Giống Rồng

Chương 37: Gặp giai nhân đô úy khiến ác nhân nổi giận


Đọc truyện Giống Rồng – Chương 37: Gặp giai nhân đô úy khiến ác nhân nổi giận

Giống Rồng

Tác giả: Nguyễn Khai Quốc

Hồi thứ tám:

Buông mũ giáp Đỗ đô úy tìm em.

Giết ác nhân, rượu say luận thiên hạ.

Chương 8.2 Gặp giai nhân đô úy khiến ác nhân nổi giận

Tồn Thành tỉnh giấc ngủ bên cạnh con nước, đêm tối mịt mùng, đầu óc choảng váng, trọng bụng réo như ấm nước đun sôi. Tồn Thành è è trong cổ họng muốn gọi người. Một thiếu nữ mặc áo yếm lụa đào, đôi chân trần bước giọng nói dịu dàng dễ nghe, tay bưng chén nước mở cửa bước vào. Tồn Thành thấy cô gái chăm sóc ân cần lấy làm lạ lẫm, định bụng hỏi cô gái. Cô gái cất lời:

– Chàng ngủ khiến người khác phải thật ghen tỵ. Đã hai ngày rồi, chàng không hề hay biết điều gì hay sao.

Tồn Thành ê nhức, rã rời chân tay, đầu óc mê man níu tay cô gái, cầm chén nước còn đương nóng bỏng tay dốc vào miệng. Tồn Thành cầm cả ấm nước còn chưa kịp rót ra chén rót thẳng vào miệng cho thỏa cơn khát. Chàng hỏi cô gái:

– Ta đã ngủ ở đây hai ngày rồi sao. Đây có phải phủ của Triệu Cường không.

– Triệu Cường nào hả chàng. Đây là nhà của Đinh gia trang cạnh bờ Hoàng Giang. Hai ngày trước, chàng cùng với hai vị tướng quân uống rượu say đến đập cửa Đinh Thái Công để tìm thêm rượu uống. Hai vị tướng quân kia còn sai bọn thiếp phải hầu hạ cho chàng thật chu đáo, mà chàng cứ nằm lăn ra ngủ miết, đâu có làm được gì. Gọi không dậy, lay chàng không thưa. Bọn con gái nó về phủ thành hết cả rồi. Chỉ còn mỗi thiếp ở đây với chàng.

– À, à. Ta quên mất. Thế hai người đó đâu rồi. Họ không phải đi cùng ta sao.

– Hai người đó bận công chuyện về thành phủ từ đêm hôm qua rồi.

– Vậy hãy cho ta về đó. Mà không. Nàng hãy dẫn ta tới một dịch quán trong thành. Ta có chút việc làm ăn cần phải giải quyết. Ta sẽ không quên công của nàng đâu.

Cô gái ân cần đỡ Thành dậy sau cơn chếnh choáng. Phì phò hơi rượu chàng bước loạng choạng ra cửa, cổ họng còn cháy rát chàng gục đầu xuống sông nước mênh mông. Cô gái chạy theo gọi Thành quay lại. Dòng nước mát khiến cổ họng, toàn thân chàng như đất khô hạn gặp mưa rào. Thỏa chỉ vẫy vùng, chàng rũ nước bước lên bờ. Có giọng lanh lảnh cô gái bên sông:

– Này gã điên kia. Đêm khuya thanh vắng lại bì bõm khiến cá tôm chạy hết cả đi rồi.


Tồn Thành nhìn xung quanh không một bóng người, chỉ có cô gái khi nãy đang cầm chiếc đèn lồng bay phất phơ phía ngoài trang. Cô gái chỉ dám đứng, tay đưa vạt áo che miệng cười. Chàng hỏi:

– Là nàng vừa nói đúng không.

– Không phải thiếp.

Một mảnh lưới chùm lên đầu Thành, chàng bối rối gỡ ra, tiếng chân thoăn thoắt tiến lại gần, từng đòn roi đánh trúng người chàng. Như giãn gân cốt, chàng gồng mình xé toang mành lưới. Chàng lãnh thêm dăm chiêu thì khống chế được chiếc roi mây đang liên tục đánh vào người. Bàn tay mềm mại, đôi bàn chân rắn chắc nhưng chẳng phải của đấng nam nhi lực lưỡng, chàng khóa chiêu, giáng mạnh một đấm vào ngực kẻ tấn công mình. Roi mây thuộc về tay chàng, chàng vút rot ngang hông khiến cô gái thất thanh la lên đau đớn, nàng oằn mình ngã xuống.

