Đọc truyện Giới Thần – Chương 997: Tẩu bút sơn hà – chưởng mở thiên không
Lần này ánh mắt hắn nhìn tới tuy không dao động tình cảm, không khí thế khai thiên nhưng lại khiến một đám người nhân tâm chấn động.
Thu Phương Minh vốn đang cười nói bỗng nhiên sựng người lại, cảm nhận thấy khí cơ bị khóa chặt
Một loại lực lượng kỳ dị tràn đến tựa như con dao rất chậm rãi đâm tới.
Một loại cảm giác phẫn nộ ngay lập tức liền bộc phát.
“Dương Tiêu..ngươi thật to gan, còn dám dựng ý tạo phản..”
“Vù…vù…vù…” biến động vừa hiện một đám thánh nhân liền tức thì túa ra, chớp mắt liền vây đám người Thiên vào giữa.
7 tên bán Thiên cảnh liền như cái gọng kìm áp sát tiến tới.
“Oanh…oanh….” khí thế cường đại trên người họ phả ra trực tiếp dùng toàn lực mà thả đem chồng chất vào giữa nhấn chìm Thiên trong bão táp.
Nhưng mà lúc này, một nụ cười trên miệng hắn nở rộ, tay phải như ma quỷ bỗng nhiên thò ra
Từ trong không khí bỗng chốc trở nên sền sệt tựa như keo hồ, quy tắc nào đó trong trời đất như đang bị cái quơ tay này của hắn cường lực đem uốn cong.
“Cách…cách…rắc…rắc….” loại âm thanh khủng bố này vang lên, bầu không khí nháy mắt liền trở nên áp bức đến ngộp thở, nhịp đập sự sống liền như bị đình chỉ.
Một loại lực lượng kỳ dị mà khủng bố bỗng nhiên bộc phát ra ngoài. Thời gian tức thì bị uốn cong, Không gian như mặt kính mỏng yếu ớt bị nghiền cho nát bấy, pháp tắc lực lượng tán loạn vỡ vụn như nắm cát.
Kinh khủng lực lượng từ bàn tay hắn tràn ra, chấn cho hư không vỡ tan, pháp tắc mất khống, quy tắc vặn vẹo
“Roạc….” một âm thanh tan nát cõi lòng vang lên, bất kỳ sinh linh nào trong trung thiên vực này đều bị loại âm thanh này chấn cho khiếp đảm đến cả nhân hồn.
Không có ai biết đó là âm thanh gì, chỉ biết là nó vang lên tựa như đã xé nát bấy cái gì đó trong thiên địa, mệnh khí của ngàn vạn sinh linh đều vì đó mà thay đổi.
Bàn tay Thiên một lần nữa cử lên trời cao hơi gồng lên bắp thịt, kinh khủng lực lượng một lần nữa túa ra.
“Oanh…oành….crắc”
Bầu trời vô hạn tinh không liền bị đánh cho lệch lạc, một đạo tinh thần bộc phát ra tinh quang chói lọi choáng ngợp cả bầu trời, ngàn vạn ngôi sao đều tức thì bị nó cường hoành bá đạo ép cho thuần phục.
Giọng Thiên tựa như mỉa mai lại tựa như khinh thường vang lên
“Dương gia sao?, Thu gia sao?, khí vận gia tộc các ngươi gộp lại có nhiều bằng được nhiêu đây không…”
Vạn chúng đều trầm mặc, Dương Đình Nghệ và Thu Phương Minh đều dùng sự im lặng thay câu trả lời.
Tất cả mọi người đều nhất loạt chấn kinh đến rung rẩy, không thể nào hình dung nổi thứ mà mình nhìn thấy.
Bàn tay đó
Một bàn tay xé ra pháp tắc thiên địa
Một bàn tay trở âm dương, phá càn khôn
Một bàn tay nghiền nát thời gian, không gian.
Một bàn tay uốn cong thần tắc
Một bàn tay chấn tinh không chao đảo, tự định mệnh vận
Một bàn tay đem thiên đạo xé tan, tự thân lập mệnh
Duy nhất chỉ một bàn tay.
Cường đại đến không thể tưởng nổi
Thiên đạo trong nháy mắt liền bị bóp vụn tan tành, một tia phản kháng cũng không có, yếu đuối đến vô lực chân chính bị miểu sát
Vậy mà buồn cười mấy người này còn nghĩ hắn phải luồn cúi hạ mình để được trở về gia tộc.
Buồn cười nghĩ hắn phải trung thành, phải ký khế ước
Buồn cười còn nghĩ đem nữ nhân của hắn bắt làm con tin.
Chỉ một bàn tay này, Thiên đã đem mệnh số của Dương Tiêu bóp cong, rút đi 9 phần rườm rà, tuyệt nhiên như vậy thu vào thứ mà mệnh số gia thân.
