Gió Đông Say Múa

Chương 3


Bạn đang đọc Gió Đông Say Múa: Chương 3


Thấy các cô gái không ai dám động đậy, Chu Dục không dài không chậm thở dài.
“Thân là vũ cơ mà Tam Hoàng phủ nuôi dưỡng, lại không thể nhảy múa, càng không thể mang đến sung sướng cho bổn hoàng tử, vậy thì cần gì phải giữ lại hai chân ở cung điện này nữa.” Vỗ về nhẫn trên mấy ngón tay, nhìn như bình thản điềm nhiên, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta hoảng sợ.
“Tam hoàng tử, xin tha mạng…”
“Nô tỳ biết sai rồi, xin người đừng chặt hai chân của chúng ta…”
Toàn bộ vũ cơ bị sợ hãi, không ngừng dập đầu quỳ lạy hắn xin tha mạng.
“Aiz! Sợ đến vậy sao, làm cho bổn hoàng tử nhìn thấy cũng đau lòng.” Nụ cười chuyển sang dịu dàng dỗ dành. “Ngoan, bổn hoàng tử thích những người nghe lời, mau đi nhặt mấy hạt trân châu kia lên, đó là phần thưởng ban cho các người.”
Lời nói nỉ non nhỏ nhẹ, nhưng lại uy nghiêm làm cho lòng người e sợ, các vũ cơ đành nhịn sự hoảng sợ trong lòng, đạp chân trần lên máu, e ngại nhìn những thi thể thê thảm kia, nhưng giữa không trung lại rơi xuống càng nhiều hạt châu màu trắng, các nàng đành phải lục tìm lên.
Khi tiếng trống và tiếng nhạc cùng vang lên lần nữa, trong nụ cười khích lệ của Chu Dục, tầng lụa mỏng trên người các vũ cơ cũng phấp phơ bay ra, dùng tư thế dịu dàng, ưu nhã nhặt các hạt châu giữa vũng máu lên.
Càng nhiều các hạt châu rơi xuống, đôi chân trần trắng noãn của các thiếu nữ dẫm đạp lên đống xác chết lộn xộn trên vũng máu đỏ, vừa múa vừa lục tìm, cho đến khi trong tay có quá nhiều hạt châu, các nàng không quan tâm đến điệu múa nữa, không ngừng lục tìm trân bảo giữa vũng máu như đang chơi trò chơi, hồn nhiên đùa nhảy trong đống xác chết.
Máu tanh nhuộm đỏ tươi vào người của mỗi người, các nàng đã không còn e ngại đống xác chết này như ban đầu nữa, mà trực tiếp đẩy tứ chi đứt lìa trên vũng máu ra, vui vẻ tranh tài giữa đống xác chết, xem ai tìm được trân bảo lớn nhất.
“Ha ha ha! Tham, muốn, dụ dỗ, yếu ớt, đáng yêu như vậy, làm cho bổn hoàng tử vĩnh viễn cũng không biết ngán!”
Chu Dục ngửa đầu cười lớn, vừa uống rượu ngon, vừa thưởng thức điệu múa “nhảy giữa xác chết” của các vũ cơ xinh đẹp.
“Niềm vui của Tam hoàng tử đúng là làm cho người khác ấn tượng khắc sâu.” Khắc La Kỳ Chân dừng tiếng trống lại.
“Kỳ Chân lại có cảm xúc sao?”
“Chỉ là đột nhiên cảm thấy đồng tình với người làm cho người động tâm thôi.”
Nếu như người này không đủ kiên cường và tài trí để ứng đối, thì chỉ sợ là họa chứ không phải là phúc.
“Thế nào, Kỳ Chân đột nhiên trở nên lương thiện, muốn ra tay giúp đỡ kẻ yếu sao?”
“Kẻ yếu?!” Nàng khẽ cười hỏi ngược lại: “Có thể thoát thân từ trong tay Tam hoàng tử người, lại làm cho người hãm sâu vào khó mà kiềm chế được, người như vậy, còn là kẻ yếu mà Kỳ Chân nên giúp sao?”
Người ngồi phía chủ vị lần nữa bật cười to, tiếng gió trong đêm không ngừng quanh quẩn bên điện phủ.
