Gió Đông Say Múa

Chương 10


Bạn đang đọc Gió Đông Say Múa: Chương 10


Bươm bướm rực rỡ bay tán loạn trong khu vườn Điệp Phong, vỗ về chơi đùa cùng các loại hoa tỏa sắc, trong tiểu hồ bên đình, một âm khúc du dương vang lên, làn khói nhẹ lượn lờ bên cạnh người khảy đàn trên bàn đá.
Nhìn Phong Ngôn mang theo một thân ảnh khác đi đến, Chu Dục dừng lại tiếng đàn, tuấn nhan đẹp đẽ tôn quý cười to một tiếng.
“Những chuyện tranh đấu ở Đông Vực, yêu đệ thưởng thức thấy thế nào?”
“Càng thêm hiểu biết sở thích ác độc của ngươi.” Tô Thiếu Sơ đứng ở ngoài đình thản nhiên nói.
“Chẳng lẽ yêu đệ không cảm động bổn hoàng tử giúp ngươi vạch trần hắn sao?”
“Ta chỉ thấy ngươi thật độc ác, lấy cái chết của người khác làm niềm vui thú, tàn nhẫn.” Năm đó, Khắc La Kỳ Chân hùa cho Đông Vực Diêm Ty cùng trưởng lão đến Trung Nguyên cướp đoạt Đà La Ni Châu, Chu Dục nhất định cũng góp một tay vào đó.
“Tàn nhẫn!” Chu Dục khẽ cười. “Bổn hoàng tử không can dự vào tranh đấu của ngoại tộc, chỉ để ý đến, một khi thế lực kia quật dậy, là có lợi với Trung Nguyên ta, bọn họ ai nuốt ai, cũng không phải là ta làm, Khắc La Kỳ Chân, bổn hoàng tử bất quá cũng chỉ giúp hắn một tay, mấy năm gần đây, Khắc La Kỳ Chân chỉ đàn áp được một số ít người trong giáo, Ma Hi đối phó với Đông Vực là chuyện sớm muộn, bổn hoàng tử trước kia có hứa hẹn với Khắc La Kỳ Chân, cho nên ta phải ưu tiên giải quyết nó.”
“Còn Khắc La Kỳ Chân ‘nàng’ sống một ngày, thì ngươi sẽ bảo vệ cho an nguy của Đông Vực một ngày đó.” Tô Thiếu Sơ nhắc lại hứa hẹn của hắn với Khắc La Kỳ Chân. “Bây giờ ngươi muốn đối phó với Đông Vực và Ma Hi, vì giải quyết cho xong lời hứa này, ngươi lập mưu, đùa bỡn với những sinh mạng này như trò chơi, ngón tay chỉ hướng nào thì chuyện sẽ theo hướng đó mà đi, bởi vì… tất cả đều nằm trong tính toán của ngươi!”
Đêm đó, Chu Dục buông nàng ra, cúi xuống nói nhỏ vào tai nàng: nếu yêu đệ muốn biết gương mặt thật của Khắc La Kỳ Chân, huyền cơ của Đông Vực, thì ngày bảy tháng này hãy đến, bổn hoàng tử sẽ cho ngươi một phần thưởng thật kích thích.
“Thiếu Sơ yêu đệ, thật đáng tiếc, ngươi lại nghĩ ta như vậy.” Chu Dục đứng dậy trước cây đàn tranh, vẫy vẫy tay kêu người lấy đàn và lư hương xuống. “Chỉ tiếc bổn hoàng tử không phải là thần tiên, không thể nào bách đoán bách trúng được, chỉ có thể nói, nếu Khắc La Kỳ Chân không có âm mưu, thì cũng không có diễn biến như ngày hôm nay, ta, bất quá cũng chỉ là biết thời biết thế.”
“Biết thời biết thế, tiện thể lấy luôn tính mạng của Khắc La Kỳ Chân!” Nàng châm biếm.
“Cho dù là Khắc La Kỳ Chân hay Huyền Hồng Địch Thành, bổn hoàng tử đều yêu mến cả hai người này.” Ngữ điệu của Chu Dục xuất hiện buồn bã khó thấy. “Nhưng bổn hoàng tử nhận thấy được, tim của hắn đã mệt, Nhiễm Lưu Huyền Hồng ám sát, chính là hắn cố tình đưa mình vào con đường chết.”