Thành đỡ eo cô gái, ôm lấy nàng, tay cô gái bám lấy người Thành nhưng lại buông ra ngã xuống nước. Cô gái cầm đèn lồng bước chạy ra ném đèn xuống đất kéo cô gái từ dưới sông lên, thảng thốt gọi:

– Lã Vọng tiểu thư. Tiểu thư có bị sao không.

Đèn lồng cháy bùng, cô gái bước từ bờ sông lên ướt sũng, ôm ngực, ôm bụng hổn hển bước vào. Ánh mắt sắc lẹm nguýt Tồn Thành. Tồn Thành như gã ngốc nhìn theo cô gái. Thành tiến lại gần hỏi han:

– Giữa đêm khuya khoắt, phận nữ nhi sao lại ở ngoài bờ sông. Nhỡ may có việc chi thì biết làm sao.

– Lại còn nhỡ may cái gì. Chẳng phải là nhà anh đánh tôi đến gần chết đây.

Cô gái hắng ra một cục máu, thổ ra nền cát phù sa. Chàng tiến lại đỡ cô gái vào phía, lấy chiếc áo mặc trên người phủ tấm lưng trần của cô gái. Nàng ta lấy áo vò nhàu lau đi máu còn vương trên khóe môi rồi ném xuống nền đất. Nàng hậm hực:

– Cha ta thật đúng là… Đi suốt từ sáng cho đến tận giờ vẫn chưa chịu về. Lại để cái tên đáng ghét kia ở đây. Phá đám người ta.

Tồn Thành rót một ly nước, nhẹ nhàng đưa cho cô gái. Miệng lắp bắp hỏi cô gái:

– Ra nàng là con gái của trang này sao. Cả trang rộng lớn mà lại chỉ một mình nàng sao.

Cô gái lấy khăn thấm ướt mái tóc dài, quay mặt lườm Thành. Khuôn trăng nét ngài đầy đặn nở nang, Tồn Thành như bủn rủn chân tay. Chàng như lạc vào trong đôi mắt đầy huyền bí, long lanh sáng trong như ngọc. Tấm lưng trần dám nắng, đôi tay mềm mại vuốt ve mái tóc đen nhánh phủ dài ngang hông hong dưới ánh đèn. Chàng nhìn vào vết lằn khi nãy chàng dùng roi mây quất trúng. Tay đưa ra chạm vào chỗ hông của nàng, chàng buông lời thắm thiết:

– Ta thật tình xin lỗi nàng, khi nãy chẳng may đánh trúng người nàng khiến nàng đau phải chịu đau. Tấm thân mĩ miều của nàng vì ta mà ra nỗi này. Trong túi ta có chút cao bôi, ta mang từ miền Man Hoàng trị thương rất tốt đó.

Cô gái gắt gỏng, lấy que đóm vụt thẳng vào tay Thành. Thành rụt tay lại nhận ra mình vô duyên chạm vào hông nàng ta. Thành tìm chiếc tay nải hôm trước mang theo cùng đám răng hổ, sừng trâu. Mở tai nải ra, Thành lấy ra một bọc nhỏ quấn kỹ vải đen, bên trong là một miếng cao màu đen cứng như đá. Chàng lấy chút dầu phụng trên đèn hòa chỗ cao đó ra, lấy tay chấm lên xoa vào vết thương cho nàng ta. Nàng ta hất tay ra không khiến Thành bôi. Bát cao vừa hòa đổ tung tóe ra sàn. Nàng ta nạt nộ Thành:


– Trước giờ ta chưa thấy tên vô lại nào như ngươi. Ngủ lỳ ở nhà ta đến hai ngày liền, tỉnh dậy còn đánh cả chủ nhà. Nay ngươi lại có ý đồ gì với ta. Nhà ngươi mà làm gì ta thì đừng mong ra khỏi trang này.

