Đọc truyện Gió Qua Rặng Mù U – Chương 14: Hạnh phúc
Tới kỳ sinh nở, Ngọc đã sinh con tại bệnh viện 512, ông bà Năm vui mừng vì đã có cháu ngoại, là một bé trai kháu khỉnh, đặt tên là Nguyễn Tấn Lực.
Trưa chủ nhật Thắm mua xấp khăn đem tới nhà chị Ngọc cho em bé, bà Năm cũng đang ở đó:
– Thưa bác con mới tới, anh chị Ba em mới tới.
Từ sự việc lần trước, khi Thắm tuyên bố người cô yêu là Cường chứ không phải là Khánh trước mặt hai bên gia đình, nên làm cho Bà Năm suy nghĩ:
– Vô chơi đi con. Thôi, má phải về còn nhiều việc ở nhà.
Thành nói với má:
– Má ở lại chiều về, má vừa mới tới mà.
Ngọc nắm cánh tay má:
– Má, ở lại chiều hãy về, đang nắng má về làm cái gì, ở nhà cũng chỉ mấy cái việc vặt thôi à má.
Bà Năm cầm chiếc nón lá đội lên đầu:
– Má về nha, Thắm ở lại chơi nha con.
Thắm cúi xuống chào bà Năm với vẻ mặt buồn:
– Dạ, bác về.
Khi bà Năm rời khỏi, bé Lực no sữa cũng ngủ, Ngọc ngồi gần Thắm hỏi nhỏ:
– Em à, hình như chị thấy em khác trước, nhưng chị biết em rất thương Khánh nhà chị, không biết hai đứa đang xảy ra chuyện gì, và chắc chắn rằng, cậu Cường đó không phải là bồ của em, chị nhìn là chị hiểu.
Thắm bức xức:
– Chị Ba ơi, em, em…
– Nói chị nghe đi.
– Chị Ba ơi, em thật lòng yêu anh Khánh, nhưng…
– Nhưng làm sao?
– Nhưng anh Khánh, ảnh đã…
– Đã làm sao?
– Ảnh có người khác rồi.
Ngọc căng thẳng:
– Thằng này hư thiệt, để chị nói nó.
– Chị ơi, nếu chị thương em thì chị đừng nói ảnh.
– Nhưng, à mà không được, thằng này nó quen ai? Ở đâu? Em biết không?
– Em không biết chị à, nhưng em biết là ảnh không thương em.
– Được rồi, em bình tĩnh, rồi mọi việc sẽ ổn thôi.
Đang lúc chị Ba và Thắm nói chuyện thì Khánh tới:
– Anh Ba có ở nhà không chị?
– Anh mày mới đưa má về, đi đường không gặp hả?
Khánh muốn quay về:
– Vậy, em về luôn nha chị.
Chị Ba có vẻ bực:
– Cậu hay thiệt, tới nhà mà không vô dòm cháu một cái, vô đi.
Khánh gãi đầu:
– Dạ.
Chị Ba cố ý:
Thắm à, coi bé ngủ giùm chị, chị đi mua cái này chút chị về liền. Khánh coi bé phụ chị nha.
– Dạ.
Khánh nói:
– Đi lẹ nha chị Ba, em còn phải về chiều đi công việc.
Chị Ba quay lại:
– Chưa đi mà đã hối, hai đứa ở đó đi, lấy dưa hấu ra mà ăn, chị để trên mặt tủ đó.
Chị Ba vừa đi được một lát thì bé Lực thức dậy:
Oe, oe, oe…
Thắm ẵm bé tới ngồi gần Khánh:
– Ô, oh… Ai đây, ai đây, nói chuyện đi, nói chuyện với cậu Út đi.
Bé Lực nín khóc, Thắm đưa bé cho Khánh:
– Anh ẵm bé, em vô lấy cái khăn lau mồ hôi cho bé.
Khánh ẵm cháu mình mà trong đầu mâu thuẫn, dường như có một sự tác động nào đó tới cảm xúc của anh, bỗng anh thấy mình như ba của đứa trẻ, và Thắm là má của đứa trẻ, không biết có phải là anh đang cảm thấy hạnh phúc hay không?.