Bạn đang đọc Gió Đông Say Múa: Chương 9
Một thân ảnh thon dài đứng thẳng trên đỉnh núi đằng sau Tô gia, sau một khúc tiêu âm, đôi mắt ngắm sao trên trời híp lại, ánh sao lấp lánh, phát sáng nhưng lạnh nhạt, tựa như có vô vàn khí lạnh tụ lại, làm cho nó bất an động người.
“Thanh dạ tái du khúc, tư tự ý phân phi, vấn quá vãng, tâm trọng kỷ hứa.” Tiếng ngâm vang dài trong đêm. “Cúc phủng cựu tích, dĩ như tạc dạ chi cảnh, mộng tỉnh ý nan tái.”
Con ngươi rũ xuống mang theo vẻ phức tạp, từ hôm đó, nhìn thấy thiếu niên chết thảm trước mắt, sâu trong nội tâm, ở nơi nào đó, một cảm giác buồn bã không ngừng dấy lên.
Cho đến khi tiếng động đằng sau truyền đến, Tô Thiếu Sơ mới đặt cây tiêu dài xuống, quay đầu lại nhìn về phía ba người kia mang theo trường kiếm, ba kiếm giả quỳ xuống hành lễ với nàng.
“Tam Huyền kiếm.” Tô Thiếu Sơ cười hỏi: “Đến Nam Nguyên có bình an không?”
“Nhờ phúc của Tứ thiếu, đường đi rất thuận lợi.” Cung Huyền trả lời trước.
“Vừa hồi hương, vừa đi thăm sư phụ Diệu Pháp của các ngươi, sao phải vội vã chạy về như thế.” Theo thời gian cho thấy, bọn họ về đến đó cũng chưa được mấy ngày.
Tô Thiếu Sơ đỡ bọn họ đứng dậy, lúc ở Trung Nguyên, họ luôn đi cạnh nàng, vốn nàng và Diệu Pháp kết nghĩa huynh đệ, sau đó nàng quyết định trở về Trung Nguyên, cho nên hắn mới phái ba kiếm giả này đi theo bảo vệ nàng, hy vọng vừa mượn cơ hội giúp bọn họ có thêm kinh nghiệm, vừa được tôi luyện giang hồ, nhiều năm qua, ba người nàng đã xem nàng như chủ.
“Những chuyện liên quan đến Tứ thiếu, thuộc hạ không dám lơ là.” Cung Huyền bẩm lại dặn dò của sư tôn. “Sư phụ rất nhớ Tứ thiếu gia, nói người đã lâu không đến thăm ông, không phải là đã quên ông rồi chứ?!”
“Ta làm sao dám quên sư phụ ngươi, năm nay có rảnh, ta liền đến đó thăm ông ấy một chuyến.” Cũng nên đến Nam Nguyên thăm cố nhân rồi.
“Đến Nam Nguyên một chuyến, thuộc hạ cũng gặp được Tuyết Sơ công tử, đây là thứ mà Tuyết Sơ công tử muốn thuộc hạ đưa cho người.” Cung Huyền lấy một vật ra, nói. “Tuyết Sơ công tử nói… Cái này có liên quan đến cái chết của Quân Nhi cô nương.”
“Quân Nhi?!”
Tô Thiếu Sơ mở ra, bên trong là một cái trống tròn màu đỏ, vẻ mặt nàng chấn động
“Đây là…” Trên mặt trống có vẻ lồi lõm, dường như không phải như dùng để tìm niềm vui, đơn giản như thế.
“Tuyết Sơ công tử vốn thấy kỳ lạ về cái chết của Phong cô nương, nhưng lại không có chứng cứ, cho đến đầu năm nay, tộc nhân mang cái trống này đến giao cho Tuyết Sơ công tử, người mới xác nhận lại chuyện này, Tuyết Sơ công tử biết có người từ Đông Vực đến Trung Nguyên, sợ Tứ thiếu gặp nguy hiểm, mới lệnh chon chúng thuộc hạ mang vật này về giao cho Tứ thiếu.”
“Tộc nhân của Phong cô nương có nói, lúc Quân Nhi chết như thế nào không?”
Vỗ về mặt trống, vẻ mặt Tô Thiếu Sơ xót xa.
