Đọc truyện Giống Rồng – Chương 60: Dụ gã Quỷ, Thi Nguyên dụng kế bắt người bất thành
Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ mười hai
Thành Phục Hòa Lý Toàn giết sói lang.
Mất tướng tài quân châu Phong sinh loạn.
Chương 12.5 Dụ gã Quỷ, Thi Nguyên dụng kế bắt người bất thành
Triệu Cường không kìm nén được, tay nắm chặt, giằng lấy vai áo day dứt. Túc và Cam nheo mắt tỏ vẻ khinh bỉ.
Triệu Cường cầm kiếm chĩa thẳng vào mặt Triệu Cam lại lia qua chỉ vào Triệu Túc. Lòng đau quặn mà không biết phải nói hai người huynh đệ đó lời nào cho hai người đó chịu khuất phục.
Triệu Cường giận dữ chém mạnh xuống mặt đất bùn nhiều lần không dứt. Triệu Cam ôm lấy Triệu Cường, Túc giằng lấy kiếm ném xuống vũng nước đọng gần đó. Cường dùng dằng hất hai người đó ngã ra đất, cầm chiếc gậy lớn đánh vào người Cam cho hả cơn giận:
– Đánh chết nhà ngươi, cái tên cứng đầu khó bảo. Không hiểu lẽ trước sau. Đánh cho các ngươi khôn ra, bớt đi những ngu dốt trong đầu.
Triệu Cam chịu đánh vài roi, hắn bật dậy hất ngã Triệu Cường. Triệu Cường tát mạnh vào mặt Cam một cú nổ đom đóm mắt. Từ phía sau trại, Triệu Hoằng chống gậy bước ra. Hoằng ho sù sụ, hắng giọng nói không ra hơi:
– Nghịch tử Triệu Cường kia. Còn không mau dừng lại.
Triệu Cường cúi rạp người chào cha. Cường buông cổ áo Triệu Cam, phủi tay chạy tới đỡ Triệu Hoằng đang bước từng bước nặng nhọc. Hoằng rũ bỏ tay không khiến Cường nâng đỡ.
Hoằng trách móc:
“Hai em trai của Triệu Cường ngươi đó. Bọn chúng nó mới khổ làm sao. Triệu Túc hết lòng phò tá họ Dương, theo Chí Trinh tới thành Nà Lữ, bị chúng bỏ lại trong thành một mình ra sức chống lại quân triều đình, may mắn lắm mới thoát được tay họ Thôi năm trước. Sau vì cùng đường nên mới phải hàng họ Quế. Lúc đó cha con Dương Thanh đó ở đâu?
Bọn chúng nó đứa chạy trốn, thằng nương nhờ thân tín, nào có màng đến cha con ta. Con giúp hắn thoát nạn trốn được đến châu Phong. Đổi lại con được gì?
Họ Đỗ kia vốn chỉ là một tên nha dịch quèn trong phủ Tống Bình, vậy mà nay hùng cứ châu Phong, nắm binh quyền vượt cả Chí Liệt.
Con ta Triệu Cường vẫn vậy, vẫn chỉ là kẻ chạy ngược chạy xuôi, dẫu bao lần đói khổ nén đau giúp họ Dương đó vượt qua bao cơn hoạn nạn, cạm bẫy giăng đầy xứ Man Hoàng. Ôi họ Triệu ta mấy đời phận hầu hạ, tôi tớ cho họ Dương mà đâu bằng mấy tên họ Đỗ đó miệng nói trí đức mà bụng dạ hẹp hòi tiểu nhân.
Việc của hai em của con đó là ý dụ của ta. Nếu có trách mắng hay đánh đập hãy cứ đổ hết lên đầu ta đây. Bọn chúng nó không đáng bị như vậy.”