“Sao hả….hay các ngươi nghĩ còn chưa đủ, có muốn hay không ta đem một bầu mệnh khí toàn bộ Trung Thiên Vực này thu vào tay, lấy đó làm quà dâng lên cho các ngươi để được nhận tổ quy tông…”
Mỗi câu hắn nói ra đều khiến đám người này không còn nói được gì nữa.
Không sai, theo dấu vết mệnh số của Dương Tiêu chính là phải đem đại giá khí mệnh quỳ gối trở về Thu gia, thu được một bộ hài cốt mẫu thân hắn trở về, từ đó mệnh số từ cực đỉnh lụi tàn trở về dế mọt bị trăm ngàn khổ nhục.
Thiên cơ trêu đùa hắn là thế, hôm nay Thiên cũng muốn cùng cách này để dọc theo thiên mệnh, có điều Thiên Mệnh muốn trêu đùa hắn….đùa sao.
Dùng Phật Tạng Long Đồ dẫn dụ hắn vào khuôn phép, dùng tình thân khống chế, đưa hắn tới thượng thiên vực. Thiên Đạo muốn hắn tự mình đưa thân tới sao…vậy ta tới.
“Oanh….oanh….oanh…” theo bàn tay hắn một nhấn, bầu trời tinh không dĩ nhiên một lần nữa phiên giang đảo hải, quang huy chói lọi, thiên tài các lộ tinh thần mệnh khí đều bị thông phệ đến ảm đạm.
Cả bầu trời tựa như mất đi sắc thái, viên tinh thần đại diện cho Mệnh Số của Dương Tiêu này trở thành duy nhất vật thể đính trên đó, ngay cả nhật nguyệt cũng lu mờ.
Kinh khủng khí vận cùng lũ lượt lùa về, tất cả tập hợp thành một thể, trung thiên vực từ nay tuyệt vô thiên tài, chỉ còn một duy nhất chân thần. Chính là hắn..
Dương Tiêu
“Oanh….oanh….” ngàn vạn đạo khí cơ bị định trụ tại hư không, 7 vị bán thiên thần đều cứng ngắc khô cứng, động một ngón tay cũng không thể.
“Tiểu Thanh nàng thấy chưa?..” giọng Thiên khó hiểu vang lên, lạnh lùng nhưng lại ấm áp
Tiểu Thanh tức thì như tỉnh dậy từ mọng ảo trước sự cường đại đến vượt ngoài sức tưởng tượng nhỏ bé của nàng, ánh mắt nhìn tới anh trai vừa mừng lại vừa khó tin
“Tiêu ca, muội thấy rồi…muội thấy rồi,….lần này muội không cần sợ hãi nữa, chúng ta có thể trả thù rồi, muội có chỗ dựa…muội sẽ không sợ”
Nghe câu này, bản mặt Thiên sựng lại, mẹ nó lão tử chỉ là chỗ dựa cho nàng hoành hành thôi sao
“Tốt…đủ để đạp phá Thu gia chưa?”
“Đủ…hihi..đủ rồi”
“Đủ đạp phá Dương gia chưa?”
“Cũng đủ…đương nhiên đủ rồi” giọng nàng tới đây bắt đầu nghenh ngào.
“Không sai, tuy nhiên còn chưa đủ để đạp một thứ…”
“Ah….còn thứ gì” Doãn Kế Anh xinh đẹp hỏi
“Thiên đạo….trước Thiên Đạo, Thu gia hay Dương gia bất quá chỉ là con kiến, là con rối bị sai khiến…kể cả ta cũng không ngoại lệ, chỉ có điều….
“….ta dù theo sắp xếp của Thiên Đạo, nhưng lại đi bằng bàn chân của mình…tận mọi khả năng tranh thủ thời gian, cho các nàng thời gian mạnh lên….trận chiến cuối cùng chí ít cũng có lực bảo vệ mình”
Hắn nói ra câu này toàn bộ mấy vạn đệ tử, mấy vạn môn nhân Thảo Thần Tông thậm chí dù là Mị Nhi cũng cảm thấy được áp lực bị đè lên vai.
Lời hắn nói chính là một loại cảnh cáo đối với họ cho họ biết hoàn cảnh mà mình đang gặp.
“Hiểu rồi, Tiêu ca…chúng ta hiểu dụng tâm của chàng rồi” giọng Doãn Lục Anh ổn trầm vang lên.
“Hiểu là tốt…” nói xong một lần nữa tay hắn phất vào hư không, mềm mại mà cứng cáp tựa như tẩu bút sơn hà mà động.
Theo đó là một mặt kính trong suốt trên tận cao không hiện ra.
“Vút….vút…”
“Hắn…hắn đang làm gì, hắn đang làm gì chúng ta…” bị một nét bút của hắn lướt qua, một tên thánh nhân run rẩy nói.
Nhưng sự việc còn chưa kết thúc.