Bạn đang đọc Gió Đông Say Múa: Chương 4
Trăm rằm tịch mịch bị treo lên giữa bầu trời đêm, tiếng tiêu từ chậm rãi rồi trở nên lưỡng lự, dưới ánh trăng sáng, dường như có tâm trạng buồn bã, lại có một chút đạm mạc, cho đến khi cây tiêu dài để xuống, một tiếng thở dài vang nhẹ lên.
“Trăng non kéo dài lần lữa, một khúc tiêu âm là vì ai?”
Trên mặt hồ trồng đầy các loại sen giống, vừa gặp đúng ngày, nở rộ thành một đóa sen kiều diễm, đạm mạc, phấn trắng, tím phấn, ngay cả đài hoa cũng có một phong tình nhu mỳ khác, lá sen lớn nhỏ chen chúc nhau trên mặt hồ, mặt nước xanh biếc, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp của hoa.
Trên bờ hồ, một cây cầu dài uyển chuyển bắc từ bên bờ sang đình đài giữa hồ “Ánh Nguyệt Nhã Trúc”, về đêm, đèn đuốc trong đình đài sáng rỡ, cây cột dài màu nâu sẫm, lụa mỏng màu xanh nhạt tung bay trong gió, làm cho hồ nước trở nên nhộn nhạo.
Nơi này là biệt thự của nhà chồng của tỷ tỷ của Tô Thiếu Sơ, ngày thường đều có người xử lý giúp, năm ngoái nàng giả trang thành Tử Phi Song Nguyệt, bị thương ở Ngọc Quỳnh lâu, phải ở lại đây dưỡng thương cả tháng trời.
“Khó khi thấy ngươi phiền não như vậy.” Một người đi đến hỏi. “Là ai, là chuyện gì mà làm cho tâm trạng của ngươi tệ như vậy?”
Người kia quay đầu lại, phong thái ưu nhã, khóe môi vung lên nụ cười gượng thường thấy.
“Chỉ là nhớ đến cố nhân thôi, gặp lại nhau lần nữa, không biết có nên vờ như không quen biết hay không.” Lòng bàn tay gõ nhẹ vào cây tiêu dài. “Trong lòng ta muốn gặp một người, nhưng đến đế đô một lần, nhất thời làm cho ta cảm thấy cảm khái nhiều chuyện.”
“Tô Thiếu Sơ ngươi cũng có tình cảnh này sao?!” Nghe nói như thế, giang hồ danh đao Phó Diêu Phong uống cạn chén rượu trong tay, sau đó hơi dừng lại, cảm thấy có chút buồn cười.
“Aiz! Phó huynh nói cứ như là tiểu đệ không có tình cảm vậy, vi đệ xưa nay trọng tình trọng nghĩa, tình nghĩa kia giao ra còn không đủ, sao ngươi lại có thể nói thế!” Tô Thiếu Sơ ngồi xuống trước mặt hắn, tỏ vẻ vô tội hỏi.
Phó Diêu Phong nhìn tuấn nhan trước mặt, thần thái dịu dàng, khí độ ưu nhã, đúng là mê đảo chúng sinh, chỉ tiếc, ít ai biết được bên trong hời hợt, đầy bụng xấu xa của hắn.
“Ta khuyên Tô Tứ thiếu ngươi, tốt nhất đừng nên đa tình như vậy.” Uống vào thêm một chén rượu, hắn nói: “Đừng quên, cuối năm trước ngươi đã làm nên một chuyện kinh trời động đất, chọn một người không nên chọn, phải phân thân ra giải quyết chuyện của ngươi, ta nghĩ, Tô cô nương hẳn là chưa từng quên có người đang uy hiếp đến thân phận thật của mình.”
Phó Diêu Phong cường điệu nói lên thân phận và giới tính của Tô Thiếu Sơ, đứa con thứ sáu của Tô gia, dĩ nhiên không thể hiển lộ là con gái.
Khi Tô gia chủ mẫu đang nghi ngờ là con gái thì vào giờ tý, bất ngờ sinh ra thai long phượng, vì sợ con gái mình trở thành vật hy sinh cho cuộc chiến nơi cung đình, hai tỷ đệ từ nhỏ đã được đưa ra ngoài Trung Nguyên sống, gia tộc cho Tô Thiếu Sơ xuất hiện dưới thân phận nam tử, sau đó che giấu sự tồn tại của đứa con thứ bảy là Tô Tuyết Sơ.