“Nói hay lắm, có thể thoát thân từ trong tay bổn hoàng tử, lại làm cho bổn hoàng tử hãm sâu vào khó có thể kiềm chế, người như vậy làm sao lại là kẻ yếu… Có thể làm cho bổn hoàng tử nếm phải đau xót lo lắng rồi lại đau khổ, có thể là kẻ yếu sao…”
Chu Dục nheo mắt lại, tâm trạng nhẫn nhịn đã lâu như vỡ vụn ra, ba tháng nay, Tô Thiếu Sơ ngăn cách mọi tiếp xúc mà hai bên có, trong hoàng cung chẳng những không gặp được bóng dáng của nàng, mà ngay cả những ngày lễ lớn cũng ít khi thấy nàng, thân ảnh thỉnh thoảng mới xuất hiện, nhưng hắn chỉ có thể đứng từ từ xa xa mà trông ngóng, hắn không có cách nào thật sự nhìn thấy nàng được!
Thiếu Sơ yêu đệ, ngươi trêu đùa bổn hoàng tử đến mức này, còn giả vờ như không đếm xỉa đến sao?
Khát vọng muốn ngươi đã bao phủ cả người bổn hoàng tử, bổn hoàng tử tất cũng phải kéo ngươi xuống cùng ta!
Ngã tư đường vào đêm ở đế đô, vì mưa phùn mà vẩy lên một tầng sương mỏng, khác hẳn với buổi sáng nóng nực khó chịu, ban đêm, ngã tư đường vắng lạnh, khó mà nhìn thấy bóng người nào.
Gió mát thoang thoang thổi, thiếu niên áo trăng nắm lấy cây dù, bước chậm dưới đêm mưa ở ngã tư đường, giống như đang hưởng thụ mưa phùn dưới đêm trăng, điềm nhiên cảm thụ yên tĩnh ngọt ngào trong đêm.
Sợi tóc, tay áo đều lộ ra hơi thở của chủ nhân, phiêu dật nhẹ nhàng, đi qua một cây đại thụ tươi tốt, hai hàng lông mày dưới cây dù cau lại, gió hờ hững thổi qua, lại thấy lá rụng rơi lộn xộn, bụi mưa xen lẫn một chút màu đỏ, một âm thanh xé gió bức tới, lưỡi dao sắc bén hướng thẳng về người dưới cây dù!

Chỉ trong nháy mắt, lưỡi dao chỉ mới chạm nhẹ vào gương mặt, thoáng một cái, thiếu niên áo trăng dưới dù đã biến mất hoàn toàn, đại đao đâm thẳng xuống đất.
Mục tiêu mất đi bóng dáng, hắc y nhân che mặt ngồi trên cây ngạc nhiên thu đao về, trên người chịu một đả thương làm cho hắn lảo đảo, máu tươi trào ra khỏi họng, hắn gạt đi máu nơi khóe miệng, chống mạnh thân thể xuống, người vừa rồi dường như không giống truy binh, đối phương cầm cây dù làm cho hắn nhìn không rõ lắm, nhưng tại sao bóng dáng lại biến mất hoàn toàn như thế này!
“Các hạ đả thương không phải nhẹ.”
Âm thanh chợt truyền đến từ phía sau, hắc y nhân che mặt, hoảng sợ thu đao về người, từ trên vai đột nhiên truyền đến một lực đạo mạnh, cảm giác tê dại làm cho hắn co quắp cả người lại, đao không rời khỏi tay, nhưng thân thể chán nản, khó chịu tựa như mưa bụi vậy!
Thiếu niên áo trắng đứng một bên nhìn hắn điểm trúng huyệt đạo, sau đó ngả xuống, nhìn thấy trên người đối phương có một vết kiếm quen thuộc.
“Phong Ngôn kiếm chiêu!”
Lúc này, Tam Hoàng phủ cách đó không xa truyền đến tiếng lửa khói và tiếng động lớn, thiếu niên mắt nhạy tai bén nghe thấy tiếng chân tụ tập đến, sau đó từng phân đội tản ra, theo kinh nghiệm cho thấy, xác nhận là thị vệ của Hoàng thành bắt thích khách.