“Dùng mạng của nhiều người khác để đổi lấy con đường chết ình!” Tô Thiếu Sơ lạnh giọng trào phúng. “Cái đó và đích thân giết những người khác thì có gì khác nhau, chỉ khác ở một chỗ, là máu không dính vào tay mình hay sao? Quả nhiên, vẫn là Tam hoàng tử biết thưởng thức người khác.”
“Thiếu Sơ yêu đệ đúng là thích che chở tính mạng cho người khác nha, thay vì lo lắng cho người khác, chi bằng ngẫm lại mình đi!” Chu Dục nhắc nhở nàng. “Đã nhận đàn của bổn hoàng tử, thì đừng nên bứt ra, ngươi định khi nào thì thực hiện?”
“Ngươi quyết không chịu bị từ chối đúng không?”
“Ngươi vẫn muốn đứng ở ngoài đình nói chuyện cùng bổn hoàng tử?”
“Tâm ở ngoài đình, thân ở trong đình thì làm được gì?”
“Có thân thì sẽ có được tâm, bổn hoàng tử sẽ giữ lại tất cả của ngươi.”
“Tam hoàng tử vẫn mãi cưỡng cầu, không chịu buông tay sao?”
“Trò chơi này là do ngươi mở đầu, ngươi lấy tình cảm của bổn hoàng tử rồi, lại muốn ta buông tay?” Chu Dục cười như chế nhạo, tròng mắt xao động hàn quang. “Thiếu Sơ yêu đệ, có từng nhớ ta đã nói, làm cho bổn hoàng tử hy sinh tình cảm, bây giờ lại đùa bỡn, kết quả sẽ rất đáng sợ.”
“Ngươi muốn nói gì?”
“Chi bằng ngươi bước đến nói cho bổn hoàng tử biết, nên làm thế nào để có được ngươi? Làm sao để ngươi không cự tuyệt, cách ta ngàn dặm nữa?”
Tô Thiếu Sơ nhắm mắt, trong giây lát, không khỏi thở dài. “Có lẽ ta đối với ngươi, không có cái nhìn như lúc trước nữa, nhưng, ta không thể chấp nhận được, cảm giác của ta đối với ngươi là tình yêu, ngươi có thể ép ta thay đổi sao?”
“Bổn hoàng tử hiểu rõ, ngươi đang chấp nhất cái gì!” Chu Dục cường ngạnh mà kiên định nói: “Ta muốn Tô Thiếu Sơ ngươi còn hơn bất kỳ kỳ trân dị bảo gì, trên đời này, cũng không có dị bảo nào quý báu bằng Tô Thiếu Sơ ngươi, từ trước đến giờ, vật mà bổn hoàng tử muốn có, tuyệt đối sẽ không để nó mất đi, càng không cho người khác chạm vào, trước khi cảm giác của ngươi đối với bổn hoàng tử chuyển thành tình yêu, bổn hoàng tử có thể cho ngươi dần dần thích ứng, nhưng đó không phải là vô kỳ hạn, nhớ kỹ, đừng nên đùa bỡn thủ đoạn với bổn hoàng tử nữa.”
Chu Dục khóa chặt hắn, hai tròng mắt vừa thanh vừa nhu.
“Bổn hoàng tử không chịu nổi khi không gặp được ngươi, lại càng chịu không nổi khi người đang ở trước mặt mà không thể đụng chạm.”
Chu Dục vươn tay, lại thấy Tô Thiếu Sơ ở ngoài đình vô ý thức lui lại một bước, một cảm giác đau đớn xẹt qua mắt hắn.
“Thiếu Sơ, danh hiệu Tam hoàng phi có thể cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi muốn, càng có lợi không hại với Tô gia, chỉ cần ngươi chịu chấp nhận ta, bất kỳ điều kiện gì, bổn hoàng tử cũng bằng lòng với ngươi.”
Hắn dùng tình cảm ôn nhu để lay động nàng, hy vọng nàng đừng giữ khoảng cách với hắn nữa, đi vào trong đình.