Tô Thiếu Sơ thân là đứa con thứ sáu, từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận, ngàn vạn phải cẩn thận lưu ý đến thân phận và bí mật của mình.
Ở bên ngoài, Tô Thiếu Sơ đều xuất hiện bằng thân phận nam tử, cũng vì lúc nhỏ chơi một trò chơi cùng anh em, thì theo thân phận của nam tử trong Tô gia, “nàng” là lão tứ, cho nên có nhiều người gọi nàng là Tứ thiếu.
“Chẳng lẽ, Phó huynh ám chỉ là Tam hoàng tử Chu Dục.”
Năm ngoái Tô Thiếu Sơ chống lại Tam hoàng tử Chu Dục, làm cho bí mật thân phận chôn giấu nhiều năm bị vạch trần.
“Với tài năng của Tô Thiếu Sơ ngươi, ở đế đô có thể có người khác uy hiếp được ngươi sao?”
Chu Dục có thân phận tôn quý thân phận, thích đùa giỡn bỡn cợt với người khác, Tô Thiếu Sơ lại tinh thông mọi điều, mưu lược tính toán đều thuộc hàng giảo hoạt, hai bên gặp nhau, quả nhiên là ông trời khéo sắp xếp.
“Thật cảm tạ Phó huynh nâng đỡ tiểu đệ như thế.” Tô Thiếu Sơ nhướng mày cười một tiếng, sau đó kính hắn một ly rượu.
“Nói thật, ngươi và Chu Dục, cho dù là tính cách, tâm cơ, hai ngươi đều có thừa khả năng tu luyện thành yêu ma, ta không chắc chắn lắm, nhưng sau khi trải qua chuyện năm ngoái, ta có được một kết luận, người thắng nơi ‘cố tình’, kẻ thắng chỗ ‘vô tâm’.”
“Khó khi nghe thấy Phó huynh phát biểu cao kiến của mình, xin hỏi ai là người ‘cố tình’? Ai là kẻ ‘vô tâm’?”
Phó Diêu Phong cương nghị ít nói, tính cách sắt đá, không có hứng thú nói chuyện với người khác, hắn xưa nay trọng tình trọng nghĩa, huynh đệ gặp nạn, hắn không nói nhiều lời đã rút đao ủng hộ. Nhưng phần tình nghĩa này với Tô Thiếu Sơ, chính là phải giao chiến thay cho hắn!
Tô Thiếu Sơ thích dạo chơi khắp nơi, bề ngoài nho nhã thanh dật, nhưng sự giảo hoạt bên trong tuyệt đối đứng thứ nhất, thường xuyên bày một bố cục làm người tiến thối đều không được, sau đó mỉm cười đẩy từng người từng người vào, che chắn thay cho nàng, còn nàng lại thảnh thơi thưởng thức cuộc vui, Phó Diêu Phong vì thế thường cắn răng ra tay tiếp chiến thay nàng.
“Tam hoàng tử có lòng với ngươi, cố tình mặc kệ thế tục, ngươi lại là người vô tâm, không quan tâm đến thế tục ra sao, đây chính là điểm khác biệt giữa các ngươi.”
“Thế tục luôn nha.” Tô Thiếu Sơ nở nụ cười tươi, hưng phấn hỏi: “Phó huynh đã nói rồi, thì nói cho huỵch toẹt luôn đi!”
“Thì là…” Gương mặt Phó Diêu Phong chợt ửng hồng, lời nghẹn lại trong cổ họng khó mà phát ra, giơ đũa gắp vài miếng thịt lớn vào miệng, sau đó rót một ly rượu lớn uống cạn, mới hắng giọng nói: “Con gái… Trinh tiết, thân thể và tình cảm, những gì thế nhân nhận định hoàn toàn không nằm trong nhận định của ngươi, phải nói là, nhận định của thế gian, ngươi xem bọn chúng như vật ngoài thân, có thể diệt trừ cơn ác mộng dây dưa, giao vật ngoài thân ra có gì mà không được, trong tình yêu, ai yêu trước thì đó là người thua, hiển nhiên, Chu Dục đã thua.”