“Thích khách sao?” Thiếu niên áo trắng không khỏi thú vị giương nhẹ khoe môi. “Bị Phong Ngôn gây thương tích, hẳn là ám sát Tam hoàng tử rồi.”
Thiếu niên áo trắng ngồi xổm người xuống, kéo miếng vải đen che mặt của đối phương ra, là một gương mặt hết sức trẻ tuổi, tròng mắt nhắm chặt, bên cạnh có một nốt ruồi đen, nhưng làm cho thiếu niên chú ý hơn là trên gò má của đối phương có một hình xăm… hình xăm là một áng mây.
“Nhiễm Lưu Huyền Hồng.” Tiếng nói ẩn chứa một chút ngạc nhiên. “Thích khách từ ngoại tộc đến.” Thiếu niên áo trắng than thở lắc đầu.
Xem ra Tam hoàng tử vô pháp vô thiên, một tay che trời, đã làm xằng làm bậy đến mức trời đất cũng khó dung, hắn bị thích khách ám sát không biết là lần thứ mấy rồi, trong hoàng thất, phỏng chừng không có ai như hắn.
Lúc này, lửa khói và tiếng động từ phương xa đã đến gần, hiển nhiên, đội thị vệ đã sắp tìm đến đây.
“Tiểu huynh đệ, nể mặt mục tiêu mà người ám sát, dù ta không rút dao tương trợ cũng phải gặp chuyện bất bình mà giúp ngươi.”
Lửa đỏ từ Hoàng thành dấy lên đến trời cao, vệ sĩ uy vũ sâm nghiêm đứng ở khắp nơi, canh gác tất cả những cửa ra vào ở các cung điện và các bậc thang trên quảng trường.
Ánh trăng khuyết soi rọi Hoàng thành dài ngàn trượng, ba cung nữ đưa một thiếu niên bạch y tuấn nhã đi xuyên qua hành lang của các cung điện, đi đến trước một cung điện được trang trí cực kỳ trang nhã, một cung nữ dẫn đầu di lên bậc thang dài.
Phía trước là những bậc thang ngọc bích đá trắng được mạ vàng, Hoàng hậu mặc trường bào ngồi trên chiếc ghế dài, dù tóc mai hai bên đã đẫm màu sương, nhưng khí chất đoan trang cao quý kia, cho dù năm tháng có trôi qua cũng không làm mất đi được.
“Đứa con thứ sáu của Tô gia, Tô Thiếu Sơ, bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Tô Thiếu Sơ thực hiện lễ nghi dành riêng cho Tứ đại gia tộc, gật đầu lên tiếng nói.
Tứ đại gia tộc giúp đỡ cho Thiên Đô vương triều, vậy nên lễ nghi dành cho Tứ đại gia tộc cũng khác hẳn với quần thần khác, thân phận đặc biệt không giống như người bình thường, Tô Thiếu Sơ dù không có thân phận gì trong triều, nhưng lại được nhân dân kính trọng vô cùng.
“Đứa bé này, mau đi lên đây, để cho ai gia nhìn con cho kỹ nào.”
Tô Thiếu Sơ gật đầu đi lên phía trước, cho đến khi đến trước Hoàng hậu mới ngẩng đầu lên, nghe thấy người phía trên phát ra tiếng than thở.
“Người của họ Tô các ngươi đều có diện mạo dễ nhìn như vậy, trách sao các hoàng tử đều điên đảo vì Tô gia con.”
Âm thanh nhẹ nhàng không nặng không nhẹ, làm cho Tô Thiếu Sơ ngẩn ra, sau đó vội vàng quỳ xuống xưng tội.
“Hoàng hậu nương nương quá lời, người của Tô gia tuyệt đối không dám mạo phạm đến hoàng thất tôn quý.”
“Con không cần kinh hoảng như vậy, lời ấy của ai gia cũng không có ý gì, đứng lên đi!” Hoàng hậu cười, vươn tay nói: “Con đỡ ai gia đi đến ngự hoa viên đi!”
Tô Thiếu Sơ đứng dậy đi lên, nâng vị mẫu nghi thiên hạ tôn quý lên, chừng hơn mười cung nữ đi theo bên cạnh hầu hạ.