“Ta biết ngươi không muốn tranh đấu quyền lực, nhưng cuộc đời có quá nhiều chuyện, ngươi ra đời đã không thể nào quyết định được, thân là người của tứ đại gia tộc, gia tộc của ngươi tranh giành quyền lực là chuyện sớm muộn, nếu đã như thế, vì sao lại không thể nắm giữ trong tay chứ?”
“Tam hoàng tử, tình yêu của Chu Dục ngươi, có được, thì nó quá nặng; cự tuyệt nó, thì nó lại gây họa.” Nàng lắc đầu, quyết tuyệt nói: “Chỉ trách Thiếu Sơ không có phúc, không thể nhận được chi ân của hoàng tộc.”
Nhìn nàng xoay người, Chu Dục trầm giọng gọi.
“Tô Thiếu Sơ!”

“Thế nào, Tam hoàng tử muốn trị Tô Thiếu Sơ tội kháng cự hoàng tộc sao?” Nàng dừng lại, nhưng không quay đầu.
“Ngươi sẽ quan tâm sao?” Cường ngạnh kéo nàng về, không cho nàng rời khỏi, nhưng hắn biết, làm như vậy, chỉ càng làm cho nàng lùi về xa hơn. “Bổn hoàng tử chỉ muốn ngươi đi đến đây, tự mình trao chén rượu trên bàn cho ta, chỉ cần ngươi giúp ta chuyện này, ngươi ngoan cố chống lại, bổn hoàng tử cũng không so đo.”
“Như thế mà thôi?” Tô Thiếu Sơ xoay người nhìn về phía hắn.
“Đúng, như thế mà thôi.”
Nhìn bàn đá ghế dựa đặt ngang giữa bọn họ, bầu rượu bạch ngọc tinh xảo cùng chén rượu bạch ngọc nhỏ, Chu Dục ngồi đằng trước chống tay chờ đợi, không khí bỗng trở nên yên lặng, căng thẳng.
Nhìn thấy sự thâm tình trong mắt Chu Dục, Tô Thiếu Sơ cười mà như than thở.
Nàng bước một bước đến thì sẽ nói lên điều gì, thân là tôn quý Thiên gia hoàng tử, hắn lại nhường nhịn nàng đến mức này sao? Chỉ muốn nàng đến gần?
“Tam hoàng tử, ngươi biết rõ chân diện thực của Khắc La Kỳ Chân, nhưng vẫn dùng thủ đoạn tàn nhẫn để tàn sát người của Nhiễm Lưu Huyền Hồng, đây chính là khoảng cách giữa ngươi và ta, những gì trong quá khứ có lẽ sẽ có lúc quên đi, nhưng ta thật sự không thể thuyết phục mình, ngươi là một người có thể đến gần.”
Nàng lui người về sau, cố gắng kéo dài khoảng cách với hắn, lần nữa cất giọng: “Chỉ trách Thiếu Sơ không có phúc, không thể nhận được chi ân của hoàng tộc.”
Thâm trầm bao phủ Chu Dục con ngươi, nhìn thân ảnh dần dần đi xa, hắn cầm lấy cái chén nhỏ trên bàn, sau khi đổ rượu đắng chát vào chén, rồi uống một hớp, hắn quăng cái chén đi!
“Nếu ngươi không muốn đến gần bổn hoàng tử, bổn hoàng tử không thể làm gì khác hơn là dùng thủ đoạn mà ngươi không muốn nhất để đến gần ngươi, Thiếu Sơ yêu đệ!”
***
“Wow, con bướm của ta là lớn nhất.”
Một cô bé măc xiêm y màu xanh nhạt, trên đầu đầy ngọc bảo quý giá lên tiếng nói, vui sướng nắm con bướm lớn trong tay, tựa như đang cầm vật quý giá nhất thế gian vậy.
“Nói bậy, con ta bắt lớn hơn ngươi.”
Một cô bé cũng có tướng mạo y hệt, nhưng mặc trang phục màu vàng gấm la lên, trực tiếp cầm con bướm trong tay đẩy lên mũi của cô bé màu xanh, cô bé màu xanh hoảng sợ kêu la, bất cẩn làm bay con bướm trong tay.