Tiếng cười vui vẻ quanh quẩn trong đình, Tô Thiếu Sơ cầm cây quạt trên bàn, vuốt vuốt rồi gập thân quạt lại, than thở như đang nói chuyện phiếm. “Phó huynh nói cũng đúng, nhưng tiếc là chưa thật sự diệt trừ cơn ác mộng này, ta chưa chắc đã là người thắng, hơn nữa ta đang ở Trung Nguyên, lại đang ở đế đô, chống lại Chu Dục quyền thế ngất trời, cho dù có thắng trận này đi nữa, cũng sợ… sẽ gây ra họa lớn.”
Trước kia nàng luôn cẩn thận tránh né Chu Dục, như vậy không có việc gì, nhưng bây giờ cho dù nàng có muốn tránh ra, Chu Dục cũng không cho nàng tránh ra, đôi mắt hắn lấp lánh nhìn nàng, rõ ràng nói cho nàng biết, Tô Thiếu Sơ nàng là con mồi của hắn chắc rồi!
“Phúc hay họa đều do bản thân ngươi gây nên, dám tính kế Chu Dục như vậy, nên nghĩ đến kết quả sau này chứ.” Hắn mặc kệ tiếng than thở buồn bã dài thườn thượt của nàng. “Còn nữa, ngươi nên tránh mặt Tam hoàng tử đi, tránh để xuất hiện chuyện không may.”
“Chuyện này… vi đệ cũng có để ý đến.” Tô Thiếu Sơ cười khan mấy tiếng.
“Để ý!” Nếu để ý rồi thì nên nghĩ cách mới đúng chứ. “Đừng nói vi huynh nhắc nhở ngươi, đồn đãi về quan hệ mập mờ của ngươi và Tam hoàng tử, giống như đang hâm nóng cả đế đô và Hoàng thành này vậy, ngay cả Hoàng hậu cũng vời ngươi tiến cung, hẳn là cũng có liên quan đến chuyện này chứ?”
Trước khi cho vời Tô Thiếu Sơ đến, hai thứ nữ gả cho Hoàng thái tử làm trắc phi, cùng những cung nữ, quan viên triều đình có tiếp xúc với Tam hoàng tử, thậm chí là tổng quản trong Tam hoàng phủ Yến Bình Phi, tất cả đều bị Hoàng hậu vời đến, hỏi toàn bộ chuyện tình giữa Tam hoàng tử và Tô Thiếu Sơ, vô cùng rõ ràng, chuyện này đã nghiêm trọng đến mức người trong hoàng thất không thể làm như không biết được nữa.
Nếu thân phận bên ngoài của Tô Thiếu Sơ không phải là thiếu niên, bị đồn đãi thành như vậy, Hoàng đế đã sớm hạ chỉ gả rồi.
“Vi đệ đúng là lĩnh giáo được ‘oai phong của hoàng tộc’, khách quan mà nói, Hoàng hậu chỉ là quan tâm đến Tam hoàng tử, mới ân cần thăm hỏi ta thôi; nhưng theo ngôn ngữ trong nghề mà nói, hai mẹ con này là cá mè một lứa, tốt nhất là đừng đắc tội vào.”
“Xem ra sau Tam hoàng tử sau, lại có thêm một nhân vật lớn mà ngươi cần ứng phó.” Phó Diêu Phong giơ chén kính rượu, bộ dạng “nhất định phải giải quyết cho tốt”.
“Phó huynh xem ra hiểu rất rõ chuyện này.” Tô Thiếu Sơ nhíu mày.
“Nhưng lại không thể ra sức được. Mấy ngày trước Tam hoàng tử đã tổ chức khánh điển ở đây, thái độ rất đáng sợ… Dĩ nhiên không ai dám nhúng tay vào.”
Hôm đó, không biết Chu Dục uống lộn thuốc gì, không thèm quan tâm đến Hoàng thượng, Hoàng hậu và Hoàng thái cùng văn võ bá quan ngồi đó, Tô Thiếu Sơ vừa xuất hiện, cặp mắt đã nhìn chằm chằm vào nàng, trừ Hoàng đế và Thái tử mời rượu ra, hắn cho lui tất cả quan viên đến mời rượu hắn, không e dè dùng hai mắt “giết chết” Tô Thiếu Sơ, nói giết cũng không khoa trương, Chu Dục đã giúp mọi người học tập được, phải dùng ánh mắt khóa trụ một người trước, sau đó bắn ra khí sát chết người!
