Đọc truyện Giống Rồng – Chương 38: Đêm thanh vắng, lắng lòng nghe chuyện giai nhân
Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ tám:
Buông mũ giáp Đỗ đô úy tìm em.
Giết ác nhân, rượu say luận thiên hạ.
Chương 8.3 Đêm thanh vắng, lắng lòng nghe chuyện giai nhân
Phan Tình nhìn Thành giết hai tên lâu la, gã mếu máo, cầm gậy của một tên lâu la đang đứng run bần bật sợ hãi lao cả người dồn sức đánh Tồn Thành. Tồn Thành cúi thấp mình, gã lao qua lưng, Thành dùng gót chân đạp trúng bụng hắn khiến hắn đâm cả đầu trúng bức vách bùn khô. Thanh tre cột nhà gãy nhừ chọc đầu hắn lấm chấm máu. Tồn Thành quát hắn:
– Cái tên ác thú nhà ngươi. Hãy dừng lại. Ta và hai cô gái đó không có can hệ gì. Chỉ là chút hiểu lầm giữa ta và hai cô gái đó. Ta cũng không có quen biết người nào ở đây cả. Hai ngày trước, ta uống rượu quá say. Hai vị huynh đệ của ta đã đưa ta tới đây. Lúc tỉnh dậy thì như ta đã kể với nhà ngươi. Nếu ngươi còn ngoan cố, ta sẽ không nể mặt lão Đinh Bá nữa đâu.
Phan Tình lấy tay xoa đầu, máu dính lớp nhớp trên tóc, trên râu hắn. Hắn phỉ nhổ, giọng gầm như thú dữ:
– Mẹ cha mày. Mạng ông đây, có giỏi mày giết ông xem nào. Mày có biết bố mày là ai không mà dám nói cái giọng ấy.
Tồn Thành nhìn hắn với ánh mắt dò xét. Chàng hỏi lại hắn:
– Dẫu có là ai ta cũng thấy ngươi không hơn chi loài súc vật. Ả vợ ngươi làm điều gì khiến ngươi phải ra tay độc ác đến thế.
– Độc ác. Mày có biết mày vừa giết hai mạng người không. Ả là vợ tao, tao muốn làm gì tao làm. Ả gian dâm với cái loại mặt chó mày, lại còn đong đưa với mày trước mặt tao. Ả còn sống là vẫn con may mắn đấy con ạ. Còn cái mặt mày nữa. Tao giết.
Dứt lời, Ác Tình rút từ dải hông con dao nhỏ đâm ngực Tồn Thành. Tồn Thành lấy nắm đấm giáng mạnh cổ tay hắn, xương gãy lập tức, bàn tay hắn thõng xuống như chỉ còn da với thịt liền với cánh tay. Hắn kêu gào ầm ĩ, rúc đầu đập đầu vào cột tre lăn lộn đau đớn.
Tồn Thành phủi bụi, còn ba tên lâu la mắt trước mắt sau cúi đầu chạy mất dạng. Mặc hắn kêu gào đau đớn, Tồn Thành dắt con ngựa đi ra phía cổng, vác Lã Vọng đặt lên lưng ngựa. Chàng bước vào phía trong nhà nhặt chiếc túi nhỏ đựng miếng cao ném trước mặt hắn:
– Lấy cao đó hòa với dầu phụng, thoa lên vết sưng. Nhờ thầy lang bó thuốc lá chỉ trong vài ngày sẽ khỏi. Ta với nhà ngươi không quen không biết. Hà cớ chi phải gây oán mắc thù. Hai mạng người ta sẽ tự báo quan.
– Ta cóc cần cái giả nghĩa giả tâm. Xem mày chạy được bao xa.
Tồn Thành dập cây đuốc xuống mặt nước sông. Chàng bĩ bõm dưới ánh trăng nhàn nhạt, giương hai tay oai hùng bước chậm. Hồn anh như trời thu trong sáng, giọng hát anh văng vẳng tàn canh. Nước Hoàng Giang vỗ nhẹ ru lòng người quân tử, tiếng ái ô khuất lấp sau lưng. Dáng vóc chàng vạm vỡ núi nứt đổ, mái tóc buông xõa ngỡ rừng cây. Chàng rong ruổi suốt những chặng đường xa vắng, chẳng biết nơi nào có chỗ trú thân.
