Đọc truyện Giống Rồng – Chương 19: Võ nghệ Liêu gia
Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ tư:
Rời La Thành, tướng họ Dương thoát hiểm.
Đến Đại La, lính Bắc phương giết dân.
Chương 4.4 Võ nghệ Liêu gia
Gã Quỷ ở lại đất Thị Điềm, nhờ Lý Toàn biết lễ nghi vùng ấy soạn sửa lễ vật dâng lên đền xưởng cao lầu thờ thần nhân Lý Ông Trọng. Lý Toàn sửa soạn áo đẹp, mũ mão rồi khấn sớ trước điện. Tồn Thăng không thích không khí trang nghiêm chốn đền miếu nên đi ra ngoài vãn cảnh, thấy đôi chim hót ríu rít trên ngọn tre cao. Tồn Thành thấy có tổ chim non xua xua đôi chim bố mẹ đi, bẻ cong cây tre xuống để lượm lấy tổ cho đám trẻ con đang đứng đó chơi. Bỗng nhiên có tiếng mũi tên bắn ra, cây tre cạnh đó gãy đôi khiến Tồn Thành giật mình quát lớn:
– Có kẻ dùng ám khí. Các cháu mau chạy đi.
Tồn Thành nhặt mũi tên lên thấy có chữ khắc trên mũi tên, chạy vào hỏi Lý Toàn. Lý Toàn nói:
– Đây là chữ Phùng. Ngày trước nghĩa quân của Bồ Phá Cần tướng quân đóng tại đất này, có dùng loại mũi tên này để chiến đấu với quân Phùng Hải. Từ khi thiếu chủ Phùng An bị đày đi xứ đất Quy Nghĩa thì đất này không ai dùng nữa sợ bị quân triều đình bắt được sẽ xử tội chết.
Lý Toàn cùng Tồn Thăng chạy ra phía ngoài toan tìm người dùng ám khí. Đi ra phía sau miếu cũng không thấy người. Lý Toàn huýt sáo, tiếng sáo ong ong trong đầu khiến người ta khó chịu. Tồn Thăng chạy vào trong miếu, tránh cái âm thanh kỳ quái. Lúc bấy giờ đám trẻ con kéo hò hét:
– Chú Lý Toàn giỏi quá. Tiếng huýt sáo cũng có thể làm kẻ gian ngã gục.
Lý Toàn mặt vênh váo:
– Chuyện nhỏ dễ như ăn trầu thôi. Các cháu đi đi. Không lát nữa hắn tỉnh dậy lại đánh cho.
Tồn Thăng đầu óc còn lấn cấn, loạng choạng bước ra, bám vào vai Toàn. Toàn cười trọc ghẹo Gã Quỷ. Gã Quỷ liều xiêu cầm dao quắm chém vu vơ. Toàn nhìn cây tre bị gãy thấy điềm báo đã linh ứng vội chạy vào khấn vái trong đền. Tồn Thăng bước tới đám trẻ con vừa đứng nói chuyện với Lý Toàn thấy một tên cầm nỏ nằm sõng soài dưới đất. Thăng hẩy nhẹ người cho hắn nằm ngửa ra, đột ngột người hắn hất tung lên đạp trúng tay cầm dao của Thăng khiến dao bay xa vài chục thước cắm thẳng vào cây bưởi. Thăng lùi lại một chiêu khóa chặt được người đó. Lý Toàn bước ra, xoa xoa vào vết thương của Gã Quỷ, gã thấy gai người, lấy tay gãi ngứa. Toàn dùng dao nhỏ phi trúng cây bưởi, dao quắm của Thăng rơi xuống. Tên kia đứng lại, cúi chào hai người.
– Chẳng biết cao nhân chỗ này. Đã đắc tội.
Lý Toàn mắng hắn:
– Cái tên trộm vặt nhà ngươi. Đừng có nghĩ là bọn này không biết. Ta thấy ngươi len lén lút lút theo bọn ta từ lúc ở đất đình bên kia. Định ăn trộm phải không?
– Dạ. Tiểu nhân không dám.
Dương Diện trợn mắt dọa hắn:
– Nhà ngươi là ai, từ đâu đến đây? Ngươi biết bọn ta là ai không mà dám theo dõi bọn ta lại dùng nỏ kia bắn suýt trúng người ta? Muốn sống khai ra mau.