Triệu Cường phận con nên chẳng biết phải làm sao. Cường phân trần với cha:
– Nhưng cha à. Phận làm tôi mà chưa làm tròn bổn phận nên mới để tướng chủ nguy nan. Cha phía đầu trận tuyến không biết được nội tình bên trong. Còn họ Đỗ đó tài giỏi, trí dũng hơn người, làm sao con có thể sánh kịp được với quân sư. Chuyện năm xưa ở trấn Hải Môn, con cũng đã nghe. Mong cha đừng trách tội, con cảm thấy quân sư đã xử sự đúng với Triệu Túc. Nếu không phải tình thân máu mủ thì người giết Triệu Túc chính là con.
Triệu Hoằng hắng một tiếng lớn, máu tươi hộc ra. Đầu óc choáng váng, Triệu Hoằng dùng sức gậy đánh dập đầu Triệu Cường. Triệu Hoằng tức tối, miệng đầy máu quát mắng người con trưởng:
– Giống nghịch tử ngu dốt khó dạy bảo nhà mày. Mày muốn giết thì nhặt kiếm lên chém đầu cha mày đây này. Ta đây từ bé đến lớn hầu hạ nhà họ Dương. Có điều chi mà ta không tường tận cho đến tận chân tơ kẽ tóc họ Dương ấy. Họ Dương bạo ngược, tính tình nóng giận, nếu không phải hắn giết được Tượng Cổ kia gian ác hơn hắn thì người mà đám châu quận muốn giết nhất chính là hắn chứ chẳng phải ai khác. Hắn luôn dùng bạo lực để đàn áp kẻ khác. Con theo hắn suốt chừng ấy năm chắc hiểu rõ con người hắn. Hãy thức tỉnh đi con trai của ta à.
Hai anh em Cam, Túc đưa cha vào trong trại. Triệu Cường lặng lẽ trông theo, muốn dìu đỡ cha mà không sao bước chân lên được. Cường cúi đầu bái biệt rồi lên ngựa ra về.
Về tới thành Bạch Hạc, Đỗ Sĩ Giao đang cơn sốt dịch nằm mê mệt trên giường. Triệu Cường ghé tới thăm hỏi biết được bệnh tình liền tặng viên quân sư đôi gà chín cựa. Cường báo với người trong phủ rằng:
– Nếu canh ba gà gáy, quân sư tỉnh giấc ngủ bởi tiếng gà thì sẽ tự khỏi bệnh. Chuyển lời tới quân sư khi ngài ấy tỉnh lại rằng Triệu Cường ta đã ghé tới gửi lời chào.
Đến nửa đêm đôi gà gáy ầm vang cả phủ. Sĩ Giao choàng tỉnh lại, người trong phủ chuyển lại lời của Triệu Cường cho viên quân sư. Sĩ Giao hỏi đám người hầu trong nhà không có nuôi gà cớ sao lại có tiếng gáy gáy đêm, lại là hai giọng hoàn toàn khác biệt. Có một tên người hầu chạy tới bẩm với Đỗ Sĩ Giao:
– Bẩm Bá Nam quân sư. Khi chiều, Triệu tướng quân có ghé tới phủ, ngài ấy tặng cho đôi gà chín cựa. Khi tối, có tên hầu gia Vương phủ tới nói với tiểu nhân rằng đôi gà chín cựa trước giờ chỉ trong phủ Vương mới có. Lứa vừa rồi chỉ được có hai con, Thăng Hùng thiếu gia luôn mang theo kể cả khi mang quân đóng ở Mê Linh. Nghe tiếng lóc cóc trong vườn sau, tay hầu gia đó nhận ra ngay. Nhưng tiểu nhân quả quyết rằng đôi gà đó do Triệu Cường mang tới tặng.
Sĩ Giao mặc chiếc áo mỏng tránh sương, tóc buộc tạm vắt qua cổ vòng ra phía trước. Môi nhợt nhạt dưới ánh trăng mờ, Bá Nam dò dẫm từng bước theo ánh đèn trên tay người hầu tới sau vườn. Sĩ Giao giật mình nghe tiếng gáy của con gà chín cựa màu trắng, Sĩ Giao lẩm nhẩm trong miệng “Có phải đó là con gà mái hay không? Gà mái gáy, gà mái gáy!”.
