Đọc truyện Giống Rồng – Chương 20: Gian tướng xảo binh
Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ tư:
Rời La Thành, tướng họ Dương thoát hiểm.
Đến Đại La, lính Bắc phương giết dân.
Chương 4.5 Gian tướng xảo binh
Thi Nguyên bước ra khỏi quán rồi quay lại quắc mắt, tay chủ quán sợ quá chạy vào trong, sai người dọn dẹp quán rồi đóng chặt cửa. Chủ quán quay vào hoạnh họe vị khách:
– Chẳng phải là ta thương ngươi không thì nhà ngươi đã đi đời nhà ma rồi. Đêm khuya thanh vắng, nhà ngươi ra phía sau chuồng ngựa làm gì.
– Ta đi qua chỗ đó để tiểu tiện. Nhà ngươi không nghe rõ hả.
– Chỗ ấy đâu phải chỗ để nhà ngươi tiểu tiện.
– Ta buồn quá không chịu nổi nên đành mới phải ra phía sau. Sợ va mặt phải bọn lính.
– Nhìn nhà ngươi cũng đường hoàng. Đâu đến nỗi mà phải sợ bọn chúng, rồi phải bỏng như thế kia. Ở đây có thuốc bỏng, nhà ngươi cần thì cứ gọi tên hầu bàn lấy cho ngươi. Ngày mai nhớ thanh toán thêm tiền cho vụ lộn xộn tối nay không thì đừng trách ta.
– Được. Cho nhà ngươi này.
Thinh ném hai nén bạc trắng vào đầu hắn rồi dùng cây gậy đầu xà quấn lấy cổ hắn. Thinh nói giọng khác khiến hắn ngỡ ngàng, cổ bị bóp chặt hắn không thể nói thành lời. Thinh dặn dò:
– Nhà ngươi cầm lấy bạc này thì im ngay cho ta. Tiền này là tiền nghỉ trọ và mua con ngựa phía sau. Nhớ lấy, nhà ngươi càng giãy giụa thì cái trên cổ ngươi càng quấn chặt.
Thinh vội vàng xoa thuốc bỏng lên mặt rồi lấy một mảng bì lợn từ phía bếp đắp lên. Chàng chạy ra phía sau dắt con ngựa đen chạy ra bờ sông gọi đò qua bờ bên kia sông. Chàng gặp hai người cùng làng thì dặn dò:
– Nếu quan binh có sang bên này dò hỏi thì các ngươi nhớ nói ta là người nhà của các ngươi, tên là Lưu Trình. Bằng không sẽ bị giết tất cả đó. Tên áp nha đó chính là Thi Nguyên, là tà đệ tử của Liêu Hữu tiên sinh ông nội ta. Hắn nay là tay sai cho giặc Thôi Kết, cho là Liêu gia ta đồng lõa với với họ Dương, đến trang bắt giết người vô tội. Nay ta vào trong La Thành dò la. Các ngươi khéo léo mà đối đáp, hay là trốn chạy đi, kẻo mang họa vào thân.
– Bọn ta tự lo liệu được. Thiếu gia cứ yên tâm. Người Liêu gia giúp đỡ cha con ta. Nay Liêu gia gặp nạn, bọn ta sao có thể đứng nhìn.
Đêm vắng ngày cuối tháng, trời đen như mực đổ, Đức Thinh chạy ngựa tới phía nam La thành, đến một cái gò đất cao nhìn về phía La Thành. Hai người đồng hương với Liêu gia ở lại quán trọ, có đám quan binh chèo thuyền sang cho bắt bớ người trong quán trọ.
Thi Nguyên mặt đằm đằm sát khí, tay cầm kiếm sáng loáng dưới ánh đèn đuốc. Nguyên cho lính ép cung lấy lời khai từng người. Thi Nguyên nói lớn gian trước của nhà trọ:
– Những kẻ nào là dân buôn bán thì bắt nộp năm lượng bạc, nộp hai phần hàng hóa lại để làm chứng thì mới được thả ra. Kẻ nào là người qua đường thì phải cho xem giấy thông hành từ địa phương cư trú đến. Kẻ nào không có giấy tờ thì đưa về nhà lao xét hỏi. Kẻ nào chống cự thì đánh cho năm mươi roi ngay tại chỗ. Các ngươi lục soát cho kỹ. Kẻ nào khả nghi chém ngay.