“Theo những gì mà tỳ nữ của Phong cô nương nói thì mặt trống này là trước mấy ngày Phong cô nương chết, thường dùng làm âm kích trống, sau đó dùng tiếng tiêu đáp lại, muốn phối hợp hai âm thanh này để vận hành huyết khí trong cơ thể.” Nhớ lại những gì được dặn dò, Cung Huyền nói tiếp. “Mấy ngày sau, thị nữ tiếp tục đánh trống, nhưng lần này, Phong cô nương đột nhiên rớt xuống, trước bình minh hôm sau đã qua đời.”
Dùng tiếng tiêu đáp lại thì không sao, nhưng chẳng phải tiếng trống này là để khóa mạch sao?
“Tại sao đến bây giờ mới đưa cái trống này ra?”
“Cái trống này vốn được đặt bên cạnh di vật của Phong cô nương trong từ đường, cho đến đầu năm nay, Tố pháp sự cảm thấy cái trống này có vẻ kỳ lạ, mới sai người đưa lên Mi Tú núi cho Tuyết Sơ công tử.”
“Tứ thiếu…”
Chợt thấy Tô Thiếu Sơ nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nước mắt rơi xuống.
“Quân Nhi, gió Nam Nguyên đã thổi lạnh xương cốt ngươi rồi sao?”
Sau giờ ngọ, Khắc La Kỳ Chân cáo từ Tam hoàng tử Chu Dục rồi, cùng binh sĩ trở về Đông Vực.
Dọc theo con đường bên cạnh con sông lớn ở đế đô mà đi, dọc theo đường đi có rất nhiều quán rượu nhỏ, đi đến trước một rừng phong, đoàn người mới ngồi nghỉ một chút.
Rừng phong chưa đến mùa, không thấy được màu lửa đỏ rực, chỉ thấy ánh mặt trời chiếu xuống, không cẩn thận rơi xuống lòng sông.
Khắc La Kỳ Chân bước chậm bên bờ sông, nhìn dòng nước chảy xiết không ngừng, như có điều suy nghĩ, sau đó, phát hiện bờ bên kia có một thân ảnh, cũng đang dạo bước cùng nàng.
“Tô Tứ thiếu.”
Bờ bên kia, thân ảnh tuyết sắc đang nở nụ cười yếu ớt với nàng.
“Công chúa đến Trung Nguyên, Thiếu Sơ dĩ nhiên phải tiễn người về.”
“Tứ thiếu thịnh tình như vậy, làm cho Kỳ Chân vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.” Khắc La Kỳ Chân cười một tiếng đáp lại.
“Không biết Lam Thanh Huyền Hồng có thể cứu tên thích khách còn lại không?”
“Thích khách trúng Ngọc Thanh độc quá nặng, dù có dùng Lam Thanh Huyền Hồng cũng chưa chắc đã hiệu nghiệm.”
“Công chúa không đau lòng sao?”
“Huyền Hồng nhất tộc có giao tình rất tốt với ta, dĩ nhiên phải thấy đau lòng.”
“Ít nhất cũng xác định được, Lam Thanh Huyền Hồng đang ở đâu, đúng không?” Tô Thiếu Sơ đứng bên kia bờ sông, hời hợt hỏi. “Lam Thanh Huyền Hồng là một trong những bảo vật trân quý của Ma Hi, người của Ma Hi vẫn hy vọng có thể cầm lên thanh kiếm này, chỉ tiếc, năm xưa, sau khi tiến cống cho Trung Nguyên, nó đã hoàn toàn mất tin tức.”
“Ma Hi đúng là thật sự hy vọng có thể tìm lại nó, tìm lại thực lực của Ma Hi.”
Ma Hi càng lúc càng xa dần hoàng thất Đông Vực, những người trong giáo, đã sớm trở thành miệng cọp gan thỏ.
“Thích khách đến ám sát Tam hoàng tử không phải là muốn tự sát, mà dụng ý thật sự chính là muốn xác định sự tồn tại của Lam Thanh Huyền Hồng, cho nên mới hạ Ngọc Thanh độc trên người thích khách, phải không?”Dù sao cũng là một bảo kiếm đã mất tung tích nhiều niên, đối phương dĩ nhiên phải xác định cho rõ vị trí của bảo kiếm ở đâu.
Khắc La Kỳ Chân dừng lại, không nói gì, chỉ đứng lặng một chỗ.