Tên người hầu cúi thấp mình nói với Sĩ Giao:
– Bẩm đại nhân. Tiếng gáy lanh lảnh, the thé đó chính là của gà mái. Có chuyện gì hay sao ạ?
Sĩ Giao thở dài:
– Gà gáy canh ba là điềm không tốt, gà mái gáy lại càng là điềm chẳng lành. Đôi gà này Triệu Cường chắc chắn có được từ hai tên họ Triệu đó. Thật không hay rồi.
Sĩ Giao nửa đêm đi tới gọi Gã quỷ Dương Diện dậy để dặn dò. Gã Quỷ đang trong giấc ngủ ngon, ngáy khồng khộc ầm vang cả gian nhà phía tây. Đỗ Sĩ Giao khẽ khẽ lay người Tồn Thăng, Gã Quỷ giật mình cầm lấy chiếc dao quắm đang đặt cạnh giường bật dậy vung dao toan chém Sĩ Giao.
Gã Quỷ thảng thốt:
– Anh là ma hay người. Khi tối vẫn còn nằm bẹp trên giường kia mà.
Sĩ Giao mỉm cười:
– Vậy mà bình thường ta vẫn nghĩ rằng chỉ có chú mới dọa cho ma quỷ sợ chứ sợ gì hồn ma của ta. Có phải không.
Tồn thăng mắt nhắm mắt mở, tay dụi con mắt lành lặn mà cười hề hề:
– Sĩ Giao lại chọc em rồi. Đang nửa đêm, sao anh lại tới chỗ em có việc gì?
Sĩ Giao thở dài phân trần:
“Ta lo lắng trong lòng mà không sao ngủ được. Ta nghe tin quân triều đình đã phá được huyện Thái Bình, Chí Liệt thiếu chủ phải điều thêm binh mã từ Động Đỗ tới huyện Vũ Bình để phòng thủ.
Ngày mai, chú cùng Triệu Cường mang binh tới ngã ba Tam Đái giữ lấy mặt sông lớn không để quân địch tràn vào trong thành Bạch Hạc. Ta đang ốm mà nghe tiếng gà gáy đêm bỗng thấy trong người nhẹ như không, tỉnh dậy dễ dàng. Ta cũng cảm thấy mừng vì đã qua cơn mê mệt.
Trước khi mang quân đi, có đôi điều ta muốn chú cần phải để ý giúp ta. Ba cha con họ Triệu mấy ngày trước đuổi Vương Thăng Hùng khỏi đất Mê Linh, chỉ e đám quân đó không thuận theo ta mà ngả theo quân triều đình. Mọi việc chú cần phải hết sức cẩn trọng.
Có việc gì thì hãy hỏi ý kiến của Triệu Cường, nếu Cường do dự thì hỏi ngay Hỏa Cước Tốc, không được tự ý động binh nếu việc động binh mang đến bất lợi cho ta. Nghe chưa.”
Sĩ Giao viết thêm vài chữ lên mẩu giấy nhét vào trong túi thơm dặn Tồn Thăng cất cho kỹ. Sĩ Giao dặn dò Tồn Thăng nếu quân Mê Linh phản kháng chống cự, sức quân không địch lại được thì hãy đưa tờ giấy đó cho Hỏa Cước Tốc.
Tồn Thăng nghe lời, Sĩ Giao nhắc lại một lần nữa. Gã Quỷ răm rắp theo lời đồng thanh với Sĩ Giao. Sĩ Giao cảm thấy an tâm hơn nên trở về phòng nghỉ ngơi.
Gã Quỷ tò mò muốn biết trong túi đó viết gì định bụng mở ra xem, Đinh Tráng từ đâu xồng xộc đi tới. Gã Quỷ giật mình vội nhét vào chiếc khố hông phải. Gã Quỷ quát mắng:
– Cái tên tốc tốc nhà ngươi. Làm ta giật cả mình. Sao đã tới phủ sớm như vậy.