Tiếng thuyền ai đập con nước tiến lại gần, chàng ngâm khúc dân ca tỏ lòng mến mộ tấm chân tình. Mái đò vội lướt theo con sóng nhẹ, không đáp lời cứ vậy mà đi. Chàng lại bước đi sau những cơn chếnh choáng, gặp lại xa, say rồi tỉnh đã bao lần như vậy. Chẳng biết được lòng người ta thay khác, hay tại chàng đã chẳng còn như xưa. Nghĩ về thuở hàn vi dắt theo Tồn Thăng bắt tôm, cua cá, Thăng lầm lỳ chẳng chịu nói cười một điều chi. Đỗ Đại chặn đánh đám thanh niên hương Xá, Sĩ Giao dùng gậy sêu phân bò chát lên mặt đám đó. Sĩ Hoàng chỉ Tồn Thăng mấy trò lừa đảo, trộm cá tôm của người khác làm của mình. Mấy anh em Dụng, Kiêm, Trang, Hoàng, Đại đánh trận giả giết địch là Sĩ Giao. Tồn Thành dùng que tre giả làm kiếm, chém tơi bời người bắt giết Sĩ Giao.
Vừa đi chàng vừa dâng trào, nước mắt cứ tuôn mà không sao ghém lại. Nghĩ về Thủ Trừng nhỏ tuổi phận cút côi, nhìn ông bà, cô dì bác máu chảy ngã xuống. Đao kiếm kia sao vô tình hiểm ác, cướp bao nhiêu sinh mạng đất Yên Hưng. Hai cha con đôn đáo ngược xuôi, bao phen dở chết, dở sống giữa rừng, giữa biển. Chí trai muốn thỏa vẫy vùng, chàng theo Đoàn Uyển, Dương Thanh đánh cho uy danh lừng lẫy, giết kẻ tâm xà hại dân. Chàng ngồi ngậm cỏ nhếch mép cười Uyển rụt đầu, không phân biệt trắng đen trái phải. Chàng ném viên đá nhỏ nhảy từng bước rồi chìm nghỉm xuống nước sâu. “Thế gian ơi, sao mà vô vị. Chẳng hiểu nổi lòng ta chí lớn ngàn phương”.
Chàng lại chạy bước qua cánh đồng Rộc Xéo, nghe thiên hạ mách lúa này rượu ngon. Gặp con nước chắn ngang như thành ấp, chàng ngồi ngắm con cá quẫy chơi trăng. Tiếng giục giã phía sau nghe thánh thót, giọng lanh lảnh hắt lại từ xa xa. Chàng choàng dậy nheo mắt nhìn quay lại, một bóng hồng lấp ló dưới đồng lau phất phơ bay trong gió đêm vắng lạnh. Chàng nấp đi sau bãi lau rì rào đón gió lộng, tiếng người lại gần rõ ràng đập vào tai:
– Giống lừa ngu si, còn không mau mau chạy. Đừng khiến ta phải đâm dao vào mông mày.
Giọng thật quen, Tồn Thành nhẩm trong bụng. Chàng lấp ló ngó trộm dưới ánh trăng. Nàng ta mệt mỏi, giã họng vì con lừa cứng cổ, cứng đầu. Bỏ xiêm y, nàng ta thay yếm mới, vứt xuống con nước máu đỏ tươi vương trên áo yếm. Tấm lưng nuột nà hòa vào dòng nước mát, ánh trăng khuya hắt xuống đầm nước trong. Khuôn mặt kia sao dịu dàng đến lạ, chàng ngấp nghển ngó lên lại cúi thấp mình. Có tiếng sột soạt từ bụi lau, nàng ngâm mình trong làn nước, cất tiếng hỏi từ xa:
– Là kẻ nào đang nhìn ta trộm ta tắm.