Nửa canh giờ sau, Đám lính giải đi bảy tám người không có tư trang và giấy tờ thông hành. Có hai người chống đối lại đám lính thì bị đánh cho tơi bời, chỉ biết nằm rạp ra sàn than khóc rồi bị lôi xềnh xệch đi. Có tên lính nói lại với Thi Nguyên rằng có hai người đến từ vùng Đỗ Động, không phải họ Liêu. Thi Nguyên cho gọi hai người đó lại gần. Nguyên mở lời:
– Các ngươi có người nhà nào tên là Thinh qua sông từ lúc xế chiều hay không?
– Bẩm quan. Bọn con không có quen người nào tên Thinh.
– Người Đỗ Động mà lại không biết người nào tên Thinh à. Để ta dùng kiếm này cho các ngươi biết.
– Bẩm quan. Chúng con chỉ nghe người ấy là cháu trai của Liêu Hữu tiên sinh. Ngày qua bị bắt giải cả trang đi.
– Vậy các ngươi lại nói là không biết. Có người bảo ta các người dẫn hắn đi trốn. Có phải chăng?
– Chúng tiểu nhân chỉ là đám dân nghèo, Nay tới Tống Bình được nhận vào phủ quan Liễu tá Đặng Khả để làm gia nô, nhận đất cày ruộng thôi.
– Ra là vậy. Cái lão gia Đặng Khả đó chẳng hiểu vì sao từ quan sư Hành Lập, Tượng Cổ và tên mãi võ Dương Thanh đều không xử tội lão. Nay lại được Thôi đại nhân tin dùng. Các ngươi có cái gì làm bằng cớ không?
– Dạ. Bọn tiểu nhân có khế bán thân đây ạ.
Thi Nguyên giật lấy hai mảnh giấy lụa, đưa lên ngọn lửa đuốc cháy rụi. Họ Thi cười một cách nham hiểm:
– Cho các ngươi xuống chầu Diêm Vương cùng với họ Đặng, để bán thân cho họ lão già ấy.
Nói rồi, hai người bị đám lính dùng gươm giáo đâm chém tơi tả, máu bắn tung tóe lên mặt đám dân buôn đang quỳ ở đó. Thi Nguyên gắt gỏng giọng đe dọa:
– Kẻ nào điêu ngoa sẽ xử như vậy đó. Còn tên nào không khai thật nữa chăng.
Đám khách trọ người nào người ấy sun soe đưa giấy tờ, hàng hóa, bạc vàng dâng tiến để tránh tại họa ập đến. Tên chủ quán trọ bên kia sông bị đám lính giải sang tới đây, cổ còn nguyên đầu xà quấn lấy. Thi Nguyên ngồi trên ghế, ngắm vuốt con dao găm, mắt diều hâu nhìn tên hai tên chủ quán:
– Ta nghe nói hai người này là họ hàng với Lưu Trình, đến Tống Bình này đi ở. Mà thấy trong người tên Lưu Trình có bạc nén đúc tại Liêu gia trang. Hai người các ngươi thông đồng với đám Liêu gia định qua mắt ta có phải chăng?
Tên chủ quán bị đầu xà quấn chặt cổ không nói được lên lời, ư ử trong họng vài tiếng kêu như chó sắp chết. Tên chủ quán trọ bên này ấp a ấp úng:
– Tiểu nhân không dám. Hai người này tới đây nghỉ trọ, nói ngày mai vào Tống Bình đi ở. Họ lại trả tiền trọ sòng phẳng, không hề có điều gì bất trắc, định bụng tiểu nhân nghĩ rằng hai người đó không có gì. Tiểu nhân không biết, mong đại nhân nương tay.