Trong đồng tử có thoảng thốt, cũng có dục vọng, còn cắn cắn răng, thái độ kia rõ rành rành, không dùng được từ ngữ nào hình dung, nhưng mọi người biết rõ, giữa hai người này tuyệt đối có vấn đề!
Từ trước đến nay, vẻ mặt Chu Dục luôn là cười cười, không tỏ ra vui buồn, dù cuộc sống riêng tư phóng túng hoang dâm, xem “đẹp” như đồ ăn, cho dù là nam hay nữ hắn cũng không buông tha, những chuyện đồn đãi về hắn cũng có hằng hà vô số, nhưng bản thân hắn lại không có bất kỳ phản ứng nào, lời đồn nóng lên một chút rồi thôi; nhưng lần này, Chu Dục muốn nói rõ ọi người biết, đứa con thứ sáu của Tô gia Tô Thiếu Sơ và Chu Dục hắn có một quan hệ rất mật thiếu, là người của Tam hoàng tử hắn.
Thay vì nói Chu Dục thất thố, không bằng nói hắn đã hạ tuyên ngôn “cấm người khác tiếp xúc” trên người Tô Thiếu Sơ.
“Hại những người hay tiếp xúc với vi đệ, từ hoàng thân quốc thích đến quan viên triều đình, cho đến các cung nữ tỷ tỷ đáng yêu, đều nơm nớp lo sợ, còn có nhiều thiếu nữ bị trưởng bối ngăn chận, không cho gặp mặt ta nữa.” Đúng là mất đi không ít niềm vui thú, cánh quạt bất đắc dĩ che môi cảm thán.
“Vô Ưu, Vô Sầu hoạt bát đáng yêu không có ở bên cạnh để giải sầu, ngày qua ngày, đúng là có chút vô vị.”
“Bây giờ là thời điểm để phiền não chuyện này sao?” Đối với bộ dạng này của nàng, Phó Diêu Phong cảm thấy tức giận. “Ngươi nên tìm cách ứng phó với Chu Dục, đừng đắc tội với hắn, cho dù hắn cố chấp với ngươi, thật lòng thích ngươi, hay là xem người như con mồi, nhưng với thủ đoạn và cá tính của hắn, tránh mặt coi như bớt đi một chuyện không may!”
Trước kia tránh mặt là vì sợ bị Chu Dục vạch trần giới tính, nhưng năm ngoái, nàng chủ động đến chọc ghẹo Chu Dục, tình cảnh bây giờ đã khác trước rất nhiều.
“Aiz! Dù ta không muốn dính dáng gì nhiều đến hoàng thất, nhưng ta tuyệt đối không tránh mặt Tam hoàng tử, dù sao chuyện cũng đến nước này rồi, dù có tránh mặt, tình cảnh cũng càng thêm hỏng bét mà thôi.” Nói đến đây, Tô Thiếu Sơ cũng chỉ có thể cười khổ, “Chỉ có thể nói, chuyện này đều là do quỷ thần xui khiến, làm cho San San cứ gặp Chu Dục là khiêu khích hắn, còn giội lên người hắn thật nhiều dấm, vậy nên mới… diễn biến thành như vậy.”
“Nhan San San.” Nói với cô gái có thể là gian trá ngang hàng với Tô Thiếu Sơ này, Phó Diêu Phong chỉ biết lắc đầu. “Nàng gả cho Lục Minh Triêu, cũng làm mẹ rồi, nhưng vẫn bướng bỉnh tùy hứng như vậy.”
“Tính cách của San San xưa nay đã vậy, nói cho cùng cũng là giận ta năm ngoái mạo hiểm, cố ý mặc kệ ta.” Từ trước đến giờ luôn dịu dàng như dòng nước ấm Tô Thiếu Sơ, luôn luôn che chở cho các cô nương xung quanh mình. “Đừng chọc cho nàng giận, chiều theo ý nàng là được.”