Vắng lặng đêm khuya, chú mèo hoang nhảy ra vồ con chuột đồng đang chạy. Nàng bỏ hết xiêm y, tiến lại gần con lừa lấy ra tấm áo choàng lên người, toàn thân run bần bật vì lạnh. Nàng tìm thứ gì đó một hồi lâu rồi, quay ra vỗ đầu con lừa:
– Ngoan ngoãn chạy cùng ta. Ta sẽ thưởng cho nhà ngươi một chị ngựa xinh gái.
Có tiếng khè khè bên tai, Tồn Thành chạm phải thứ thô ráp nhiều vảy cứng.
Chàng giật mình dưới ánh trăng là con hổ mang chúa. Chàng chạy vội thục mạng về phía bờ con nước. Nàng thu mình quan sát bóng chàng ta, lại thầm nghĩ tên này háo dâm nhìn trộm nàng tắm. Cầm dao bầu còn vương máu đằng chuôi, nàng cất lời dọa Tồn Thành:
– Cái tên phàm phu kia. Anh còn không chịu bỏ trốn. Xung quanh đây là đất của họ Phan. Không lo giữ cái mạng lại còn đứng ở đây nhìn trộm ta tắm.
Tồn Thành giơ tay cao, cúi thấp mình, giọng từ tốn hỏi:
– Chẳng phải cô nằm ngất vắt vẻo trên lưng ngựa. Sao lại cưỡi con lừa đó. Chồng cô đâu, tên Phan Tình đó.
– Không phải chuyện của anh. Tại sao nhìn trộm ta tắm.
– Chỉ là ta mệt, nằm chỗ bụi lau cho tỉnh táo rồi mới trốn tiếp. Nghe tiếng người lanh lảnh trong đêm, ta mơ màng tỉnh dậy thấy có hổ mang chúa bên cạnh nên mới choàng tỉnh dậy. Chứ đâu có trộm nhìn người cô. Tên Ác Tình đó đâu, hắn yêu cô lắm mà. Sao hắn lại để cho cô đi một mình.
Nàng ta bỗng nhiên choáng váng, ôm đầu tay bám con lừa rồi gục xuống. Tồn Thành chạy lại đỡ lấy nàng ta, hai vai nặng trĩu, đôi chân bước chùn, Tồn Thành cố dìu nàng ta lên lưng con lừa. Chàng ngồi phía sau đỡ lấy cơ thể ngả nghiêng mềm mại, êm ái của nàng ta. Đã từ rất lâu rồi, Thành không được ôm một người con gái từ phía sau, ngắm nhìn một cách mê đắm như vậy. Tồn Thành nhắm mắt tận hưởng từng nhịp thở của nàng, mùi hương cơ thể nàng tỏa ra dịu dàng, êm ái khiến Thành không thể kìm lòng. Chàng siết chặt vòng tay, giữ dây cương cho thật chắc. Nàng thều thào trong vòng tay chàng:
– Chàng hãy đưa ta đến khu đất phía đông, có một bãi lầy lớn. Phía chân núi có một cái động nhỏ. Chàng hãy trốn vào đó lánh tạm hết đêm nay. Hãy cứ để mặc em sống chết theo phận của ông trời.
– Tại sao nàng lại nói như vậy. Ta với nàng không quen không biết. Nàng còn có cha, có chồng và hai chị em họ Trình kia nữa.