– Tiểu nhân là Liêu Đức Thinh, người ở Đỗ Động. Tiểu nhân được nghe phía Tây bắc La thành có ngôi đền rất thiêng. Hễ ai có việc gì khó khăn cần cứu giúp thì cứ đến chỗ đó thì sẽ được toại lòng. Được người ta giới thiệu tới đây, lại gặp hai vị khí chất khác thường nên đành theo bước dò la. Tiểu nhân nhìn thấy ngài định bắt chim non trên cành tre nên chỉ dám phóng tiễn để đánh lạc hướng ngài, chẳng ngờ lại trúng cây tre.
– Ta bắt chim non thì liên can gì mà phải đánh lạc hướng.
– Sinh linh muôn loài đều được trời ban tặng cho sự sống. Loài chim cũng như chúng ta. Chúng có cha có mẹ, con cái, tổ ấm gia đình sao nỡ đành chia cắt chúng, để chúng phải mồ côi, cha mẹ lạc mất con. Nếu như kẻ nuôi chim non có tâm thì bọn chúng có thể sống, nhưng không có ai dạy chúng hót, dạy chúng nhảy chúng bay thì chim ấy cũng như bỏ đi vậy. Còn không thì là giết chết chim non đó rồi. Như vậy thật là đáng thương. Xin ngài lượng thứ cho tiểu nhân không biết trước sau, đắc tội với ngài.
Gã Quỷ nhìn qua Thinh, dáng người khúm núm, mặt cúi gằm, đôi chân vững trãi như cây gỗ cắm chặt đất, có vẻ hắn ta không hề e sợ như cái vẻ mặt ấy của hắn. Mái tóc quăn rối được búi gọn củ hành đầy những dấu vết của gió bụi cuộc đời, khuôn mặt hắn vuông vức chữ điền, lớt phớt những mảng da trắng trên khuôn mặt toát lên thần thái của kẻ sĩ ẩn mình trong cái dáng hình lúm khúm của hắn. Dương Diện vòng ra phía sau toan đạp vào khuỷu chân hắn thì chân hắn cứng như đá thép, khiến Dương Diện thấy thật đau, hét lên:
– Chân nhà ngươi có nẹp đá hay sắt?
Hắn không trả lời mà còn giễu cợt Tồn Thăng:
– Là người đạp trúng gốc cây tôi đang đứng cạnh chứ đâu phải là chân tiểu nhân.
Hắn bước nhích ra một bước thì có cây gỗ trên đầu trạm khắc hình rắn hổ ở đó. Dương Diện thấy kỳ lạ, hỏi hắn:
– Rõ ràng là khi ta ra phía sau đâu có cây gỗ này ở chân ngươi.
– Là ngài có ý định đạp vào chân tôi?
– Ta muốn kiểm tra xem ngươi sức lực ra sao.
– Xin thất lễ.
Nói rồi, chàng trai tung chân, cây gậy đầu xà từ dưới đất mọc lên dài đến tám thước. Chàng ra đòn bất ngờ, Dương Diện không kịp trở tay bị đầu xà đánh vào ngực liên tiếp bảy tám chiêu. Gã Quỷ gồng người dùng sức đẩy gậy về phía Thinh. Thinh vận khí dồn toàn lực xuống chân hòng đỡ lại sức khỏe vô biên của Gã Quỷ. Cây gậy bị bẻ cong, dáng trông hệt mãng xà. Gã Quỷ bỗng thấy nhói ở trước ngực, lấy sức tay đập mạnh vào gậy nhưng cây gậy không gãy mà còn khiến ngực thêm đau. Thấy vậy, Gã Quỷ liền cố rút cây gậy ra khỏi ngực mình nhưng không thể nào rút ra. Cây gậy găm chặt vào ngực Gã Quỷ, phần đuôi của cậy quấn chặt vào tay trái của gã khiến gã kêu la thống thiết.
Lý Toàn lúc bấy giờ lấy cây tiêu ra thổi một điệu nhạc. Âm thanh phát ra khiến đầu óc Thăng điên đảo, Đức Thinh vội chạy đi, hai ngón tay bịt chặt lỗ tai. Cây cậy rơi xuống dưới đất, Dương Diện ngã nằm xuống đất. Thinh chạy đến bụi tre gần bờ sông thì Toàn toan gọi lớn:
– Người anh em xin dừng bước.
– Anh là thần tiên chốn nào? Đã đắc tội.
– Ta là Lý Toàn, hậu duệ của Ông Trọng – Phụ Tín Đại vương. Người vùng Từ Liêm này. Người anh em có phải là người của Liêu gia trang vùng Đỗ Động. Chiêu thức thiết giả mộc xà là một trong mười bảy bí thuật của trang ấy. Nay được chiêm ngưỡng mở to con mắt. Thật là vinh hạnh.