Nhan San San dung nhan tuyệt mỹ mà cao ngạo, là Lục phủ Thiếu phu nhân, từ nhỏ đến lớn đều được yêu chiều hết mực, cũng là bạn tri giao với Tô Thiếu Sơ.
“Có khi ta cảm thấy, ngươi sống mà không làm nam nhi đúng là đáng tiêc, nam nhi cũng không có kiên nhẫn bằng ngươi.”
Hơn nữa, ngồi giữa các tiểu cô nương miệng huyên thuyên suốt ngày, nàng vẫn mỉm cười nghe từng người nói chuyện, cho dù gặp một tiểu thư nhà giàu kiêu căng bướng bỉnh, nàng cũng chưa từng nổi giận, kiên nhẫn dịu dàng dỗ dành họ, Phó Diêu Phong có thể nói là bội phục chí cực.
Nhưng đối với nam nhi ngồi cạnh mình, khi nụ cười xuất hiện trên mặt nàng, cũng chính là lúc nàng bắt đầu tính kế người đó.
Có thể nói: chỉ cần có võ công, có năng lực, cho dù là huynh đệ, anh em hay là bạn bè, thường xuyên trở thành con cờ trong tay nàng, bị Tô Thiếu Sơ nàng lợi dụng triệt để hoàn toàn.
“Lục Thiếu phu nhân tác quái, Tô Thiếu Sơ ngươi lại cố tình, thấy hắn đi đến thì tìm đường vòng mà tránh.”
Chỉ thấy nàng vẫn phe phẩy cây quạt, hưởng thụ rượu ngon, ngẩng đầu lên trời ngắm ánh trăng xinh đẹp.
“Có lẽ Tam hoàng tử chỉ có cảm giác muốn chinh phục nhất thời thôi, khoảng cách thời gian có thể làm phai mờ dần đi cố chấp này.” Nàng nhún vai, cho ra một đáp án miễn cưỡng.
“Nếu như Chu Dục không phải là nhất thời, khoảng cách thời gian cũng không làm phai mờ được cảm giác của hắn, bằng thủ đoạn ngoan độc của Tam hoàng tử, nhất định sẽ cùng Tứ đại gia tộc đầu rơi máu chảy, chuyện này hẳn là không cần nói đến nữa chứ?”
“Ừ, nghe là như thế.” Tô Thiếu Sơ xoa xoa mũi, tán thành gật đầu.
“Chu Dục không bao giờ biết nhường nhịn, theo lý, hắn bị trêu chọc đến thế, nhất định phải có hành động rồi chứ nhỉ?”
“Đúng đúng, vi đệ cũng nghĩ thế.” Nàng rót rượu cho hắn.
“Hôm khánh điển và bị Hoàng hậu vời đến có lẽ cũng nằm trong mưu kế của hắn, Tam hoàng tử rốt cuộc cũng muốn ra tay như thế nào, vi huynh thật sự khó mà liệu trước.” Hắn thở dài, cực kỳ sầu lo.
“Phó huynh không cần lo lắng như vậy, người hiền sẽ có trời phù hộ.” Vội vàng gắp hai miếng cá cho hắn làm nhắm rượu. “Nếm thử món cá nướng này đi, lần trước Phó huynh khen nó không dứt, nhân lúc chưa nguội thì ăn nhiều một chút.”
Bàn tay to đặt lên bàn đá, bộ mặt lung lung lắc đầu.
“Huynh đệ gặp nạn, ta còn có tâm trạng để ăn sao?”
“Dù không ăn thì khó khăn này cũng đâu có tự kết thúc được.” Nàng vội vàng an ủi. “Thân thể không phải làm bằng sắt, nên chăm sóc tốt, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Đúng là không nên suy nghĩ nhiều.” Lông mi vừa vén lên, răng nghiến vào nhau ken két nói: “Chuyện ta đang nói là chuyện của ngươi, Thiếu Sơ huynh, đệ, sao bộ dạng ngươi cứ như là không liên quan đến mình chút nào vậy?”
Còn rung đùi đắc ý nhìn hắn, cứ như đang nghe chuyện của người khác vậy.
“Khụ, thật ra Phó huynh xem trọng tình nghĩa huynh đệ như thế, lo cho an nguy của huynh đệ như thế, trong lòng vi đệ cảm động cực kỳ, nhịn không được muốn nói cho ngươi biết một chuyện!”