– Chồng gì cái tên ác ôn đó. Cha em làm nông trang, nấu rượu trồng hoa, phải nộp thuế sưu cho cái tên hảo trưởng họ Phan cha hắn. Mấy năm rồi, huyện thành không có người mua rượu, thưởng hoa vì viên thứ sử Cảnh Tung ăn chay lại không có vợ con gì nên ông ta cấm các quan uống rượu, dân Trường Châu không được phép làm rượu, hễ bắt được sẽ nhốt trong ngục ba năm. Cha em không thu được đồng nào trong chừng ấy năm nợ cha hắn hai trăm lạng bạc trắng. Cha em đành phải gả em cho tên Ác Tình đó. Cha con hắn tác oai tác quái ở vùng này bấy lâu mà không người nào làm gì được chúng. Có kẻ kiện chúng lên quan huyện, chúng đánh đập cho đến nát xương, nát thịt, quan huyện về xử tội thì được đút lót nhiều tiền nên bỏ qua cho bọn chúng, thậm chí người đi kiện còn bị ngồi nhà lao. Em bị gả cho hắn tuần trước để ráo nợ cho cha. Không rước đón, chẳng lễ nghi, em phải về nhà hắn như con ở không hơn. Nghĩ rằng hắn có chút võ dũng thì được nhờ, mà hắn chẳng hơn đám súc vật, chỉ trực chờ em làm sai điều gì thì hắn lại đánh em. Ở chung với hắn được hai ngày thì hắn đánh em đến bảy tám lần. Đã thế đêm đến, hắn chỉ ôm em có một lúc, rồi người mềm nhũn lăn ra ngủ. Hắn nói như vậy cũng là đủ sung sướng với hắn rồi nên hắn cũng chẳng coi em là gì nữa. Em mới trốn về nhà. Cha em nói sắp tới cha có tiền rồi sẽ cho em chút tiền trốn về Ái Châu, cha ở lại bán hết ruộng đất đi trả nợ cha hắn. Tháng sáu vừa rồi, có viên tù trưởng người Man hành quân qua thung Lá này, có sẵn men ngon hai người họ Triệu, họ Đỗ xúi cha ta nấu cho hai mươi hũ rượu, lại còn hứa rằng sau này sẽ quay lại mua rượu nhiều của cha ta. Nửa tháng sau, hai người đó quay lại, nói rằng chủ Trường Châu nay là vị Man Tộc trưởng kia nên tập tục cũng sẽ khác. Mọi người lại được mua rượu uống, hai người đó vẫn thường xuyên quay lại chỗ cha em, nhưng không hay đi cùng nhau. Hai ngày trước, hai người đó dẫn anh tới, đập cửa uỳnh uỳnh giữa đêm. Lại gửi nhờ anh ở nhà cha em.
– Nàng nói như vậy là nàng còn…
– Chàng hỏi gì lạ vậy. Đang kể chuyện hai vị quan nhân kia, sao chàng lại hỏi vậy.
– À. Ta chỉ là có chút suy nghĩ không thật đứng đắn. Hai người đó là anh em của ta. Thế còn cha nàng và hai chị em họ Trình kia.
– Hai chị em Tâm Hoàn và Trình Bằng vốn là họ hàng xa của Cái em. Cái em họ Trình người đất huyện này. Cha mẹ bọn nó đi theo đoàn buôn ở Đại An, bị tên Đô Tư Tặc Hải cướp thuyền buôn bị ném xác xuống biển. Hai đứa côi cút Cái em đưa về nuôi. Tâm Hoàn hậu đậu, tính tình lại buông lơi với đám thanh niên trai trẻ nên hay vào trong thành đi theo đám con gái như chàng nghe cô ấy kể đó. Còn Trình Bằng hiền lành thật thà, theo cha em nấu rượu trồng hoa. Sáng ngày nay đi theo cha vào huyện thành giao rượu, sau đấy ở lại lò rượu ở đầu con nước này.
– Thế sao nàng không về đó.
Nàng ta siết chặt tay túm lấy vạt hông của chàng, chiếc quần của chàng mục chỉ từ lâu, rách toạch bên hông trái. Chàng giật mình lấy tay giữ lại, nàng ngả người về phía sau nằm gọn trong cánh tay vững chãi của chàng. Nàng giãi giầu tâm sự:
– Khi nãy, chàng vừa quay bước đi. Cái tên Ác Tình đó rút con dao bầu từ bụng thằng Toắt, xông tới chém em, lúc đó con ngựa bị hắn vấp dây hất ngã em xuống đất. Em tỉnh lại thấy hắn cầm dao nằm sóng soài. Em sợ quá nhảy vào ôm hắn, giành lấy con dao. Chẳng may dao cứa cổ hắn, máu phun ra, chết tươi. Em sợ quá chạy ra lấy con ngựa thì hắn nhỏm dậy ném con dao trúng chân con ngựa, bấy giờ hắn mới chết hẳn. Em sợ lắm. Chàng cứu em. Hai ngày vừa qua bước ra nhìn thấy chàng, bước vào nhìn thấy chàng, em cảm như đã thuộc về chàng từ kiếp trước. Em không biết chàng là ai, mà sao trái tim em như thổn thức, dường như tình yêu đã bắt đầu nảy mầm trong em. Em muốn được ở cạnh chàng, trong vòng tay vững chãi này của chàng, chạm vào từng thớ thịt của chàng, em cảm như có dòng máu đang chảy từ chàng về phía cơ thể em. Chàng có thấy điều đó không.
