng nắm đấm đấm từng cú trời giáng tung hàm.
Vừa ôm đầu hắn, tay ghì chắc cổ hắn, vặn những tiếng “cậc cậc” khiến mặt hắn tối sầm. Tồn Thăng hổn hển thốt mấy lời:
– Đám súc sinh chúng mày dám giết ngựa Tiểu Hoàng, lại phá đi chiếc lồng gỗ chỗ ta nằm. Ta phải giết giết hết lũ các ngươi.
Triệu Cường sai thêm năm tên bặm trợn ra phía trước, tay lăm le gậy gộc chỉ về phía Gã Quỷ. Triệu Cường hạ thấp giọng, vỗ về Gã Quỷ Tồn Thăng:
– Chẳng phải Tồn Thăng đệ tới tìm ta mắng chửi. Ta tới đây để tìm gặp đệ, cớ sao lại hung hãn đánh người của ta.
Tồn Thăng mắng nhiếc:
– Ta không có huynh đệ với đám người phản phúc. Mau mau thả Tiểu Mai cùng Lão Đỗ. Không thì chớ có trách Gã Quỷ này là ác.
Triệu Cường nóng mặt quay đi. Tồn Thăng dùng gậy ném trúng gáy Triệu Cường. Cường ra hiệu cho bọn người đó xử Gã Quỷ.
Hơn chục tên khỏe mạnh vây tròn quanh Gã Quỷ, đứa nào đứa nấy không một ánh mắt nhân từ, dùng đòn hiểm lần lượt đánh trúng người Tồn Thăng. Gã Quỷ vỗ ngực cười lớn:
– Bọn chúng bay chỉ gãi ngứa cho ta.
Triệu Cường nói với đám lâu la:
– Vai phải hắn là điểm yếu của hắn. Các ngươi cứ dồn sức mà đánh trúng. Chỉ ba chiêu hắn sẽ ngã gục. Chỉ bắt sống, không được phép giết. Mất mạng người phải đổi bằng một mạng người.
Nghe theo lời Triệu Cường, đám lâu la dùng gậy gộc, đòn thương, đòn giáo đánh trúng vai Gã Quỷ hai mươi lần. Gã Quỷ mím chặt môi nén đau, bung hết sức tựa núi đổ sóng dồn. Mấy tên lâu la lùi lại phía sau quan sát. Gã Quỷ ôm vai khuỵu gối điếng người.
Cường ra lệnh dùng thừng trói hắn, dắt gã về nhà lao Bạch Hạc thành. Gã Quỷ bị xềnh xệch kéo đi, chân tay thẳng đuỗn như xác chết trôi. Ánh mắt đờ đẫn nhìn về rừng cọ, Liêu Đức Thinh đứng phía xa xa.
Gã Quỷ lẩm nhẩm trong miệng “Là kẻ nào đã núp ở trong kia, trông bộ dạng dường như đã từng gặp mà khuôn mặt dị dạng trông thật chẳng giống người”.
Triệu Cường nghe không rõ lời Gã Quỷ, nghĩ trong bụng Gã đang tự trách bản thân nên cũng không quay lại nhìn.
Đức Thinh thấy có người mang củi đi qua cũng nhặt lên một bó củi trở về thành. Họ Liêu đi theo đoàn người của họ Triệu đến nhà lao dò la tin tức, nghe tin đám sai nha đã giam Gã Quỷ vào trong tử ngục, chờ Thi Nguyên đến mới xét chuyện sống hay chết.
Đức Thinh nghe tin tên gian tặc Thi Nguyên sắp tới Bạch Hạc nên đem bụng muốn báo thù giết chết hắn. Trong đầu Đức Thinh đã vạch ra kế hoạch nhưng lại để suy nghĩ cứu Tồn Thăng lên trước. Thinh đành rút lại ý nghĩ báo thù cho nhà họ Liêu.