“Khoan đã!” Phó Diêu Phong lập tức đưa tay bảo nàng dừng nói, hỏi: “Có liên quan đến Tam hoàng tử?”
Nàng bắn một ngón tay ra, trả lời cho hắn biết.
“Ngươi… nên hiểu rõ, lúc này, giờ phút này, ngàn vạn đừng đụng vào chuyện gì có liên quan đến Tam hoàng tử nữa.” Phó Diêu Phong kinh hãi nhảy lên.
“Phó huynh, vi đệ vẫn biết chữ ‘ngu xuẩn’ viết như thế nào, bây giờ còn chọc hắn, không khác gì đi vào chỗ chết!”
“Đó là…”
Thấy vẻ mặt chăm chú lắng nghe của nàng, vẻ mặt quỷ quyệt chờ đáp án của hắn, Phó Diêu Phong tiếc nuối vỗ bàn một cái, làm cho người ngồi cùng bạn sợ đến nhảy lên!
“Đừng nói nữa, vi huynh không giết Tam hoàng tử thay ngươi!” Hắn quả quyết nói.
“Phó huynh à, nếu ngươi có thể giết được Tam hoàng tử, vi đệ làm sao mà khổ sở như bây giờ.” Cũng không cần như tình cảnh bây giờ, tiến thoái lưỡng nan.
“Vậy thì nói thẳng đi!”
“Ngươi có biết mấy hôm trước Tam Hoàng phủ bị thích khách hỏi thăm không.”
“Biết, nghe nói có người bỏ chạy được, nhưng khách nhân đến Tam hoàng phủ hôm ấy nói, toàn bộ thích khách đều đã trúng độc, hơn nữa trúng kiếm của Phong Ngôn, chỉ sợ khó sống.” Phó Diêu Phong cũng có nghe nói chuyện này. “Nhưng bây giờ vẫn không tìm được thi thể của người đó, nếu không phải bị diệt khẩu thì chắc chắn là được cứu.” Kinh nghiệm giang hồ nhiều năm, hắn suy đoán nói.
Lời vừa mới dứt, chén rượu trong tay hắn đã nặng nề rớt xuống, vỡ thành từng mảnh nhỏ!
“Ngươi… đừng nói cho ta là ngươi…”
“Vâng! Đúng vậy!” Nàng gật đầu, trực tiếp thừa nhận.
“Là ngươi ám sát Tam hoàng tử…” Hắn sợ đến mức cầm lấy cổ tay của nàng, cẩn thận xem kỹ mạch của nàng, lẩm bẩm nói.
“Người trốn được chẳng những bị trúng kiếm mà còn trúng độc, ngươi chọc còn chưa đủ sao? Muốn làm cho sư phụ ngươi khóc đến chết luôn sao?”
“Không phải là ta ám sát!” Nàng rút tay về.
“Bạn của ngươi làm… chẳng lẽ ngươi tìm người ám sát Tam hoàng tử?!”
“Vi đệ chỉ cứu người thôi.” Nàng uống thêm một chén rượu, chậm rãi nói.
“Người trốn được được ta cứu.”
“Ngươi cứu thích khách ám sát Tam hoàng tử làm gì?”
“Không thể thay trời hành đạo, nhưng gặp chuyện bất bình cũng phải ra tay tương trợ chứ.”
“Bây giờ thích khách ở đâu?” đối với tên trước mắt này, Phó Diêu Phong thật muốn ngửa mặt lên trời mà gầm rống, rốt cuộc hắn đã tạo nên nghiệt gì, mà lại có “huynh đệ” này?
“Không thấy!” Tô Thiếu Sơ buông tay. “Tối hôm qua đã biến mất rồi, vết thương trên người hắn mới ổn định một chút, độc bất quá cũng chỉ mới được nén xuống, nếu không nghĩ cách tìm người, khó mà thoát khỏi cái chết.” Sáng sớm nay, nàng đã phái rất nhiều người lén đi tìm, nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì.
“Vậy ngươi nói cho ta biết làm gì?”
“Đây là tội tru di cửu tộc, thật là kích thích nha!”
Nàng nháy mắt với hắn mấy cái, sau đó lại kính thêm một chén rượu.