Thinh giọng nói khảng khái, tay khoanh trước ngực, hất miệng:
– Sao anh lại biết mười bảy bí thuật đó, lại có thể khắc chế được. Hẳn là đại cao thủ ẩn mình.
– Năm trước, ta may mắn được gặp thầy Liêu Hữu tiên sinh. Thầy dạy ta cùng Hữu Phương. Hữu Phương giỏi thơ văn, kinh sử thi đậu tú tài, lại tới tận Trường An thi thố. Còn ta ham võ nên đã được thầy truyền lại cho võ học. Học đến độ giác ngộ triết lý trong bí chiêu đó thì được thầy chỉ cho khắc chế những điểm yếu của Liêu gia võ học.
– Lấy tâm chế lực, lấy thanh chế hoạt. Anh quả nhiên hiểu rõ Thập thất Liêu gia bí chiêu. Nay gặp đây thật là hạnh ngộ.
Lý Toàn nhếch mép cười, tay dang rộng như đón chào Thinh. Thinh bước lại, tay bỏ cuộn dây sắt xuống đất, quỳ gối bái lạy Toàn:
– Anh quả là người tinh thông võ học. Cảnh giới võ thuật ấy chẳng phải kẻ thường có thể làm được. Xin nhận một bái của vãn bối.
Toàn nắm chặt lấy tay Thinh, từng thớ gân trên người Thinh nổi lên, mặt hắn vằn lên vết thẹo dưới cằm. Toàn kéo Thinh vào lầu phủ, lại gọi Gã Quỷ dậy. Thinh mừng rỡ bước theo, hai người hàn huyên chuyện trò đến cuối chiều. Hai người cầm kiếm, nỏ, côn, xích ra trước lầu luyện những chiêu thức kỳ quái. Tồn Thăng thấy trong mình kém cỏi võ thuật, chẳng hiểu những chiêu thức kia của hai người bọn họ. Gã lấy rượu ra tu ừng ực. Hắn say, cười vào hai người kia:
– Hai kẻ điên kia. Những chiêu thức ấy là để gạt người ta chứ sao có thể mang ra mà đánh trận.
Lý Toàn nhìn hắn say mèm, Toàn lấy một mảnh vải quấn vào tay Thăng, rồi thít chặt với cây lớn. Thăng hỏi:
– Sao lại dùng vải quấn tay ta.
– Nhà ngươi cứ thứ thoát ra khỏi chỗ ngươi đang đứng cho ta xem.
Thăng giật mạnh mảnh vải quấn tay mình, vải càng siết chặt khiến tay hắn trắng bợt. Hắn càng cố kéo thì càng không thể dứt ra. Tay kia cầm dao khía vào vải đó nhưng vải ấy không hề sờn sứt. Tay hắn giãy giụa mảnh vải bó thít tay hắn, bàn tay gã thâm sì. Gã tức giận lôi cả cây lớn lên khỏi mặt đất, dùng cước đạp gãy cây thành ba đoạn.
Bấy giờ, Lý Toàn dùng một cây kim luồn vào một đầu của sợi vải, Toàn xâu thật nhanh hết một vòng tay thì vải tự tuột ra khỏi tay Thăng. Tím tái mặt mũi, Thăng định ra đòn với Toàn, Toàn vuốt ria mép nói:
– Người đánh trận chỉ biết dùng sức chẳng phải tướng tài. Chỉ là võ dũng, vô dụng mà thôi. Gặp kẻ địch thì chỉ cần vài chiêu là mắc bẫy bị tóm sống, số chẳng may gặp người gian lắm mẹo thì khác gì nộp mạng. Lấy bình tâm mà kháng lại lực cường. Lấy trí tuệ để đuổi kẻ địch đi, khiến địch không thể thắng được, càng đánh càng thua, bấy giờ địch tự tan. Tên ngốc nhà ngươi còn chẳng thể thoát nổi một mảnh vải nhỏ, thì sao có thể thoát được khi bị kẻ địch bày thiên la địa võng. Kẻ dũng tướng, bất chấp cái chết là uy dũng, anh hùng đấy. Nhưng sao không nghĩ rằng khi ta chiến thắng thì được vang danh, nếu như mà có thua thay vì quẫn tiết mà chết chi bằng chẳng phải sống sót được thì sẽ có cơ mưu mà báo thù hay sao.