Tồn Thành cúi xuống lấy khăn áo thấm đi chỗ dầu cao vừa đổ. Đôi mắt chàng đờ đẫn nhìn theo dáng dấp nàng khập khễnh đi ra phía ngoài cửa phòng, tâm trí lơ đãng như không hề nghe những lời nàng ta nói. Cô gái quay lại thấy Thành còn đang chăm chú nhìn vào áo yếm của nàng, khuôn trăng lồ lộ đẩy ra phía trước, Thành không tài nào chế ngự được cảm xúc. Nàng ta lấy tay khoanh trước ngực, mặt vênh váo, lấy túm tóc vắt qua vai che đi khuôn trăng đầy đặn của nàng. Nàng dùng chân đá mạnh chiếc chổi về phía Thành, sai cô gái kia lấy chiếc áo lụa dài mang ra cho nàng. Nàng khoác lên chiếc áo dài, dáng người thướt tha càng khiến Thành thêm bấn loạn. Mắt trợn lên, nàng ta nhìn Thành:

– Nhà anh còn không mau dọn nhanh đi. Đừng để cha ta về trông thấy. Mà cha ta có hỏi thì anh cũng không được nói khi nãy ta ra chỗ bờ sông. Nhớ chưa.

Thành gật gật, rồi quét lẩy phẩy khiến dầu cao làn ra khắp phòng. Tiếng vó ngựa tiến gần từ phía bờ sông hắt lại ngôi nhà tranh. Tiếng gọi í ới phía ngoài, Tồn Thành định bụng bước ra ngoài trông thấy dưới lập lòe ánh lửa một toán người tên nào tên nấy hàm rắn miệng chuột, tay cầm hung khí, mặt đằm đằm nhìn vào. Cô gái dập lửa, dắt tay Thành trốn ra trang trại phía sau. Thành đứng núp sau chiếc vại đựng nước mưa nhấp nhổm nhìn ra. Cô nàng núp phía dưới, mùi hồng xiêm chín rộ nồng nặc khiến cô gái không thể thở được. Tồn Thành chăm chú quan sát phía ngoài thì thầm hỏi cô gái:

– Đám người đó là bọn nào. Sao lại phải trốn đi.

– Anh trật tự đi. Đừng có hỏi nhiều. Bọn nó mà biết tôi ở đây, chúng sẽ giết chết cả tôi và anh đó.

Tiếng thất thanh của cô gái khi nãy đi từ bờ sông đi vào trong nhà. Một tên lờ đờ như người say rượu, mắt đỏ hoe, đầu cong nhọn hoắt, lỗ mũi nhỏ híp túm tóc cô gái quát tháo:

– Lã Vọng đâu. Nàng ta đang ở đâu. Mau khai ra thì ta còn để nguyên tính mạng.

Cô gái sợ sệt, mặt không giọt máu nhìn hắn, người run lẩy bẩy trả lời hắn:

– Ác Tình quan gia. Xin tha mạng cho tiểu nữ. Từ ngày tiểu thư cưới về làm vợ ngài, cô ấy chưa từng về đây.

– Đừng có gọi ta là Ác Tình. Ta là không có Ác mà lại gọi ta là Ác. Gọi ta là Phan Tình được rồi. Tao mà tìm thấy đứa con gái hư hỏng đó thì đừng có trách tao. Vậy cái áo dính máu này là của đứa nào.

– Bẩm Ác, Phan Tình quan gia. Đó là cái tấm vải của tôi. Tuần trăng đến độ, chưa kịp dọn dẹp mang đi.

– Thế lão Đinh Bá đâu.

– Bẩm, lão gia đi từ sáng, chở theo hai chum rượu giờ này vẫn chưa về.

– Sáng nay còn thấy lão mang rượu vào trong thành bán cho đám quan gia, hay lại xỉn say ở phủ thằng nào rồi. Lã Vọng không có ở đây, chi bằng nhà ngươi thay nàng ta mà chiều chuộng ta.


– Xin quan gia tha mạng. Tiểu nữ không biết Lã Vọng tiểu thư ở đâu. Mong ngài tha mạng cho tiểu nữ.

– Nhìn đứa con gái như mày cũng ngon đấy. Chi bằng theo ta làm bà nhỏ, chẳng gì cũng được cùng hàng, cùng chiếu với tiểu thư nhà ngươi. Chẳng phải cô ta ngày ngày vẫn chê nhà ngươi hậu đậu, chẳng được tích sự gì hay sao.

Lã Vọng nằm gọn dưới thân hình vạm vỡ của Thành, có thớ sẹo ở bụng chàng ghì sát vào lưng nàng ta khiến nàng ta giật mình đẩy người Thành ra. Nàng ta quát tháo:

– Cái tên dâm tặc khốn nạn nhá ngươi.