“Nhiễm Lưu Huyền Hồng có thân phận đặc thù, cho bọn họ ám sát, chẳng những không gây hại cho Đông Vực, mà còn có thể viện lý do, vì muốn hiểu rõ động cơ thích khách đến Trung Nguyên hành khích, để cứu sống thích khách có Ngọc Thanh độc trong người, cho dù Lam Thanh Huyền Hồng ở đâu, với quyền thế của Tam hoàng tử, cũng có thể cướp lấy nó, như vậy cũng không khó để suy đoán động cơ thích khách đến trước cửa chịu chết.”
“Những lời này của Tứ thiếu dường như đang muốn ám chỉ, Kỳ Chân chính là chủ mưu đằng sau chuyện ám sát này.” Đôi mắt xinh đẹp tỏ ra thâm ý.
“Chủ mưu?!” Tô Thiếu Sơ nhíu mi, cười nhạt nhếch môi. “Không phải là chủ mưu sao? Vì sợ ám sát Tam hoàng tử thất bại, nên đã đồng thời tiến hành một chiêu khác, chính là lợi dụng đám thiếu niên chưa hiểu chuyện của Nhiễm Lưu Huyền Hồng, tìm kiếm Băng Nguyệt chi nhạn.”
“Lúc ấy, ngươi không đoán được Băng Nguyệt chi nhạn rốt cuộc có bao nhiêu thân phận trong cung, nhưng chỉ cần có tin tức truyền vào tai Băng Nguyệt chi nhạn, một khi đối phương biết Thiếu chủ của Huyền Hồng tộc đang gặp nạn, về tình về nghĩa, Băng Nguyệt chi nhạn đều sẽ tìm cho ra Lam Thanh Huyền Hồng.”
“Tô Tứ thiếu, muốn nói đến chuyện gì cũng phải có chứng cứ, nếu chỉ căn cứ theo phỏng đoán, thì cho dù là ai cũng có thể bị định tội cả!”
“Vậy xin hỏi công chúa, vì sao ngày ấy, thích khách lại cầu cứu ta, chứ không phải Đông Vực công chúa có giao tình thân thiết với Huyền Hồng nhất tộc ngươi?”
“Có lẽ ngươi mới thật sự là người cứu được hắn.” Khắc La Kỳ Chân liếc nhìn nàng. “Màn đêm buông xuống, thích khách thân trúng Ngọc Thanh độc, cho dù muốn sống sót cũng phải giải độc, Tứ thiếu từ nhỏ đã sống ở ngoại tộc, có quan hệ thân thiết vói Nam Nguyên, với Đông Vực cũng không kém, rõ ràng, người ức chế Ngọc Thanh độc, cứu thích khách là ai, còn phải nói sao?”
“Công chúa dường như rất tường tận về lai lịch của ta.” Tô Thiếu Sơ như thể đang xác định điều gì đó. “Lam Thanh Huyền Hồng có thể làm cho địa vị của ngươi trong Ma Hi nặng hơn, đúng không? Bây giờ ngươi trở về Đông Vực, chính là thông báo cho Mạnh Diêm Ty, để bắt đầu kế hoạch cướp đoạt!”
“Đối với lên án vô duyên vô cớ như thế này, Kỳ Chân vẫn giữ nguyên câu nói đó, người có bằng chứng hay không?”
“Kỳ châu ‘Đà La Ni châu’ tiến cống cho Trung Nguyên là đề nghị của ngươi, Đông Vực Diêm Ty cùng trưởng lão đến để cướp đoạt, cũng là do ngươi mà ra, bởi vì… hai người này đã phát hiện được bí mật của ngươi, cho nên bọn họ xin đến Trung Nguyên chịu chết, thực chất là để mượn đao giết người.”
“Tứ thiếu nghĩ Kỳ Chân có bí mật gì?” Khắc La Kỳ Chân nụ cười âm u như quỷ.
“Chi bằng công chúa gỡ chiếc khăn lụa mỏng che mặt xuống, nói cho ta biết bí mật đó là gì.”
“Càn rỡ!”
Theo tiếng quát nổi giận của Khắc La Kỳ Chân, đột nhiên một chưởng như sấm đánh xuống, làm vang động cả bờ sông, làm không ít người gần đó kinh hách!
“Công chúa!”
Đoàn người Đông Vực định chạy đến, lại thấy ba tên kiếm giả nhảy xuống ngăn lại.
“Xin chư vị ở lại đây.”