– Nhức đầu. Ta chẳng cần biết. Kẻ nào có giỏi thì đến đây mà giết ta.
– Trận ở Phù Đổng đến thành Cổ Loa, nhà ngươi may mắn còn sống sót chẳng phải là bài học quý giá hay sao.
– Thôi! Nhà ngươi không phải nói gì thêm nữa. Dương Thanh yêu cầu chúng ta ở lại đây làm cái việc thắp hương gì gì đó đã xong hay chưa.
– Việc đó đã xong. Đêm nay ta và ngươi đi dọc bờ sông này về phía Tây Bắc, đến Hát Môn bẩm báo lại với Dương tướng quân để ngài ấy yên tâm.
Đêm xuống, ba người bàn bạc rồi chia tay nhau thành hai ngả đường đi. Lý Toàn cùng Tồn Thăng xua mái chèo nhanh thoăn thoắt trên dòng Nhị ngược Tây Bắc hướng đất Bạch Hạc. Liêu Thinh thân thủ nhanh nhẹn chạy bộ về Tống Bình dò la tin tức của quan quân triều đình đã chiếm đóng ở đó.
Thinh đi qua bãi lầy phía bắc La Thành rồi nghỉ tại quán trọ bên cạnh dòng sông Tô Lịch. Đến nửa đêm, quán trọ có tiếng ồn ào khiến Thinh tỉnh giấc. Thinh gọi tên hầu bàn lên hỏi:
– Ngoài quán có chuyện gì mà lại ồn ào? Để ta mất ngủ thì đừng trách ông.
– Dạ thưa quan khách. Ngoài kia quan quân đang dò xét. Ngài không có gì giấu giếm thì xin ngài cứ lui vào trong nghỉ ngơi. Sau khi ông chủ nhà tôi làm việc xong với những người thì sẽ hết ồn ào.
– Dò xét điều chi?
– Tiểu nhân nghe nói là đám quan quân đi lục xét người của Dương tướng quân còn ở Tống Bình để đem về xét xử.
Thinh đánh mắt qua khe cửa nhìn ra phía ngoài, thấy một đám lính giáp, vũ khí giáo dài, kiếm ngắn đang nhăm nhe tìm người. Thinh cho tên hầu bàn một ít bạc vụn, sai hắn đi lấy một gầu nước sôi về phòng. Tên hầu bàn vội vàng nghe theo, chạy ra ngoài vẻ mặt sợ sệt đi lấy nước sôi về cho Thinh.
Một lúc sau, nghe có tiếng sột soạt áo quần cùng tiếng gươm giáo tiến lại gần, họ Liêu nhảy vội lên kèo nhà, mặt mũi bịt kín bằng vải lụa. Đám lính láu nháu bên ngoài tranh cãi với tên chủ quán và tên hầu bàn khi nãy. Bọn lính đạp cửa vào, tên áp nha cầm đầu sai đóng chặt cửa quán. Không thấy ai trong phòng, tên áp nha quát mắng:
– Rõ là cái thằng rách rưới này bảo khiêng nước nóng đến cho khách ở phòng này. Sao không thấy người đâu.
– Dạ dạ. Tiểu nhân vừa còn nói chuyện với vị ấy ở trong phòng mà. Tiểu nhân đâu có lòng nào dám dối đại nhân.
– Thế người đâu? Các ngươi định giấu giếm tội phạm trong nhà hay sao? Tội chết đấy con nhé.
Tên chủ quán vội vàng rút ba nén bạc khéo léo nhét vào ống tay áo tay áp nha. Chủ quán cười cười, lưng cúi xuống còng rạp thưa với tay áp nha:
– Thi Nguyên đại nhân bớt giận. Đại nhân bớt giận. Chắc là vị khách đó chỉ đi ra ngoài một chút. Để bọn tiểu nhân đi tìm vị đó về. Chứ quán khách trọ của tiểu nhân không dám chứa chấp tội phạm triều đình đâu.
– Cánh quán trọ các ngươi đừng có giở trò với ta. Đừng hòng qua mắt bọn ta. Hai tên môn khách cùng với chủ quán trọ Quán Tiên và Quán Sứ che giấu tội phạm bị Thôi tướng quân bắt giết rồi đó nghe chưa.
Có đám lính kéo xềnh xệch một người mặc quần áo lếch thếch, mặt mày bị bỏng rộp vào phía trong. Thấy ồn ào phía ngoài, tay áp nha chạy ra liền hỏi:
– Có chuyện gì ngoài đó.