“Ngươi… ngươi khi dễ như vậy ta, ta sẽ méc với cha.”
“Ta sẽ nói với Tô công tử, nói nàng sau này đừng để ý đến ngươi nữa.”
“Hừ, nàng không thèm để ý đến ngươi thì có.”
Hai tỷ muội ầm ĩ cãi nhau, nhưng vào lúc này, một con bướm khác chợt bay qua đầu hai nàng!
“Wow, con bướm này mới là lớn này!”
Lập tức vứt đi vật phẩm trong tay, hai người vén váy lên truy đuổi theo phát hiện mới, hoàn toàn không để ý đằng sau núi, một đống thị vệ, thị nữ đang tìm kiếm các nàng.
Hai tiểu quận chúa vừa rồi ồn ào muốn xuống xe, nhưng nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu, lần này trở về, làm sao mà báo cáo với Tam hoàng tử đây!
Không quan tâm đến tiếng kêu la ở bên kia sườn núi, hai tỷ muội Vô Ưu, Vô Sầu vừa đuổi theo con bướm lớn, vừa cãi nhau xem ai sẽ bắt được.
Lúc này, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi qua, gió thổi qua rèm cửa xe.
“Tô công tử!” Vô Sầu phát hiện la lên.
“Ở đâu?” Buồn bực ở trong phủ mấy tháng trời, đã lâu không gặp được Tô công tử rồi.
“Trong chiếc xe ngựa kia kìa.”
Chỉ thấy con ngựa dừng lại trước rừng, chừng hai mươi hạ nhân mặc trang phục như nhau đứng chỉnh tề, chia đều đứng ở hai bên xe ngựa, vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi.
Vô Ưu, Vô Sầu có khinh công cao, lập tức phi thân lao đến, trốn bên cạnh bụi cỏ trong xe ngựa theo dõi.
Cửa xe không có mở ra, nhưng truyền ra tiếng đối thoại.
“Chuyện ta nhờ cậy, tất cả đều làm phiền đại vương tử vậy.”
Bên trong xe quả nhiên truyền ra tiếng của Tô Thiếu Sơ, hai tỷ muội Vô Ưu, Vô Sầu lập tức quay sang nhìn nhau, ánh mắt ám hiệu: quả nhiên là Tô công tử.

“Băng Nguyệt không cần khách sáo.” Nam tử trong xe nhẹ nhàng nói. “Hơn nữa, những người này đều là tộc nhân của Đông Vực, bị người khác lợi dụng đến mất mạng, Tiểu vương làm sao tàn nhẫn nhìn bọn họ tha hương, dĩ nhiên phải đưa họ hồi hương, hậu táng cho họ là trách nhiệm của ta.”
“Băng Nguyệt thay những người đã chết cảm tạ đại vương tử.”
“Khó khi được ngươi mở miệng nhờ cậy, chẳng lẽ còn có chuyện khác làm cho tiểu vương tận lực làm hơn sao?”
“Mạnh Diêm Ty tuyệt đối không đơn giản, đại vương tử hãy cẩn thận với người này.”
“Thế lực của Ma Hi tồn tại cũng lâu quá rồi, Đông Vực vương thất sớm đã có dự tính diệt trừ bọn họ, Khắc La Kỳ Chân cũng định cùng vương thất hợp tác, đáng tiếc, mọi chuyện khó khăn hơn dự tính nhiều.”
Nói đến Huyền Hồng Địch Thành đã chết, trong lòng Tô Thiếu Sơ cảm thấy thật nặng nề.
“Thỏa thuận năm đó, mong rằng ngươi chưa quên, Nam Nguyên Thược Khúc đệ nhất nữ dược sư đã bỏ mình, Tiểu kiếm sư lại không đáp lại, chuyện này bây giờ chỉ có thể nhờ ngươi làm chủ, hy vọng Băng Nguyệt đừng làm tiểu vương thất vọng.”
Tô Thiếu Sơ yên lặng không nói.