Phan Tình chạy ra phía sau thấy nàng ta cùng Tồn Thành kẻ ở mình trần, người lưng phủ bụi đất. Hắn gầm gào ném đuốc về phía Tồn Thành sai mấy tên lâu la dùng gậy gộc bắt trói hai người. Giọng gã lịu nghịu:

– Mẹ hai con chó gian dâm. Hôm nay thì bố mày bắt tận tay. Chúng mày còn đường nào chối cãi hay không. Dám bỏ nhà chạy theo cái thằng tộc Man kia à.

Lã Vọng mặt sấc láo chua ngoa:

– Ta thà đi lang còn hơn nằm cạnh cái thằng như khoai dím. Nhìn oai võ là thế mà đêm về như thằng trẻ con.

– A. Mày lại còn dám chê tao à. Bố mày cho mày biết thế nào là trẻ con, con đàn bà gian dâm kia. Cả cái thằng chó kia nữa.

Ác Tình dùng dao bầu xông thẳng về phía Tồn Thành định chém chàng. Chàng né được, chạy ra ngoài, cố gắng giải thích cho Tình:

– Có chút hiểu lầm rồi tráng sĩ. Tôi chỉ là ngủ nhờ ở trang trại của lão Đinh lão Bá ấy.

Nàng ta lườm Thành, tiếp lời cho Thành:

– Hắn không liên can gì đến chuyện này cả. Khi nãy ta về, đã thấy hắn ở đây. Hắn nói là khách của cha. Ta nghĩ hắn là cướp nên hắn định bắt hắn, ai ngờ hắn đánh lại khiến ta thế này. Ta bảo hắn ra phía sau vườn để tránh mặt ngươi. Chứ chẳng phải như cái loại tiểu nhân nhà ngươi nghĩ. Bà bị đánh lằn cả người đây này mà cái giống chồng gì lại không thương vợ, nghĩ vợ thế này thế kia.

Lã Vọng vạch áo, chìa chỗ hông cho đám người cùng nhìn thấy. Ác Tình cười mỉa:

– Chúng mày còn chơi cả cái trò bạo lực nữa cơ à. Đừng có già mồm nữa. Tao không có vợ chồng gì với cái loại như mụ. Khôn hồn thì theo ta về chịu tội. Thằng kia muốn sống thì nói mau. Ả với mày tằng tịu với nhau từ bao giờ.

Tồn Thành cúi mình hạ giọng:

– Dạ bẩm. Có vị cô nương này làm chứng. Ta chỉ là khách của lão bá từ thành huyện Vô Công tới trang để tìm rượu. Hai người huynh đệ của ta có công chuyện vào thành, ta đợi lão Đinh về cảm tạ lão mà hoài chẳng thấy ông về.

– Hai người kia là kẻ nào. Trước giờ kẻ đến trang này tìm rượu chỉ có mấy tên quan chức trong huyện, không thì cũng đám thổ hào quanh chỗ này. Trông bộ dạng nhà ngươi chẳng phải thổ hào, cũng không phải đám quan chức huyện này. Lại còn dám nhận là khách của nhạc phụ ta sao.

Tồn Thành lúng túng đáp lời:


– Là Triệu Cường cùng với Dương Diện hộ sư quân tướng, đang đóng tại thành huyện Vô Cương.

Phàn Tính cầm ria mép vuốt vểnh như mèo, lấy dao bầu chỉ vào mặt Thành cười lớn:

– Hai gã đó là kẻ nào. Ta chưa nghe cái tên đó. Các ngươi có biết kẻ nào tên như vậy không.

Cả đám người cười nói không biết tên hai người đó. Tồn Thành nhớ lại chuyện cách đây đôi ngày, sực nhớ ra Triệu Cường đã dặn không được gọi hai người đó với cái tên Triệu Cường, Dương Diện. Tồn Thành đánh trống lảng:

– Chẳng biết lão bá Đinh khi nào mới trở về. Khi nãy tỉnh cơn say, tôi ra bờ sông cho thỏa cơn khát thì gặp cô nương. Ra hai người là vợ chồng. Thật là không phải với Phan phu nhân. Ta đã ra tay hơi mạnh, khiến cô phải chịu đau. Mong hai vị nương tình tha lỗi cho.

Gã Ác Tình nhăm nhe con dao, gã nhặt chiếc áo vò nhàu thấm máu dưới đất lên. Nhìn chiếc quần Thành đang mặc trên người. Gã chém nát chiếc áo, gầm gừ với cô nàng:

– Mày. Chúng mày vừa làm cái trò gì đây. Phải chăng mụ đã với thằng chó kia. Áo này chính là của mày. Mày lại còn lấy áo của gã nhân tình này lau cái thứ ấy. Thật là khốn nạn. Chó đẻ ra chúng mày. Tao phải giết, giết hết chúng mày.