Hỏa Cước Tốc mặt vui hớn hở nói với Gã Quỷ:
– Ngày qua, Bá Nam quân sư nói với ta khi trời sáng canh dần thì tới chỗ anh để chuẩn bị quân sĩ đi đánh quân tham tàn đó.
Gã Quỷ kể lại cho Đinh Tráng nghe chuyện khi nãy nhưng không nhắc tới chuyện mẩu giấy nhỏ kia. Đinh Tráng cũng kể lại lời Sĩ Giao dặn dò y như vậy lúc buổi tối hôm trước, lúc bấy giờ Triệu Cường còn chưa trở về Bạch Hạc. Hai người thưởng mấy ngụm trà cho tỉnh táo rồi dắt ngựa tới phía đông thành Bạch Hạc.
Đợi khi mặt trời ló rạng đỏ rực chân trời đông, không thấy mặt Triệu Cường, Gã Quỷ hỏi đám giám quân, lại cho người đi tìm họ Triệu tới. Một tên gia nhân phủ họ Triệu đi tới bẩm báo cho Tồn Thăng rồi dâng thư lên Dương Diện. Hỏa Cước Tốc nhìn bộ dạng của Gã Quỷ biết Gã không hay mặt chữ nên giành lấy đọc. Đinh Tráng nói với Dương Diện:
– Triệu tướng quân sinh khí u uất nên cơ thể mang bệnh, không thể đi cùng chúng ta. Lời đã đến Sĩ Giao quân sư, Bá Nam cũng đã đồng ý cho Triệu huynh ở lại trong thành dưỡng sức.
Đỗ Tồn Thăng ra lời hiệu triệu ầm vang, cả đoàn quân đi về phía đông giăng lối dọc ngang hai quân thủy bộ hơn một vạn quân. Đoàn quân hừng hực khí thế liên tục hô vang “Phong Châu Bá Nam truy càn giặc bắc. Quyết phá cường địch, lấy lại Giao Châu.”
Đoàn quân đi được chừng bốn mươi dặm về phía đông nam, Đỗ Tồn Thăng cho quân dừng lại đun bếp nấu cơm ăn bữa sáng. Bỗng từ phía nam một trận gió lốc bụi mù giăng lối che phủ cả vùng mặt đất bầu trời. Mặt đất rung rung bấy giờ Đinh Tráng mới phát hiện ra có một đội quân đang đi tới. Hỏa Cước Tốc lệnh toàn quân bỏ bếp, cầm vũ khí chờ lệnh chiến đấu.
Triệu Cam dẫn một đoàn binh hơn trăm người đi phía trước. Tồn Thăng lên lưng ngựa, cầm dao quắm chỉ về phía Cam, tức tối buông lời:
– Tên cam cam quất quất nhà ngươi. Dám đem lòng tạo phản, khôn hồn thì đầu hàng chịu trói thì sẽ thoát khỏi nhát chém từ dao quắm của ta.
Triệu Cam trên lưng ngựa quyết không chịu xuống, đưa tay ra trước tỏ tấm thịnh tình:
– Đỗ tướng quân đã hiểu lầm rồi. Mấy ngày trước, thiếu chủ Vương Hùng bị trúng gió nên mới thành ra như vậy. Bọn ta chỉ tạm thời giữ quân lính, ổn định tình hình chờ viện quân từ các ngài tới. Nay Đỗ tướng quân cùng Đinh tướng quân đã tới đây. Lòng vui xiết bao. Mời hai tướng quân đi lên phía trước, cha ta và Túc huynh đang đợi hai người.
Đi thêm hai mươi dặm về phía đông nam dọc theo sông Cái, đoàn quân của Tồn Thăng có vài người bụng réo, người mệt lả. Tồn Thăng cho toàn quân hạ trại, lấy gạo mới để nấu cơm cho quân lính ăn. Được chừng hai khắc, một đội binh mã đi từ phía bắc tới, cờ thêu chữ “Thi” lớn chính giữa, tên cầm đầu mang xà trượng lao tới hò hét:
– Mau mau phá quân châu Phong. Giết chết tên Quỷ cầm đầu.