“Năm đó hỏi ngươi, ngươi không nói, mà nay, ngươi vẫn không nói.” Nam tử khẽ than thở. “Tiểu Vương cũng không muốn làm khó xử Băng Nguyệt ngươi, nhưng hứa hẹn năm đó, không chỉ tiểu vương mong đợi, mà ngay cả Đông Vực vương thất cũng mong đợi.”
Tô Thiếu Sơ bất đắc dĩ thở dài, tiện thể nói: “Giữa mùa thu, ta sẽ tự mình đến Đông Vực, hoàn thành nghi thức hôn lễ.”
“Tiểu Vương sẽ dùng nghi thức long trọng để mừng ngươi đến.”
Trong bụi cỏ, hai tỷ muội nghe lén lẩm bẩm.
“Giữa mùa thu Tô công tử phải đến Đông Vực sao?”
“Hoàn thành nghi thức hôn lễ là gì nhỉ?”
“Chính là lập gia đình đó!” Tỷ tỷ Vô Ưu gõ đầu muội muội, ý mắng nàng ngốc.
“Nhưng mà cha đã nói, Tô công tử chỉ có thể gả cho hắn mà!” Vô Sầu che đầu, buồn bực nhìn nàng.
“Đúng vậy! Tô công tử gả cho người khác, chẳng phải chúng ta sẽ mất hắn sao?!”
“Ta không muốn, Tô công tử là của cha và chúng ta!”
Hai tỷ muội hai mặt nhìn nhau, giống như cảm nhận được sự tình bắt đầu nghiêm trọng, một ý niệm cùng đồng thời hiện lên trong đầu, hô lên với đối phương: “Mau nói với cha!”
“Nói gì vậy?”
Một thanh âm gia nhập vào với các nàng.
“Dĩ nhiên là nói Tô công tử muốn thành thân với người khác.”
Vô Ưu, Vô Sầu tức giận quay đầu lại la, lại nhìn thấy nụ cười quen thuộc đang đứng đằng sau các nàng.
“Tô công tử, Tô công tử!”
Hai tỷ muội vui sướng nhảy lên, mỗi người ôm lấy một cánh tay của nàng, dính chặt vào nàng không buông, nhìn thấy đối phương làm động tác giống như mình, lập tức la lên làm nũng.
“Tô công tử, ngươi đừng để ý đến Vô Ưu.”
“Ngươi cũng đừng để ý đến Vô Sầu nữa.”
Như thể đang giành giật một vật quý giá vậy, hai người tranh nhau ôm cổ của Tô Thiếu Sơ, biểu hiện mình được thương yêu hơn.
“Ngoan, ngoan, đừng làm ta đau, cả hai ngươi ta đều thương.”
Bốn cánh tay trắng noãn mịn màng quấn chặc vào cổ nàng, Tô Thiếu Sơ đành phải vỗ vỗ an ủi các nàng, sau đó tháo từng cánh tay ra.
“Vừa nãy Vô Ưu lấy bướm làm ta sợ!”

“Vô Sầu lấy cha đe dọa ta!”
Bắt đầu ủy khuất tố cáo oan ức với Tô Thiếu Sơ.
Hai nha đầu này, lúc nào cũng lên tiếng cùng lúc như thế, suốt ngày cãi nhau.
“Hai ngươi không phải ở Thiên Nhược tự mười lăm ngày sao? Sao lại ở đây” Ngay cả mười ngày còn chưa tới.
“Ở đó thật buồn chán, không có Tô công tử, cũng không có cha.”
“Đúng nha, còn không được chơi, không được ăn thịt.”
Lần này cũng đồng thanh, đồng lòng làm đau nàng thế này.
“Ha ha, hai nha đầu đáng thương.” Tô Thiếu Sơ vỗ vỗ đầu của các nàng. “Chỉ cần các ngươi đừng nói một chữ vừa nghe, vừa nhìn, vừa thấy là được, nửa tháng này ta sẽ chơi với các ngươi, ăn gì, chơi gì cũng đều được.”
“Thật sao?!”
“Ngươi đừng có gạt người ta đó!”
Lúc trước cha không gặp được nàng, ngay cả các nàng thỉnh thoảng mới nhìn thấy.
“Đương nhiên là thật, có gương mặt ta làm chứng.”