Tồn Thành trông gã điên lên bước lùi lại quan sát. Gã xông vào ôm lấy nàng Lã Vọng, tay ghì cổ bóp nghẹt từng hơi thở của nàng ta. Nàng ta ra sức chống cự mà không sao cưỡng lại được cơ bắp chắc lỳ của gã. Tồn Thành thế thủ, tay quờ được chiếc cán chổi làm vũ khí giương về phía gã Ác nhân. Ác Tình gào thét, Lã Vọng tím tái mặt mày, đôi tay cố kéo cánh tay lực điền của gã đang siết càng lúc càng chặt hơn. Nàng giẫy giụa chân nàng co lên đạp trúng nơi hạ bộ của gã. Gã la toáng lên, buông dao cùng nàng xuống, gã oằn mình đau đớn. Bọn lâu la xông vào túm lấy vạt áo của nàng, áo yếm trễ xuống, áo rách tả tơi lộ ra khuôn trăng ngồn ngộn, năm ngón tay đỏ rát còn hằn phía ngực trái của nàng. Vội vàng nàng thu mình, ghẹm áo sát người. Tồn Thành chỉ dám liếc nhìn, tay giữ chắc cây cán chổi, tay ra hiệu cho cô gái chạy đi. Ác Tình ôm phần bụng dưới, mặt đỏ như gấc nhăn nhó, nói không ra hơi:

– Mụ dám tư thông với tay Man di mọi rợ. Ta phải giết mụ với tên tình nhân kia. Bọn mày xông lên thẳng tay đánh mụ và thằng kia cho tao.

Đám lâu la dùng gậy gộc xông vào đánh Tồn Thành. Tồn Thành dùng võ nghệ chống đánh gục từng tên. Nàng ta dùng roi mây quất trúng mặt hai tên khiến chúng sợ hãi không dám lại gần. Lã Vọng dắt cô gái ra phía ngoài, đỡ cô gái lên ngựa, nàng dặn dò:

– Tâm Hoàn. Cô hãy chạy đi. Việc của ta ta tự lo không liên can gì đến cô và cha ta. Cô hãy tìm cha ta ở phía đầm Cút, ông đang ủ rượu ở gần đó nói với ông ấy hãy trốn đi thật xa. Chớ quay trở về trang nữa.

– Nhưng còn Trình Bằng, cô có biết nó đang ở đâu không.

– Cô hãy cứ lo cho bản thân cô trước đi đã. Em trai cô chắc nó cũng đang ở chỗ cha tôi. Nếu gặp nó thì hãy mang nó đi cùng. Tránh họa về sau. Tên Ác Tình sẽ không tha cho người nào trong nhà ta nữa đâu. Hắn như con quỷ dữ không còn nhân tính nữa rồi. Sáng nay hắn giết một tên người hầu trong chớp mắt. Cha hắn cũng không thể kiểm soát được hắn nữa rồi.

Tồn Thành phía trong nhà đánh lộn với đám người của Ác Tình một lúc, người vẫn còn ê mỏi sau cơn say không biết trời đất. Chàng nhặt được con dao dưới đất, chàng chỉ trỏ đám lâu la:

– Kẻ nào xông đến ta sẽ giết kẻ đó.

Phan Tình vênh mặt ghé cổ vào dao, giọng đầy thách thức:

– Mày giỏi thì cắt cổ tao đây này. Lão gia đang muốn chết đây.

Tồn Thành vội bước sang một bên tránh rút dao lại. Chàng bước ra ngoài cửa, tay lăm le con dao dọa dẫm. Mấy tên xông lên dùng gậy đánh toan đánh vào đầu Tồn Thành, chàng dùng dao chém gãy hết loạt. Dao bén đứt lìa tay một tên lâu la, tay văng xuống đất, máu me chảy ồng ộc như cắt tiết lợn. Ngựa hý chạy đi, có một tên chạy ra phía ngoài định bắt một con ngựa chạy đuổi theo. Chàng dùng dao phi trúng lưng tên đó, hắn ngã ngựa nằm ngửa ra đất, dao bầu chọc thủng bụng nhô lên, sống lưng gãy một tiếng cạch khi xác hắn chạm đất. Lã Vọng nhìn thấy máu me lênh láng ngã gục ngất lịm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.