Một tên lính bẩm lại với viên đô áp nha:
– Bọn tiểu nhân đi tuần nơi hậu viên thấy có một tên khả nghi đang lúi húi cầm cây đuốc chạy ra chuồng ngựa.
– Mặt hắn bị sao thế kia?
– Là hắn trốn đi không được, định chạy đi thì trượt phải phân ngựa, đuốc còn cháy dữ dội rơi vào mặt hắn khiến hắn bị phỏng rộp.
Thi Nguyên tiến lại gần người kia hơn. Mùi phân ngựa khiến hắn tỏ ra khó chịu, hắn giương đèn cầy lên soi kỹ mặt người đó. Đang ôm mặt do đau rát, người đó thấy xô nước ở dưới chân tên hầu bàn liền chạy tới úp nguyên nửa khuôn mặt vào đó. Viên áp nha cho người kéo hắn ra. Hắn kêu la thảm thiết:
– Sao lại là nước sôi thế này. Nóng quá. Rát quá. Đau quá.
Hắn sờ lên khuôn mặt hắn thì thấy loang lổ vết cháy, vết bỏng nước sôi, hắn tung lên vật xuống, gào thét khiến Thi Nguyên nghĩ thầm trong bụng:
– Đúng là kẻ điên dại. Đang bỏng lại đi úp mặt vào gầu nước sôi.
Thi Nguyên hỏi hắn:
– Nhà ngươi là ai? Từ đâu đến? Tại sao đêm tối lại trốn ở phía sau quán trọ.
Hắn lạc giọng, người run run nói:
– Tại hạ là Lưu Trình, người Đỗ Động. Ngày qua, làng mạc bị tàn phá nên nay đi đến Tống Bình kiếm cơm. Nghỉ chân tại quán trọ này, nửa đêm tỉnh giấc thấy tiếng xì xào phía ngoài, thấy mỏi người nên tiểu nhân gọi tên tiểu nhị cho một gầu nước ấm để xông người cho thư giãn. Chờ mãi không thấy tên đó mang đến nên tiểu nhân ra phía sau hâu viên đi tiểu tiện thì gặp mấy anh lính hung dữ dọa giết tiểu nhân nên mới thành ra như thế này. Thật là đau quá, đau quá.
Viên chủ quán nhanh nhảu tiếp lời:
– Là đúng người này ở phòng trọ này đó Thi đại nhân. Chắc là hắn ra ngoài gặp lính của ngài hốt hoảng quá nên mới như vậy.
Thi Nguyên lại hỏi:
– Đỗ Động à. Thế nhà ngươi biết họ Liêu đất đó chứ.
– Dạ. Ngày nhỏ tiểu nhân được cha gửi đến Liêu gia học võ nhưng Liêu gia nghiêm khắc với học trò, tiểu nhân lại nghịch ngợm nên bị trả về. Từ bấy tiểu nhân không có qua lại với họ Liêu.
– Ngươi có biết người tên Liêu Thinh hay chăng?
– Dạ bẩm. Con có biết. Người ấy là cháu ruột của Liêu Hữu tiên sinh, gọi Hữu Phương tú tài là chú, Người ấy ngày qua bị bắt giết cùng với người Liêu gia.
– Nói láo. Tên đó chạy trốn mất rồi. Ta nghe nói hắn chạy trốn tới phía tây Tống Bình phủ. Chẳng hay hắn đi cùng các ngươi. Nhìn bộ dạng nhà ngươi thật giống hắn lắm.
– Dạ. Xin Đại nhân minh xét. Người nhà tiểu nhân còn đang chờ ở bên kia dòng Tô Lịch. Đại nhân có thể đối chứng.
Thi Nguyên quan sắt người đó thật kỹ. Thi nguyên quay ra phía sau, nhìn dáng chân vửng trãi quen quen, liền đạp hắn một chiêu thật mạnh vào phía khớp khuỷu chân hắn. Hắn ngã nhào, mặt bỏng rộp va vào chuôi giáo của tên lính. Hắn lúi húi đứng dậy, dường như còn choáng váng, hắn loạng quạng xô ngã một tên lính vào gầu nước. Viên chủ quán mắt sáng như mở cờ trong bụng, miệng cố nhịn cười, lại mon men đỡ tay lính lên rồi dìu gã bị bỏng kia vào phòng.
Thi Nguyên thầm nghĩ tên đó yêu ớt, chân tay như đàn bà liền cho quân rút đi. Tay chủ quán không quên đon đả chào họ Thi:
– Đại nhân đi mạnh giỏi. Lần sau lại nhà.