Tô Thiếu Sơ chỉ vào hai gò má, hai nha đầu tranh nhau hôn vào má nàng, dùng sức thề mình sẽ ngoan.
“Bây giờ nói cho ta biết, các ngươi đã thấy được những gì.”
“Không có thấy gì hết.”
Hai gương mặt khả ái đồng thời trả lời, sau đó đưa hai má của mình ra.
Tô Thiếu Sơ cũng cười, hôn lên gò má mịn màng của các nàng, hoàn thành ước định.
Bên trong Tam Hoàng phủ, truyền đến tin tức hai tiểu quận chúa rời khỏi Thiên Nhược tự trở về phủ sớm, nhưng lại chuồn êm không thấy tin tức, đến trưa vẫn không nhìn thấy đau, đến gần tối mới tìm được, nhanh chóng chạy về phủ.
“Bình Phi, có phải nên tìm thời gian để dạy dỗ hai nha đầu này không, để chúng còn biết mình có một lão cha này tồn tại.” Chu Dục ngồi trong thư phòng cười cảm thán.
Trước kia, khi còn làm thị nữ bên cạnh hắn, mỗi ngày đều phá phách bên cạnh Hoàng chủ tử là hắn; nhưng từ lúc hai nha đầu này được phong làm Quận chúa rồi, giống như là được thả tự do vậy, thấy ở đâu thú vị là lập tức bỏ người cha như hắn mà đi.
“Hai tiểu quận chúa chỉ là quá hoạt bát mà thôi.” Yến Bình Phi thông minh biết điều, không tham gia vào vấn đề giữa ba cha con bọn họ.
“Phong Ngôn, ngươi nói thử xem!” Chu Dục hăng hái hỏi tên kiếm giả ngày thường chỉ yên lặng đứng một góc.
“Chỉ cần Tam hoàng tử muốn là được.” Phong Ngôn vẫn ít nói như ngày thường, đi thẳng vào trọng điểm.
“Đúng vậy, muốn dạy dỗ các nàng thì phải quyết tâm mới được, bây giờ đã sủng bọn chúng lên tận trời cao rồi.”
Là muốn đền bù cho chúng nó sao? Từ sau chuyện năm trước, hai đứa con gái muốn làm gì, hắn đều làm theo.
“Chuyện ta dặn dò ngươi thế nào rồi.” Hắn quay sang hỏi Yến Bình Phi.
“Mọi chuyện đều tiến hành rất tốt, bao gồm cả dinh thự và thân phận ở Giang Nam.”
“Tốt lắm.” Chu Dục đặt bát trà xuống, đôi mắt tỏa ra vẻ lạnh lùng. “Thiếu Sơ yêu đệ, chờ bổn hoàng tử tặng cho ngươi một bất ngờ lớn!”
“Có tin tức, Đông Vực hoàng thất đại vương tử nửa tháng trước đã đến Trung Nguyên, trước mắt vẫn chưa tìm hiểu được ý đồ và hướng đi.”
“Người trong vương thất thật sự của Đông Vực đã đến, không biết là có chuyện gì không, mong là bọn họ tre già măng mọc.” Chu Dục trêu ghẹo. “Tìm người giám sát, tránh đả thảo kinh xà.”
“Vâng.” Yến Bình Phi gật đầu, theo lệnh mà làm.
Lúc này, bên ngoài thư phòng truyền đến một tiếng ầm ĩ, theo tiếng nô đùa mà vang đến.
“Xem ra hai tiểu hoàng anh đáng yêu của bổn hoàng tử đã trở về.”
“Cha!”
Cửa thư phòng bị đẩy mạnh ra, hai thân ảnh xinh đẹp nhanh chóng chạy đến bên cạnh Chu Dục, không đợi Chu Dục mở miệng, đã ủy khuất luân phiên kể lể.
“Trong chùa thật là nhàm chán, sau này đừng bảo bọn con đi nữa.”
“Đúng vậy, ngày nào cũng quỳ lạy rồi niệm kinh, không được ăn thịt, lại không được chơi.”
“Khói trong chùa còn có thể giết người đó.”