Tồn Thăng lên ngựa thúc binh lính cầm gươm giáo chống địch. Triệu Cam cầm kiếm cưỡi ngựa đánh qua loa với Thi Nguyên rồi cắm đầu bỏ chạy. Đỗ Tồn Thăng đuổi thì bị Đinh Tráng cản bước, Hỏa Cước Tốc nói với Gã Quỷ:
– Sức quân địch đang dồn từ nam về phía bắc, kẻ làm tướng lại chạy về phía nam. Quân sĩ chạy theo hướng ấy sẽ bị quân của họ Thi kia thỏa sức chém giết. Huynh hãy đánh với họ Thi đó một trận xem sao.
Gã Quỷ giằng cương cho ngựa quay đầu lại tay cầm dao quắm, tay toan rút kiếm ngang hông xông tới đánh vào họ Thi. Hai bên dũng mãnh khác thường lao vào nhau như hai hổ tranh mồi. Tiếng kiếm chém choang choảng bên tai, dao quắm mấy lần đánh trúng ngựa không khiến họ Thi mất thăng bằng.
Được chừng hơn sáu mươi hiệp, Thi Nguyên giả thua bỏ chạy về phía đông nam. Bỗng một đoàn quân lớn, lớn hơn cả khi đoàn quân khi nãy Triệu Cam dẫn theo xông lên phía trước.
Đoàn quân của Triệu Cam khi nãy quay ra chém giết quân châu Phong. Thi Nguyên quay lại đánh với Gã Quỷ thêm ba mươi hiệp nữa thì đội quân châu Phong đã bị phá loạn, kẻ này chạy lên người kia giẫm đạp nhau chết rất nhiều.
Gã Quỷ khi ấy sực nhớ ra lời của Bá Nam đã dặn dò liền ném túi thơm cho Đinh Tráng. Tráng nghĩ là Gã Quỷ cợt đùa nên ném túi xuống đất.
Gã Quỷ liều chết xông vào đám lính dùng dao quắm chém chết hơn ba mươi tên địch lấy lại túi thơm đưa lại cho Tráng. Hỏa Cước Tốc bấy giờ mới biết Gã Quỷ không có ý đùa nên mở túi ra xem.
Trong đó túi Sĩ Giao dặn «Hai người hãy mang theo binh lính phá vòng vây tới bờ sông chạy dọc theo sông đến gần Mê Linh».
Đinh Tráng lệnh toàn quân chạy về phía nam dọc theo sông Cái. Gã Quỷ cùng một trăm lính kỵ đi trước phá từng lớp vòng vây của địch. Hỏa Cước Tốc bị địch chặn ở phía sau không thoát ra được đành phải quay lại dẫn hai nghìn binh đi về phía tây.
Gã Quỷ manh binh chạy tới đoạn đối diện bên kia sông là Hát Môn thì một đoàn thuyền lớn đã trực chờ sẵn ở chỗ đó, phóng tên bắn đám quân địch đang đuổi phía sau.
Trên thuyền lớn, Bá Nam cầm quạt cọ che nắng, nheo mắt nhìn lên bờ, nói lớn:
– Các vị tướng quân vất vả rồi. Hãy mau mau cho quân lính lên thuyền sang bờ sông bên này.
Tồn Thăng trông thấy Bá Nam quân sư mà mừng rơi nước mắt, chân tay rụng rời, hét lên sung sướng:
– Đúng là Sĩ Giao huynh liệu tính như thần. Thật may cái tên Tốc tốc Sóc Bay đó ném trúng chỗ hiểm nên hắn mới biết được thư ấy quan trọng đến nhường nào, không thì vạn quân đều đã bị địch giết chết.
Sĩ Giao phẩy quạt mắng:
– Làm tướng như Đinh Tráng quả nhiên hấp tấp. Triệu Cường nói không sai, tính tình ngươi bồng bột, làm tướng lĩnh có ngày sẽ khiến toàn quân chết thảm. Thật may có Tồn Thăng anh dũng liều chết nên hắn mới nghĩ lại mà đọc thư ấy. Thế hắn đâu rồi, Tồn Thăng?