“Các ngươi là ai?”
Tam Huyền kiếm nhìn mấy tên nam nhân mặc dị phục.
Nước dưới lòng sông không ngừng chảy xiết, tập kích về hướng bờ bên kia, những cành cây cao lớn uy phong bên bờ kia chợt dao động, như thể đang muốn ngã xuống, vô số lá rụng như mưa, nhưng, trong tích tắc, đã không thân ảnh tuyết sắc ở bờ bên kia nữa!
Khắc La Kỳ Chân cẩn thận nhìn ngắm bốn phía, cảm giác được một cỗ bức bách khó chịu, bỗng dưng ngẩng đầu lên, trên cành cây uy vĩ kia, là một thân ảnh quen thuộc.
Trong tay Tô Thiếu Sơ cầm một cây kiếm dài, kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, ánh hào quang màu xanh lạnh lùng toát ra, uy vũ bức người.
“Lam Thanh Huyền Hồng?!” Đôi mắt dưới lớp lụa che mặt trở nên kinh ngạc!
“Khắc La Kỳ Chân… Huyền Hồng địch thành…”
Tuyệt kỹ kiếm pháp nương theo thân ảnh tuyệt sắc, bóng kiếm màu xanh mở ra ngàn mũi kiếm bén nhọn, lao vùn vụt đến…
Khắc La Kỳ Chân chợt lui người lại, còn chưa kịp phản ứng, mũi kiếm đã lướt qua chiếc khăn che mặt mỏng của nàng, trong nháy mắt, mảnh châu lấp lánh, rồi rơi xuống trên đất.
Mất đi khăn che lụa mỏng, đằng sau đó là một gương mặt tuấn tú, đồng tử màu xanh lam xinh đẹp, nhưng có thể nhận thấy được, bên gò má trái của người đó có một áng mây màu hồng.
Nhưng vào lúc này, Hàn quang lại khởi lên, Khắc La Kỳ Chân, cũng là Huyền Hồng Địch Thành, không kịp công kích Tô Thiếu Sơ nữa, ánh sáng mạnh mẽ, theo từng phía khác nhau chỉa thẳng vào hắn, hắn dùng bội kiếm tùy thân xoay người lại đỡ, khí thế bức người toát ra khỏi kiếm của hắn, đột nhiên chói lóa lên một cái, trong hoa mắt, một lưỡi kiếm xẹt qua vai của hắn, làm cho trường kiếm trong tay hắn rời khỏi tay, lảo đảo quỳ xuống đất!
“Phong, Phong Ngôn!”
Huyền Hồng Địch Thành nhìn kiếm giả trước mắt, hiểu rõ cười lạnh. “Tam hoàng tử lệnh cho ngươi giết ta, hay là đến bảo vệ Tô Tứ thiếu?”
Phong Ngôn từ trước đến giờ vốn lạnh lùng, chỉ liếc hắn một cái, sau đó đi đến bên cạnh Tô Thiếu Sơ.
“Tam hoàng tử sợ ta sẽ đả thương con nhạn nhỏ của hắn sao?”
Đối mặt với Tô Thiếu Sơ, Huyền Hồng Địch Thành bị vạch trần chân diện thật, cũng không chút đổi sắc nói.
“Chỉ sợ Tam hoàng tử quá thận trọng, Băng Nguyệt chi nhạn có khinh công rất cao, ngay cả kiếm pháp cũng không vừa.”
“Tại sao?” Tô Thiếu Sơ hỏi.
“Hai thân phận, có thể tạo nên một địa vị cực lớn!”
“Ta hỏi là cái này!”
Nàng lấy một cái túi nải ra, cái trống màu đỏ đập vào mắt của Huyền Hồng Địch Thành.
“Quân Nhi yêu ngươi nhiều như vậy, tại sao ngươi lại muốn lấy mạng của nàng?”
Huyền Hồng Địch Thành nhìn chằm chằm vào cái trống đỏ, im lặng không nói gì.
“Ngươi có thể không chấp nhận tình cảm của nàng, rời xa nàng, Quân Nhi cũng không ngại thân phận của ngươi… Tại sao, ngươi lại muốn giết nàng!” Nàng giận dữ hỏi. “Ngươi biết rõ, tính mạng của nàng như đèn treo trước gió, sống được một ngày đã trân quý hơn người thường, nhưng ngươi lại có thể làm vậy với nàng…”
Mặc kệ vết thương đứng dậy, đối với liên tiếp chỉ trích, Huyền Hồng Địch Thành chỉ nhắm nghiền hai mắt.