“Còn suốt ngày gõ mõ, ầm ĩ muốn chết.”
“Bà nội rất nghiêm khắc, mới muốn ăn cháo gà thôi đã mắng chúng con rồi.”
“Chỉ có trưởng công chúa là tốt, len lén cho chúng con chút món ngon.”
“Cha thật là ác độc, bảo chúng con đi đến đó.”
“Chúng con rất nhớ cha, lại không thể trở về ngay.”
Thấy hai người mím môi, kích động lôi kéo kể lể với hắn, Chu Dục chỉ tỏ ra nhàn rỗi hỏi.
“Vậy làm sao trở về được?”
“Hai chúng con khóc cho bà nội xem.”
“Chúng con khóc rất nhiều, nói rất nhớ cha, muốn về nhà ngay.”
“Nhưng vừa nãy Hoàng hậu phái người nói, hy vọng chúng con trở về Thiên Nhược tự.” Vô Ưu, Vô Sầu sợ hãi ngồi lên đùi hắn, vùi đầu vào cổ hắn khóc la. “Cha, con không muốn đi.”
“Người ta cũng không muốn đi nữa, cha!”
“Aiz, các ngươi chỉ đến khi có chuyện mới tìm cha, nếu không thì hoàn toàn vứt bỏ mặc kệ cha.” Chu Dục ôm con gái trong tay, nghe các nàng chi chi cha cha oán hận, thương yêu cười. “Bên cạnh cha thiếu âm thanh đáng yêu của các ngươi, đúng là làm gì cũng thấy vô vị.”
“Vậy thì đừng kêu tụi con đến chùa nữa.”
“Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương mà nói, chắc chắn tụi con lại bị lôi đến đó mất.”
“Được rồi, mấy ngày nữa, cha mang các ngươi đi chơi, đến lúc đó muốn đi đâu cũng được.”
“Đi đâu vậy?” Mắt của hai nha đầu sáng rỡ lên. “Sẽ đi thật lâu chứ?”
“Đủ lâu để các ngươi nhung nhớ đế đô đó.”
“Nhưng chẳng phải sẽ thật lâu không gặp được Tô công tử sao?” Nghĩ tới đây, mặt các nàng như đưa đám.
“Cha có mang nàng đi, nàng không muốn cũng không được.”
“Thật sao!” Hai tỷ muội hân hoan nhảy lên từ đùi của Chu Dục, vui sướng vỗ tay. “Thật tốt quá, Vô Sầu còn sợ Tô công tử đám cưới ở Đông Vực rồi không trở về nữa.”
“Đúng vậy, ở cạnh cha, Tô công tử sẽ không biến thành người khác.”
“Đám cưới ở Đông Vực?”
Nghe thấy Chu Dục cất cao giọng, Vô Ưu, Vô Sầu kinh hoảng che miệng lại.
“Hay quá, ngươi nói ra rồi, đã hứa với Tô công tử là không được nói mà.”
“Ngươi cũng nói rồi.”
Hai tiểu nha đầu sợ hãi, nét mặt xanh mét nhìn Chu Dục, Phong Ngôn, Yến Bình Phi quăng đến ánh mắt nghi hoặc với các nàng.
“Cha, cha à, chúng con làm phiền rồi, chúng con đi nghỉ ngơi đây.”
“Đúng rồi, cha, chúng con không làm phiền cha nữa.”
Mau đi nhanh thôi!
“Vô Ưu, Vô Sầu, hai ngươi đến đây, nói cho rõ chuyện này với ta!”
Chu Dục gọi lại hai tỷ muội đang muốn bỏ chạy.
“Nhưng mà…”
Hai nàng ngập ngừng, vừa rồi đã hứa với Tô công tử là sẽ không nói mà.
“Hai ngươi có phải muốn cha vứt bỏ các ngươi, không mang các ngươi đi chơi nữa không?”
“Cha, chúng con không dám, đều tại Vô Ưu hết.”
“Nói bậy, tại Vô Sầu mà!”
Hai tỷ muội lập tức chạy về phía Chu Dục khóc lóc kể lể, tranh nhau nói chuyện xảy ra ban ngày ra, chứng minh mình mới là đứa bé ngoan nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.