Dù cho hậu cung của Đương kim hoàng đế có bao nhiêu người đẹp đi nữa, mỹ phi vô số, nhưng luôn hết sức kính trọng với vị Hoàng hậu cao tuổi hơn mình, vì vậy, Tô Thiếu Sơ bình thường ít tiếp cận với Hoàng hậu cũng phải cẩn thận mà ứng phó.
Đám cung nữ phía sau vây chặt lấy, ba người đứng sau, cầm chiếc dù màu vàng che nắng cho Hoàng hậu.

“Thiếu Sơ.” Bước vào trong hoa viên, Hoàng hậu đột nhiên kêu tên hắn.
“Thiếu Sơ được Hoàng hậu sủng ái quá rồi.” Được Hoàng đế, Hoàng hậu gọi thẳng tên chính là một vinh dự đặc biệt.
“Tính ra, số lần ai gia gặp được con chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cũng do sự chênh lệch tuổi tác của con, còn nhỏ đã ra nước ngoài ở, dù cũng trở về Trung Nguyên ở vài năm, nhưng đến năm mười sáu tuổi mới chính thức trở về Trung Nguyên.”
“Đúng như Hoàng hậu nương nương nói.”
“Ai gia rất ấn tượng với con, là một đứa bé xinh xắn, còn nhỏ tuổi nhưng đối mặt với tình cảnh nào cũng xử lý rất thỏa đáng.”
“Hoàng hậu nương nương khen con quá lời rồi.”
“Bây giờ nhìn con, đã trưởng thành thành một thiếu niên tuấn dật rồi, diện mạo của con, có vài phần giống như mẹ con năm đó.” Nói đến đây, hoàng hậu chợt thở dài. “Trước khi ai gia tiến cung, cũng là tỷ muội thân thiết với mẫu thân con và Lục gia lão phu nhân, sau khi tiến cung, mọi người bỗng trở nên xa cách với nhau.”
“Không đâu, mẫu thân con cũng thường nhắc đến Hoàng hậu nương nương, nhưng người ngại quy tắc trong cung rườm rà, không dám làm phiền nương nương.”
Ánh mặt trời nóng hừng hực, cây dù bên trên như bị ánh dương xuyên qua vậy, càng làm cho không khí trở nên nóng hơn.
“Hoàng hậu nương nương, cành đào và hoa hồng ở bên kia nở thật là đẹp, các loại hoa trên mặt nước cũng đặc biệt kiều diễm, để Thiếu Sơ đưa người đến đó ngắm cảnh vậy.”
Tô Thiếu Sơ khéo léo nghiêng người, chặn ánh nắng gay gắt bắn thẳng vào người Hoàng hậu, mỉm cười đỡ bà đi trên thềm đá mềm mại.
Hoàng hậu chợt ngừng bước lại, nhìn về phía hắn, ánh mắt nhìn vô cùng cẩn thận.
“Thiếu Sơ nói sai gì sao?” Cái nhìn này đúng là chăm chú cực kỳ.
“Cho dù là ở trong cung hay ngoài cung, ai gia nghe được không ít chuyện nói về con, tính cách của con, với nữ nhân thì nhẫn nại và dịu dàng vô cùng, nhưng cũng vì dịu dàng như vậy mà từ trước đến giờ, lời đồn về Tô Tứ thiếu con không bao giờ ngừng lại.”
“Thật… làm cho Hoàng hậu nương nương chê cười.”
“Dung nhan của con, thần thái của con, ai gia càng nhìn càng cảm thấy, vẻ thoát tục của con không phải đến từ một nam tử.” Hai tròng mắt của Hoàng hậu nheo lại. “Nếu là con gái, thân là đứa con thứ sáu của Tô gia, nên nhận ta làm người nhà.”
Tứ đại gia tộc được người con thứ năm, đứa thứ sáu coi như là ý trời, nếu là nữ, thì coi như là người của Thiên gia.
Những lời này đã được dân gian học thuộc lòng, nếu nói cụ thể thì là: Tứ đại gia tộc phò trợ triều đình gồm Cao, Đoạn, Lục, Tô, chỉ cần là đứa thứ sáu, nếu là nữ thì coi như là người trong hoàng thất, chẳng những được Hoàng đế thu nhận làm con gái nuôi, ban cho phong hào công chúa, vinh sủng như vậy, có thể coi như là một lợi thế chính trị!