Gã Quỷ cười hề hề:
– Hỏa Cước Tốc hắn mang binh cắt đuôi địch nhưng không thoát khỏi truy quân nên đã đi về phía tây, vượt sông tới Bạch Hạc.
Tồn Thăng quay lại hỏi Bá Nam:
– Sao huynh biết mà tới chỗ này. Thế còn thành Bạch Hạc thì sao.
Bá Nam lắc đầu. Từ phía tây một chiếc thuyền đi tới, giọng gọi í ới:
– Sĩ Giao đại ca. Bọn đệ tới đây rồi.
Tồn Thăng quay ra trông thấy Sĩ Hoàng cùng Đỗ Nam Hoàng Y Tín Lộ. Tồn Thăng sốt sắng hỏi:
– Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra. Triệu Cường đâu? Sao các huynh lại ở đây?
Sĩ Hoàng nhìn ánh mắt Sĩ Giao, Hoàng vỗ vai Tồn Thăng:
– Triệu Cường nghe lời cha giả ốm không theo chú đi đánh phản quân Mê Linh. Cường cho người vào trong phủ thứ sử bắt bớ hết loạt người ở trong phủ, lấy binh ấn mà lệnh quân châu Phong đuổi chúng ta ra khỏi thành.
Gã Quỷ chẳng thể tin nổi những lời Sĩ Hoàng vừa nói hỏi lại:
– Anh nói là Triệu Cường sao? Anh ta luôn hết mực trung thành với tướng chủ. Sao lại có thể làm ra chuyện đó được.
Sĩ Giao lặng người một lúc, giọng lạc đi Bá Nam nói với mọi người:
– Điểm yếu lớn nhất của Triệu Cường là tình cảm. Ta đã cố gắng chia cắt hắn với ba cha con họ Triệu kia. Ta quá tin tưởng Triệu Cường, muốn Cường thuyết phục ba người đó thuận theo ta nên mới thành ra như vậy. Khi đêm qua hắn tới chào ta mà không ghé vào phủ, lại tặng ra đôi gà quý trong phủ thứ sử quả nhiên là có ý nhắc ta. Dẫu sao thì hắn cũng còn biết trọng nghĩa khí đuổi chúng ta đi trước rồi mới hành động.
Tồn Thăng mặt buồn rượi, ánh mắt nặng trĩu, ngồi yên một góc thuyền. Thuyền nghiêng theo sóng dội khiến Gã ngã lăn ra sàn giật mình. Dương Diện nắm chắc dao quắm chém mạnh xuống mạn thuyền dữ dằn quát tháo:
– Thật là căm tức quá đi. Ta vẫn coi họ Triệu đó là anh em. Vậy mà hắn lại làm ra chuyện đó. Nay Lão Đỗ, Tiểu Mai và Tồn Lăng con trai ta còn đang ở trong tay họ Triệu đó. Ta làm sao mà sống nổi đây.
Hoàng Y Tín Lộ bặp bẹ chêm lời:
– Là mẫu dạ xoa ở quán rượu Hoàng Y đó sao? Và cả con nuôi của Vương Thăng Hùng đó à?
Lời nói như sát thêm vào nỗi dằn vặt của Gã. Gã gào thét ầm trời, gió mưa bỗng từ đâu kéo tới. Từng thớ sẹo lồi lõm lại hiện lên dị hợm dưới ánh chớp.
Hắn nhảy xuống sông lặn tăm một hồi lâu khiến cho mọi người kinh hãi gọi mãi không thấy. Một lát sau Gã nổi lên phía bờ tây sông Cái, Sĩ Giao gọi hắn lại theo mọi người xuôi về đất Vũ Bình.
Huýt sáo ngựa, Gã một mình đi ngược về phía tây bắc. Tiếng ngựa hý vang dưới tiếng rền sấm nổ, Gã cởi bỏ giáp áo, phi ngựa khuất dần vào trận mưa dữ.