– Không biết thì không có tội. Nhưng nhà ngươi biết có biết có một tên đi cùng bọn chúng hay không?
– Tiểu nhân quả nhiên không hay rõ. Khi họ đến chỉ có hai người, họ nói cũng không chờ thêm người nào. Khi tối chỉ có một vị khách qua sông, ngồi cùng bàn với họ rồi lại đi. Người đó dáng vẻ lum khum, đôi chân không thấy khép. Sau đó tiểu nhân lại thấy người đó đi về phía nam. Tiểu nhân chỉ biết có vậy. Mong đại nhân soi xét.
Thi Nguyên chẹp miệng, lắc đầu đứng dậy bước ra khỏi quán trọ nhìn về phía nam có một con đò đang chống chếnh trên sông, liền cho người đuổi tới đó xem có phải là Liêu Thinh đang tìm cách chạy trốn. Có tên lính chạy tới hỏi Nguyên:
– Đám khách trọ cùng hai tên chủ quán kia, đại nhân có chủ kiến gì không?
Thinh đưa dao găm lên cổ lưa lưa. Tên lính nhanh nhảu chạy vào quán trọ sai đám lính dùng gươm giáo giết sạch. Trong chớp mắt hơn hai chục mạng người nằm lăn lóc dưới sàn lênh láng máu. Thi Nguyên quay lại cả giận:
– Kẻ nào giết người. Ai cho
Đám lính ấp úng nói:
– Là tên Hầu Bảo nói bọn tiểu nhân giết chúng.
Hầu Bảo mặt cúi gằm bước tới:
– Đại nhân ý không phải là giết chúng hay sao.
– Ta dùng dao gãi chỗ ngứa trên cổ, có con muỗi đốt ta chứ đâu có sai ngươi giết bọn chúng.
Nói rồi, Thi Nguyên thẳng chân đạp vào cằm Hầu Bảo. Bảo ngã ngửa ra phía sau, đôi hàm răng rơi ra năm sáu chiếc. Móm móm ngậm máu trong miệng, Hầu Bảo ôm chân Thi Nguyên:
– Mong đại nhân tha mạng. Đại nhân tha mạng.
– Được. Bọn bay giải nó về nhà lao để Thôi đại nhân xét tội.
Trong lúc đó, Đức Thinh trốn được vào La thành, đêm khuya sương giáng mà người trong thành chẳng thể ngủ yên. Đức Thinh đứng trên nóc nhà của Gia Hân lầu quán, chốn ăn chơi của đám quan lại Tống Bình. Thấy trong lầu người nâng, kẻ đỡ những lời mật ngọt khiến Thinh trướng tai. Thinh chọn cho mình một góc lầu phía bắc, nhìn xuống thấy đám lính chạy vào từng nhà tra hỏi. Cứ chốc chốc lại thấy có người bị lôi ra cửa nhà nhận những cú đánh trời giáng của đám lính.
Thinh ôm mặt mà giận trong lòng:
– Bọn ác bá. Đến người già chúng cũng chẳng tha.
Thinh chạy tới một gian nhà nhỏ ở góc phía đông nam La thành. Có ông lão lưng còng ho lụ khụ trong nhà. Thấy động ông lão soi đèn bước ra. Thinh luổn vào trong nhà, từ phía sau bịt miệng ông lão, lấy tay ra hiệu cho lão yên lặng. Thinh hỏi:
– Ở phía ngoài quân lính đang lùng sục những người ủng hộ Dương Thanh. Ông lão chớ có ra.
– Anh là ai. Sao lại lẻn vào nhà tôi. Anh có biết ba con trai ta làm sai nha trong phủ, con gái ta là con dâu của Đặng Liễu tá. Ta chỉ cần ho một tiếng là có lính vào đây mà bắt anh ngay.
– Lão đừng ho. Ta chỉ vào đây xin ở nhờ lão một đêm thôi.
– Ta với anh không quen không biết. Nhà anh bụng dạ thế nào ta chẳng hay. Sao có thể tin anh được.