Một khi được ngoại tộc cầu thân, thậm chí là những võ tướng chinh chiến chiến thắng trở về, sẽ được Hoàng tộc tứ hôn, công chúa gả cho là tôn vinh lớn nhất, lúc này, công chúa được ban cho phong hào “Thiên gia công chúa” sẽ nhận được một hôn nhân chính trị, đây chính là nguyên nhân tại sao Tứ đại gia tộc không muốn hy sinh cốt nhục của mình!
Trừ phi là cố tình tham lam quyền quý, nếu không, không ai chịu đưa cốt nhục của mình vào trong cung, vì vậy, tránh cho cốt nhục chia lìa, tứ đại gia tộc không sinh quá đứa con thứ năm.
“Thiếu Sơ đường đường là đấng nam nhi, Hoàng hậu nương nương nói như vậy, làm cho Thiếu Sơ không biết nên đáp lại như thế nào!”
Dù trong lòng đang kinh ngạc nhưng ngoài mặt, Tô Thiếu Sơ vẫn tỏ ra “tức giận” khi bị xem là nữ nhân.
“Bằng tài năng của Thiếu Sơ, nếu là nữ thì cũng thật đáng tiếc.” Đối với phản ứng của hắn, Hoàng hậu chỉ mỉm cười.
Sau đó, đoàn người đi đến một cái cầu hình vòm, hoàng hậu vẫy lui đám cung nữ hầu hạ bên cạnh.
“Các ngươi đi xuống trước, ai gia muốn nói đôi lời với Tô gia Lục công tử.”

“Dạ.” Đám cung nữ cúi người hành lễ rồi rời khỏi.
Tô Thiếu Sơ đỡ Hoàng hậu đi qua cái cầu hình vòm, đi đến bờ bên kia, nhìn nước xanh lay động, mặt hồ như hút hết ánh nắng gay gắt xuống hồ, chỉ để lại một bóng mát rười rượi, có thể nói nơi này là một nơi thư giãn quá tốt.
“Mục đích hôm nay ai gia mời con đến, Thiếu Sơ có đoán được không?” Hoàng hậu đứng dưới bóng râm, nhìn bờ hồ nói.
“Hoàng hậu nương nương có gì khiển trách, Thiếu Sơ xin lắng nghe.”
“Chuyện đồn đãi giữa con và Tam hoàng tử đã bao phủ cả Hoàng Thành và đế đô, Thiếu Sơ chẳng lẽ không biết sao?”
“Người cũng đã nói là lời đồn đãi, mong rằng nó không quấy rầy đến Hoàng hậu nương nương.”
“Thái tử đã nói cho ai gia nghe về chuyện của con.”
“Thái tử!”
Tô Thiếu Sơ biến sắc, là thái tử nói?! Nói ra ra bí mật của nàng?!
Tuy Thái tử đã đề nghị với Hoàng đế hủy bỏ hủ tục về đứa con thứ sáu của Tứ đại gia tộc, nhưng dù nói thế nào đi nữa, năm đó Tô gia giấu giếm chuyện đứa con thứ sáu là sự thật, tội khi quân, một khi có người cố tình sinh sự, thì…
“Thái tử rất thích con! Nói con văn võ song toàn, cơ trí thông minh, hóm hỉnh khôi hài, dù tính đa tình trời sinh nhưng cũng là một thiếu niên chững chạc thành thục.”
Thiếu niên?!
“Thái tử quá lời rồi.” Thầm thở dài, Tô Thiếu Sơ cẩn thận ứng đối.
“Thái tử nhìn người từ trước đến giờ rất thận trọng, có thể được nó khen ngợi, ai gia tin rằng Thiếu Sơ thật sự tài trí phi phàm.”
Hoàng hậu bước chậm bên bờ hồ, Thiếu Sơ vội vàng đi lên đỡ bà.
“Dục Nhi sống phóng túng vô độ, ai gia không phải là không biết, đối với nó, Hoàng thượng và ai gia đã làm cho nó quá thiệt thòi, vì vậy, Hoàng thượng và ai gia đành tận lực đồng ý với những nguyện vọng của nó, nhưng không thể để nó cứ hoang đường vô độ như vậy mãi được.”