Tồn Thành điếng người, chàng bất giác lặng yên, đôi tay chàng đã đặt lên khuôn ngực của nàng ta từ bao giờ không hay. Chàng siết chặt vòng tay, truyền hơi ấm từ cơ thể chàng qua tấm lưng mịn màng của nàng. Chàng tận hưởng từng khoảnh khắc mà bấy nhiêu lâu nay mà chàng tưởng như sẽ chẳng bao giờ quay lại từ khi mẹ của Thủ Trừng mất đi.
Ánh trăng mờ ảo, hai người trên lưng chú lừa chậm bước tới động lớn gần đầm nước lớn. Những ái ân mặn nồng Tồn Thành trao cho người con gái mà trước đó chàng còn không hay sự có mặt của nàng trên cõi đời này. Những giọt róc rách từ động nước rơi xuống, rồi trào ra dữ dội nơi dòng suối chảy từ trong động dội ra phía ngoài đầm nước. Cây cỏ phất phơ theo làn gió nhẹ nhàng lùa theo khe núi. Ngọn núi cao sừng sững hiên ngang rủ bóng lắn tăn xuống mặt đầm nhợt nhạt. Hai con người chìm sâu vào những cơn mộng mị, không màng trăng gió, sương khói đêm thu phía ngoài.
Mờ sương, gió nhẹ thoảng thổi qua, con lừa tai vểnh ngấu nghiến chút cỏ non. Tiếng lép bép nhai cỏ cùng âm thanh ì ì từ con lừa đang cố dứt dây cương khiến Tồn Thành tỉnh giấc, chàng gượng người chống tay ê ẩm. Nàng co mình nằm gọn lỏn trên thảm đá rêu xanh, Thành đăm chiêu nhìn nàng, tay chạm vào từng làn mịn màng. Nàng lật mình nằm nghiêng, quay lưng lại, vết lằn lưng đã nhạt.
Chàng đứng dậy tiến lại xoa đầu con lừa, bước ra khe suối cúi úp mặt xuống dòng nước trong vắt, mát lạnh. Chàng mở to mắt, ngước nhìn lên, một người đàn ông mày râu lún phún, đầu tóc búi củ hành điểm những sợi hoa râm, tay lăm lăm roi mây, mặc áo xẻ tay áo sát vai, phanh ngực cộc cỡn. Tồn Thành loạng choạng chân bước hụt xuống khe suối. Ông ta nhìn chàng, đánh mắt nhìn ra phía nàng ta đang nằm co rúm, chỉ có manh yếm che thân. Ông chạy tới chỗ nàng ta, dùng roi mây vút mạnh, miệng vừa nói vừa phun nước bọt tóe tung:
– Cái con nha đầu đĩ thõa này. Mày lại còn dám dẫn trai đến động này. Mày có biết mày đã làm chuyện tày trời không hả con.
Tồn Thành chạy ra nắm lấy tay người đàn ông đó không cho ông ta đánh trúng người nàng. Nàng choàng tỉnh dậy, lấy tấm vải quấn lấy làm đụm quần, vội vàng thắt lại dải yếm, mặt mày sợ sệt, liếc mắt nhìn ông ta. Nàng lắp bắp thưa lời:
– Cha. Sao cha lại ở đây. Chẳng phải đêm qua cha ngủ ở lò rượu, sáng nay mang rượu vào thành huyện có lễ xuất quân.