“Tại sao ngươi lại muốn lấy mạng của nàng, Huyền Hồng Địch Thành!” Lam Thanh Huyền Hồng căm phẫn, chỉa vào Huyền Hồng Địch Thành lần nữa. “Nếu như Quân Nhi không yêu ngươi, với tài trí của nàng, làm sao không biết tiếng trống này sẽ lấy mạng của nàng!”
“Đúng. Nàng làm sao không biết, tiếng trống này sẽ lấy mạng của nàng!” Huyền Hồng Địch Thành đột nhiên hỏi lại nàng: “Ngươi hiểu không? Tô Thiếu Sơ!”
Một câu truy vấn ngược lại, làm cho Tô Thiếu Sơ không biết nói gì.
“Ngươi có hiểu, sau khi động tâm, cảm giác ngày đêm mong nhớ là thế nào không? Có hiểu được, trong lòng chỉ muốn cùng người mình yêu ở cùng nhau, nhưng lại không thể phụ lòng tộc nhân, không thể quên đi sứ mạng của mình, trong lòng chỉ muốn vứt bỏ hết thảy, để sống cùng nàng suốt đời, nhưng lại không thể. Ngươi có hiểu cảm giác này không?” Huyền Hồng Địch Thành cười to, điên cuồng hét lên với nàng.
“Ngươi sẽ không hiểu được, so với Chu Dục, con người không hiểu thế nào là tình cảm, không hiểu thế nào là hy sinh, ngươi, Tô Thiếu Sơ mới thật sự là một người vô tâm vô tình, kém cho ngươi suốt ngày chỉ trích người khác, ít ra, Chu Dục còn tốt hơn ngươi vài phần.”
Đau đớn bóp méo vẻ mặt của hắn.
“Ta và Quân Nhi không thể ở cạnh nhau, trừ Quân Nhi có bệnh trong người ra, Đông Vực Huyền Hồng, Nam Nguyên Khúc Thược, hai gia tộc chính là kẻ thù truyền kiếp của nhau, Huyền Hồng nhất tộc ở Đông Vực, là tộc nhân không tranh quyền thế, chỉ muốn cứu người, nhưng lại nghiên cứu độc, nghiên cứu những âm luật có thể giết người.”
“Nam Nguyên Khúc Thược lại quan tâm đến cách cứu người, dùng nhạc khúc đưa dược khí vào cơ thể, người mà tộc của ta giết, bọn họ cứu; người bọn họ cứu, chúng ta giết, vòng tuần hoàn quanh đi quẩn lại, tộc nhân hai bên xem đối phương như kẻ thù lâu năm, chúng ta đều có sứ mạng của riêng mình, đã định không thể ở cùng một chỗ.”
“Chỉ vì vậy mà ngươi giết nàng?” Nàng không dám tin.
“Ha ha ha…” Huyền Hồng Địch Thành cười, nụ cười như trút đi gánh nặng. “Sau khi nàng chết, có thể hoàn toàn chặt đứt ràng buộc trong lòng, chuyên tâm hoàn thành mong đợi của tộc nhân với ta.”
“Ngươi không cần làm như thế, tính mạng của Quân Nhi rất yếu ớt, cũng không…” Nàng không thể nào chấp nhận được.
“Ngươi có hiểu hay không? Tô Thiếu Sơ!” Lại một lần nữa hỏi nàng vấn đề này. “Ngươi có biết, cảm giác không thể sớm tối làm bạn, cảm giác sợ hãi không biết khi nào sẽ mất nàng, nhìn nàng chịu đủ hành hạ, bản thân lại đoạn tuyệt hoàn toàn với nàng, ngươi có biết, đó là cảm giác gì không?”
Nhìn cái trống đỏ trên cây, Huyền Hồng Địch Thành rơi vào hồi ức.
“Cái trống này, lại có thêm tiếng tiêu của nàng dẫn đường, sẽ từ từ mà phong bế huyết mạch của nàng, nàng chết đi, sẽ không có đau khổ gì, mà ta, cũng không cần rơi vào sợ hãi, sợ sẽ mất đi nàng nữa.”