– Lão ơi. Xin lão cứu mạng. Mặt mày ta biến dạng hai phần, còn một phần cũng vết chém đớn đau. Ta quỳ xuống xin lão cứu ta.
– Thôi được được. Anh hãy đứng lên. Thấy anh cũng không có vẻ gì là người xấu. Kể ta nghe chuyện thế nào.
Thinh kể lại chuyện cho Lão nghe. Lão giảng giải cho Thinh hiểu sự đời. Thinh lấy làm vui lắm, lại không có biết lấy gì báo đáp liền dập đầu vái lão ba cái.
Có tiếng lùng sục ngoài kia. Lão ra mở cửa. Thấy lính tráng, lão hỏi:
– Các anh có chuyện gì chăng?
– Tô Nguyên Hiền lão bá. Đêm khuya thanh vắng xin làm phiền lão bá.
Nói rồi, đám lính chạy xộc thẳng vào nhà. Không lời nói lại đi ra. Hiền lão bá đóng vội cửa, cho gọi Liêu Thinh ra mà dặn:
– Trong thành này không phải chỗ an toàn để nhà anh trú. Sớm ngày mai, ta đi câu cá, anh nằm trên xe rơm cùng ta ra bến Đen. Ở trong thành, từ trước khi Thôi Kết đến Tống Bình nắm binh, đêm nào bọn lính cũng đi lùng sục hỏi từng nhà. Người nào lạ mặt, không biết ám hiệu của chúng sẽ bị bọn chúng đánh cho đến chết. Như ở bên cạnh nhà tôi đây. Ba mẹ con bà ta đều bị đánh cho đến chết chỉ vì không biết trả lời bọn chúng thế nào. Chúng hỏi nhà các người thù ghét Dương Thanh hay yêu quý hắn. Nếu trả lời là yêu quý thì sẽ bị giết ngay. Nói là thù ghét cũng bị giết ngay.
– Lại có chuyện kỳ lạ vậy sao. Thù cũng giết, yêu cũng giết. Vậy ta phải nói thế nào.
– Là mật lệnh của Trọng Vũ, hắn muốn mượn danh Dương Thanh để giết người. Đám lính đi dò xét mặc áo lính của quân Tống Bình, lại cậm quân bài họ Dương. Nếu ai trả lời là yêu Dương Thanh thì đám lính sẽ cho là người đó có lòng khác mà không chạy theo phò giúp Dương tướng quân, ở đây nghe lời sai bảo của họ Quế. Giết. Nếu trả lời là ghét Dương Thanh thì bọn chúng lập tức giết ngay. Chúng nói là Dương tướng quân sai chúng đi hỏi để thử lòng đám dân Tống Bình. Thế nên, bọn chúng đã thực hiện được âm mưu cho đám dân Tống Bình ghét bỏ Dương tướng quân. Ấy vậy mà nhiều người bị họ Quế lừa bịp dốc hết của cải, công sức để tìm giết cha con Dương Thanh báo thù. Trong thành có ba ngàn hộ, hơn ngàn hộ đã bị đám lính đó bức cho chết từ trước khi Thôi Kết về nắm quyền, cho nên dân trong La thành thù ghét họ Dương kia lắm.
Đức Thinh nằm dài trên mái nhà nghĩ về những điều ông lão Tô Hiền nói. Chàng nghĩ về quá khứ, hiện tại và cả tương lai rồi thở dài:
– Thời thế thế thời, lòng người ngay thẳng, thẳng ngay sao mà lường hết cho được.
Những hạt sương vương trên khóe mi chàng, nặng từng giọt chảy vào vết những bỏng trên khuôn mặt phỏng rộp của chàng. Cái mệt dường như khiến cho chàng quên đi những đau đớn trên khuôn mặt chàng. Chàng ngủ ngon như chú mèo khoang đang nằm ngủ ở mái nhà bên cạnh, chốc chốc nó lại liểm vào bộ lông óng mượt của nó mặc cho phía dưới kia tiếng ồn ã la thét của đám lính, tiếng giáo gươm liểng xiểng xen lẫn tiếng người la ó đớn đau.