– Sao ta lại ở đây à. Đêm qua tao về nhà xem mày có về nhà bên ấy không thì thấy ba mạng nằm chổng trơ, hỏi làm sao tao có thể mà ngủ được. Là mày hay thằng kia giết người ở nhà tao. Cả cái tên ngụy quân tử này, ngươi đến nhà lão nằm lỳ suốt hai ngày, nay lại cùng con gái ta làm ra cái điều sằng bậy. Các ngươi có còn là con người nữa hay không. Loại súc vật không bằng.
Tồn Thành buông tay lão, giọng nói ôn tồn. Tay chắp vái lạy lão:
– Lão là Đinh Bá? Chuyện này, ta, ta…
– Lại còn ta với tà gì nữa. Bọn mày có biết là bọn chúng là ai không mà lại giết chúng, lại còn ở nhà ta nữa.
Cô gái áo quần sửa soạn xong, túm lấy đuôi tóc cuốn cao, chạy ra mặt mày nũng nịu:
– Chỉ là không may thôi mà cha. Tên đó cầm dao dọa giết con và Tâm Hoàn, anh ấy chỉ ra tay giúp đỡ, chẳng may dao đâm vào người bọn chúng. Chứ đâu phải bọn con cố ý giết người.
– Con tiện nữ. Mày lại còn múa môi nữa à. Tao không có cái loại con như mày. Giết chồng, tư thông với kẻ khác. Mày có đáng làm người không hả. Tao đặt tên cho mày cái tên Lã Vọng chỉ mong mày khôn ngoan hơn người, phải bậc vương giả, thục nữ cũng phải đàng hoàng tử tế. Đây mày nhìn xem, có đứa nào con gái như mày không. Mày vào gia phủ nhà người ta, chẳng phải lão Phan Công đó nể mặt tao mà tha cho mày mấy bận trốn về. Bây giờ mày gây họa giết chết con trai lão. Mày giết cả nhà rồi con ạ.
– Con đâu phải dâu con gì nhà lão. Chỉ là cuộc trao đổi không hơn không kém. Cha con hắn coi con như đứa người ở. Cái tên Ác Tình tính ác đó, không phải là người dân trong hương hiền lành thì hắn đã chết từ lâu rồi, ra ngoài khối kẻ đã giết chết hắn vì cái tính hênh hoang, sấc sược của hắn. Con về nhà đó, không kèn, chẳng pháo nổ, không lễ mọn dắt dìu. Đó là phận con ở nhặt về, chứ đâu phải là vợ của hắn.
– Lại còn già mồm nữa hả. Tao đánh cho mày chết đi. Tao không có cái loại con đĩ thõa, ương bướng như mày.
Lão vút roi trúng mặt nàng. Tồn Thành mím môi chua xót, đỡ lấy nàng dậy. Ông lão sụp xuống than vãn:
– Sao trời lại cho ta đứa con gái như nó cơ chứ. Bao nhiêu năm nay ta sống trên đời, đâu có để tiếng tai gì với đời. Nay lại có loại nghiệt chủng này cơ chứ.
Nàng quỳ xuống, dập đầu cầu xin cha:
– Cha. Chuyện đã rồi, chỉ là chuyện không may. Bọn con đâu có muốn như vậy. Về phủ nhà hắn một tuần trời, có khi nào con được hắn coi như vợ. Con bỏ về nhà, hắn nghe lời cha hắn tìm con để đánh đập, tìm không được đến đòi cha. Hai ngày nay, hắn cũng đâu có đi tìm con nữa đâu. Khi tối qua, hắn tìm đánh con, hắn bóp cổ con cho đến tắc cổ. Con không thể chịu nổi đâu cha. Cha hãy cứ mang con đi báo quan.
– Mày nghĩ mang mày đi báo quan là xong sao. Ba mạng người chứ đâu phải là lợn gà, chó trâu. Hai chúng mày mau đi đi. Từ nay đừng có vác mặt về đất này. Coi như tao chưa từng có đứa con gái như mày.
– Cha. Con xin cha. Tội lỗi này do con bất hiếu gây ra. Cha hãy chạy trốn theo chàng ấy. Giết người đền mạng. Một đêm như đã trăm năm, chàng sẽ thay con báo đáp ơn dưỡng của cha. Cha hãy nghe con lần này.