Dường như nhìn thấy nàng rơi xuống, trong phút chốc, hắn đè ngực mình xuống, đó là một nỗi đau khó mà thừa nhận, vô ý thức vặn xoắn trái tim hắn lại!
Cho đến khi thấy dung nhan kia bình yên mà ngủ, cảm giác thật an nhàn, một cảm giác kỳ lạ an ủi trái tim hắn, ít nhất, nàng cũng đã được giải thoát khỏi đau khổ, Quân Nhi của hắn, không cần bị bệnh tật hành hạ đau đớn nữa.
“Tâm và tình có thể tách ra sao?” Hắn nhìn Tô Thiếu Sơ nói. “Ít nhất, với Quân Nhi là như thế.”
“Tâm và tình…” Tô Thiếu Sơ kích động suy nghĩ, nàng đã hiểu rồi.
“Tình cảm của Quân Nhi giao cho ta, nhưng tâm lại cho ngươi, ngươi là người hiểu rõ nàng nhất, hiểu tâm tư của nàng nhất, ngươi có thể tiêu dao khắp thiên hạ, nhưng nàng chỉ có thể ở lại Nam Nguyên, mỉm cười đợi ngươi trở về, nghe ngươi nói chuyện trong thiên hạ, ngươi có cuộc đời mà nàng mong muốn nhất, cho dù ngươi có như thế nào, Quân Nhi cũng chỉ trao tấm lòng cho ngươi.”
Quá nhiều bí ẩn mới mở ra được một sự thật, tương lai, nếu ta thật sự rời khỏi, ngươi sẽ không ngừng nhớ đến những chuyện khi chúng ta ở cùng nhau, còn có lòng của ta, lời của ta, đây mới chính là cái mãi mãi níu giữ lòng ngươi…
Nhớ lại lời này một lần nữa, Tô Thiếu Sơ không rơi nước mắt, nhưng trong lòng có một vết thương rất sâu, rất sâu.
“Nhiễm Lưu Huyền Hồng thiếu niên, bọn họ đều là cô nhi ngươi chăm sóc từ nhỏ đến lớn, bọn họ xem ngươi như thầy, như cha, tại sao ngươi có thể lừa gạt, lợi dụng tình cảm bắt bọn họ trả giá bằng tính mạng chứ?”
“Khi ta tự tay giết chết người ta yêu nhất, thì quyết định sẽ không còn yêu thương gì nữa.” Nhớ tới hình ảnh ấy, trên đại điện của Tam Hoàng phủ, nhìn thi thể của mọi người chết vẫn không vẹn toàn, Huyền Hồng Địch Thành đau khổ cười. “Bọn chúng, ta đã cho chúng cơ hội rời khỏi, nhưng bọn chúng lại cứng đầu không chịu đi.”
“Mong đợi của tộc nhân quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến mức ngươi cam nguyện từ bỏ hết những người thân bên cạnh mình?”
“Huyền Hồng nhất tộc có địa vị như tứ đại gia tộc ở Trung Nguyên vậy, được thừa nhận thực lực, nhưng cũng bị người khác nghi kỵ, cha mẹ của ta cũngvì vậy mà bị Ma Hi âm mưu độc hại, Khắc La Kỳ Chân là muội muội duy nhất của ta, danh hiệu công chúa của nàng là được Hoàng thất phong, tên thật là Huyền Hồng Kỳ Chân.”
Mọi chuyện đều bắt đầu từ lúc muội muội của hắn chết đi, Huyền Hồng Địch Thành yên lặng trong chốc lát, sau đó nói: “Năm năm trước, vì cứu ta, nó trúng kế của Đông Vực Diêm Ty và trưởng lão, mọi người cứ ngỡ nó đã thoát được một kiếp, trên thực tế, nó đã chết, các trưởng lão ép ta giả thành nó, xây dựng lại cơ nghiệp Huyền Hồng.”
Tô Thiếu Sơ rũ mắt xuống, trách sao Đông Vực Diêm Ty và trưởng lão chết ở Trung Nguyên, thân là “Khắc La Kỳ Chân” lại không hề hỏi đến nguyên nhân.
“Ta đã nói xong, ngươi cứ làm chuyện mà ngươi muốn!” Huyền Hồng Địch Thành nhìn về phía nàng. “Có Phong Ngôn và Băng Nguyệt chi nhạn ngươi ở đây, ta trốn không thoát, cho dù ngươi muốn báo thù cho ai, cho Quân Nhi, hay cho đám nhỏ hy sinh tính mạng vô ích kia, đều có thể bắt đầu rồi.”
