Đọc truyện Gió Qua Rặng Mù U – Chương 13: Gió qua rặng mù u
Trưa hôm sau, ba má Khánh và chị Hai Liễu đi ăn cưới về:
– Thưa hai bác mới về, con lên từ bữa qua. Chào chị Hai.
Bà Năm vui mừng khi thấy Nam:
– Bác cứ nhắc hoài với thằng Khánh là không biết khi nào gặp lại con.
Ông Năm cười:
– Tôi nghĩ rồi có ngày cháu Nam sẽ lại lên chơi vì nó là bạn thằng Út mà, và lại, Từ An Giang lên đây cũng đâu xa, Chiều nay bác cháu mình nhậu lai rai nha.
Bà Năm nhìn ông Năm:
– Ông chỉ đầu độc tụi trẻ thôi, rượu chè hoài không tốt.
– Mấy khi cháu Nam mới về, bà cứ vậy hoài nên không trách tụi trẻ nó kêu bà là bà mẹ quê.
Buổi chiều Khánh chở Nam ra quán bà Bảy ven sông:
– Bảy ơi, bán cho con mấy xị rượu đế.
Bà Bảy bên trong đi ra:
– Từ ngày con Ngọc lấy chồng, mày đảm nhận việc đi mua rượu cho ba mày hả Khánh?
Bà Bảy nhìn Nam:
– Bạn hay bà con của mày hả? Đẹp trai, khỏe mạnh.
Khánh giới thiệu:
– Đây là Nam, bạn của con, cậu ấy dưới quê An giang lên chơi.
Ông Tám Lữ cũng đang có mặt tại quán bà Bảy, Tám Lữ đang có hơi men, mặt đỏ bưng ghẹo bà Bảy:
– Già rồi nha, già còn mê trai trẻ, trai đẹp.
Bà Bảy cười:
– Đồ quỷ già, đẹp trai thì tôi khen đẹp trai, không lẽ đẹp mà nói là xấu hả? Uống xong rồi thì về đi, về mà phụ vợ con cho heo ăn.
Tám Lữ gật gù cái đầu:
– Chút nữa tôi về, chờ xem bữa nay con rắn có về không, tôi nuôi mấy bữa rồi.
Bà Bảy nói:
– Tỉnh mộng đi, suốt ngày số đề, có ngày ra đường mà ở.
Tám Lữ nói một lố:
– Đúng là đàn bà, bà giống như con mụ vợ tôi ở nhà, nhay nhay cái miệng hoài. Thôi, tôi về đây. Chào, chào, Tám về nha hai tráng sĩ… Tám Lữ vừa đi vừa lẩm bẩm cái miệng: “ Chiều nay 32, 42, 72, 72, 42, 32…”.
Bà Bảy hỏi tiếp chuyện:
– An giang ở chỗ nào con?
Nam trả lời:
– Dạ, con ở Long Xuyên.
– Ừa, quê gốc của Bảy cũng ở An Giang, nhưng ở Châu Đốc. Thôi, hai đứa về đi, ở đây tao buôn chuyện hoài về ba mày la à!
– Vậy, con về nha Bảy.
– Con về nha Bảy.
– Ừa.
Khánh chở Nam trên chiếc xe gắn máy dream, bỗng Khánh dừng xe:
– Chờ chút nha Nam.
– Làm gì vậy?
– Xuống hái mấy nhánh mù u cho chị Hai, chị thích bông này lắm! Ngày chị Ba chưa lấy chồng, chị Ba cũng thích và hay hái bông đem về.
Nam cùng Khánh xuống rặng mù u, những cánh bông trắng ngần, lớp nhụy vàng tỏa mùi hương nhè nhẹ. Khánh với tay hái một nhánh bông đưa cho Nam. Nam ngẩng đẩu nói:
– Cẩn thận Khánh, có kiến kìa.
– Ừ, kiến là chuyện nhỏ, mình có cắn nó đâu mà lo kiến cắn mình.
Nam cười:
– Phải, không con kiến nào dám cắn vì Khánh hiền quá mà.
Nam hái thêm vài nhánh bông:
– Được rồi, hái nhiều mấy cội mù u lại tiệt chủng, phải để dành.
Nam nói:
– Miền Tây nhiều mù u lắm! khi nào có dịp về quê mình, mình đưa tới một nơi bạt ngàn mù u. Thôi, đi về, ở nhà hai bác chờ lâu.
Chiếc dream chạy trên con đường đất, Khánh chạy nhanh khiến Nam hoảng:
– Chạy chậm thôi Khánh.
Khánh vừa chạy xe vừa quay đầu lại cười:
– Cảm giác mạnh là đây?
Nam nói:
– Chậm thôi, nguy hiểm quá Khánh.
Về tới nhà, Nam và Khánh nhìn mấy nhánh bông mù u chỉ còn cuống và vài cái nụ. Nam cười:
– Cảm giác mạnh của Khánh làm cánh bông rụng sạch rồi.
Khánh cười:
– Sorry, để bữa mai hái bông khác cho chị Hai, vô thôi, ba má chờ kìa.
Bữa nhậu chiều nay không có nhiều người, nên ông Năm uống ít, ông bà Năm nhấn mạnh việc cả Khánh và Nam đã đến tuổi lập gia đình:
– Nam con, bác coi như Khánh nhà bác, cả hai đứa đã tới lúc cần phải có một gia đình riêng, hai bác đây cũng như ba má con dưới quê, ai già rồi cũng phải chết, đâu có thể sống mãi, đời người mà, sống nay chết mai, ai mà biết trước được.
Nam trả lời ông Năm:
– Dạ, con cũng nghĩ vậy thưa bác, chờ Khánh cưới xong thì con cưới, Khánh thì đã có nơi, con thì chưa có, nhưng rồi sẽ có, hai bác hãy yên tâm.
– Ừa.
Khánh múc đồ ăn cho ba má:
– Ba má ăn đi, dạo này ba má ăn ít, phải giữ gìn sức khỏe ba má à.
Ông Năm nhìn Khánh:
– Chỉ cần con lấy vợ là ba má khỏe gấp mấy lần.
– Dạ.
Bà Năm hỏi Nam:
– Công việc dưới quê có ổn không con?
Khánh trả lời thay Nam:
– Công việc của Nam ổn má à, nhưng lương bèo. Nam tính là làm hết hợp đồng rồi chuyển lên Bình Dương xin việc làm khác đó má!
Bà năm nói:
– Lên đây làm thì ở nhà bác luôn cho vui nha con.
Ông Năm cũng nói:
– Đừng ngại, lên ở nhà bác cho vui.
– Con cảm ơn hai bác.