Tô Thiếu Sơ cầm Lam Thanh Huyền Hồng trong tay, đi về phía hắn.
“Ta không thể chấp nhận ý nghĩ và quan niệm của ngươi, nhưng ta hiểu rõ, Quân Nhi không phải do ngươi giết chết. “Nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ, nguyên nhân mà Quân Nhi chết. “Nàng hiểu cách dùng khúc nhạc chữa bệnh, làm sao lại không biết mặt trống ngươi đưa cho nàng có ý gì.”
“Cho dù nàng có dụng ý gì, thì Quân Nhi thật sự là chết dưới tiếng trống của ta.”
“Quân nhi giao trái tim cho ta, ta là người hiểu tâm tư nàng nhất, nếu như có nàng ở đây, nàng vẫn sẽ chọn thành toàn cho tâm nguyện của ngươi.”
Tô Thiếu Sơ giao Lam Thanh Huyền Hồng cho hắn.
“Nếu như thanh kiếm này có thể mang đến quyền lực cho ngươi, vậy thì giao cho ngươi vậy.”
“Tứ thiếu!” Phong Ngôn đứng cạnh bên cau mày.
“Ta sẽ nói lại với Tam hoàng tử.” Nàng nói. “Huyền Hồng Thiếu chủ, ta không hy vọng sẽ gặp lại Khắc La Kỳ Chân nữa.”
Gió thổi trên mặt đất, lá khô bay tán loạn, nhưng lại không thổi được tang thương đã in dấu trong lòng.
Cầm lấy Lam Thanh Huyền Hồng, nhìn bóng lưng rời khỏi đó cùng Phong Ngôn, Huyền Hồng Địch Thành ưu sầu khẽ cười.
“Tô Thiếu Sơ, ngươi là một sát thủ, dịu dàng nhưng vô cùng tàn nhẫn.”
Huyền Hồng Địch Thành chợt lấy cái trống bên cạnh, phi thân lên cây, lấy Lam Thanh Huyền Hồng, dùng chân khí đẩy vào thân kiếm, mở rộng kinh mạch toàn thân, nghênh đón cái chết đang dần đế.
Nghe thấy tiếng trống vang lên đầy sát khí, Tô Thiếu Sơ kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy ánh kiếm đâm xuyên qua trái tim người đó.
“Huyền Hồng Địch Thành!” nàng vội vàng xoay người lại, muốn cứu hắn ra.
“Tứ thiếu, đừng đến đó!” Phong Ngôn nhanh hơn một bước, ngăn cản Tô Thiếu Sơ.
“Lui ra!”
“Tứ thiếu, đó là lựa chọn của hắn, cứu hắn chỉ làm hắn thêm đau khổ, để hắn… đi gặp Phong cô nương đi!”
“Phong Ngôn, nếu ngươi không lui ra, đừng trách ta tuyệt tình.” Tô Thiếu Sơ nổi giận quát, Phong Ngôn chỉ kiên trì, không chút động đậy.
“Tam hoàng tử có lệnh, thành toàn cho sự lựa chọn của Khắc La Kỳ Chân, thứ cho Phong Ngôn không thể để cho Tứ thiếu đến đó.”
“Ngươi…”
Lúc này, tiếng trống ngừng lại, thân ảnh của Phong Ngôn rốt cuộc cũng rời khỏi, Huyền Hồng Địch Thành cả người đầy máu, Lam Thanh Huyền Hồng xuyên qua tim hắn…
Tô Thiếu Sơ thoảng thốt bắt lấy vai của Phong Ngôn, đau đớn nhắm mắt lại, thân ảnh không khỏi chấn động.
“Tứ thiếu, ngươi đừng đau lòng khổ sở nữa, hắn đã sớm có ý này, từ khi Phong cô nương chết, hắn cũng không còn động lực để sống nữa, nếu không có cái trống Phong cô nương để lại làm chứng cứ, hắn biết chuyện của ngươi và Tô Tuyết Sơ, cũng tự khắc tìm đến Băng Nguyệt chi nhạn thôi, như vậy cũng tốt, để cho hắn khỏi phải lún vào vực sâu vì thân phận thân bất do kỷ của mình nữa.”