“Thiếu Sơ hiểu.” Chẳng phải vì vậy nên mới chiều Chu Dục thành tên dâm ma quỷ hoàng tử như vậy sao, đúng là yêu nghiệt của Thiên gia.
“Nếu không phải xảy ra chuyện hôm khánh điển, Hoàng nhi biểu hiện thất thường lại vô độ như vậy, ai gia cũng sẽ không tin nó thật sự thích một nam tử.”
Hoàng hậu dừng lại, vỗ vỗ bàn tay đang đỡ lấy mình.
“Ai gia không phải xem nhẹ Thiếu Sơ, chỉ là Dục Nhi nó là hoàng tử, không thể không nối dõi tông đường, chuyện này, Thiếu Sơ có thể hiểu cho lập trường của ai gia không?”
Khóe môi Tô Thiếu Sơ nở nụ cười hoàn mỹ. Có Hoàng hậu chống lưng, Chu Dục mà có uy hiếp nàng thì đây đúng là tấm chắn phản kích tốt nhất.
Nếu như Chu Dục vạch trần thân phận của nàng, nàng cũng có thể lôi đệ đệ sinh đôi, Tô Tuyết Sơ ra sân, Tô Tuyết Sơ con thứ bảy chính là đàn ông thứ thiệt. Ban đầu, Tô gia che giấu sự tồn tại của đứa bé thứ bảy cũng là đề phòng ngừa cho tương lai.
“Hoàng hậu nương nương đừng nên lo lắng, Thiếu Sơ và Tam hoàng tử không có gì, đó chỉ là đồn đãi thôi…”
“Thiếu Sơ bây giờ là đang nói với ai gia, lời đồn lan nhanh như lửa cháy lan ra đồng cỏ này, ngay cả sự thất thương hôm khánh điển của hoàng nhi, cũng đều là ta… nghi bậy thôi sao?”
Đôi mắt của Hoàng hậu chuyển sang sắc bén, nhìn thẳng vào Tô Thiếu Sơ.
“Dục Nhi là hoàng tử trong lòng nhân dân, cũng là hoàng nhi mà ai gia quan tâm nhất, ai gia tin chắc, người trong lòng của Dục Nhi cũng phải có tình cảm với nó, nếu không, ai dám lừa gạt tình cảm của hoàng nhi, cho dù là ai, ai gia cũng quyết không tha thứ.”
Tô Thiếu Sơ nhìn đồng tử trong mắt Hoàng hậu, núp dưới lớp lông mi cong cong kia là vẻ tinh tường không dễ phát hiện được, từ đầu đến cuối, Hoàng hậu đều đang dò hỏi nàng, từ từ, nàng nở nụ cười có lệ.
“Đúng như những gì Thiếu Sơ nói, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của Hoàng hậu nương nương.”
“Ai gia bình thường tụng kinh niệm Phật, hy vọng có thể dùng chút công đức này để bảo vệ cho hoàng nhi của ta, càng không hy vọng nhìn thấy chúng nó đau khổ, ai làm mẹ mà không như vậy, Dục Nhi tuy không phải do ai gia sinh ra, nhưng là do ai gia chăm sóc đến khi lớn lên, nhất cử nhất động của nó đều được ai gia nhớ rõ, chỉ cần nó vui vẻ cười, ai gia cũng thấy vui vẻ.”
“Nụ cười từ lông mày” không dễ phát hiện lại nghênh hướng nàng lần nữa. “Nếu như ai gia muốn con có tình cảm với hoàng nhi, có phải là quá ép buộc người khác không?”
Hay cho đôi mẹ con Thiên gia thích cưỡng ép người khác này, trong lòng thầm thở dài thay cho tình cảnh hiện giờ của nàng.

“Cảm tạ Hoàng hậu nương nương khai đạo, từ trước đến giờ, Thiếu Sơ luôn dùng tình để đối đãi với người khác. Phật gia xem sinh mạng của mọi sinh linh đều ngang nhau, vì vậy, Thiếu Sơ cùng dùng tình, đối đãi công bằng với mọi người.” Tô Thiếu Sơ uyển chuyển đáp, trong mềm nhẹ có kiên cường. “Hoàng hậu nương nương, người có địa vị cao, thần có địa vị thấp, địa vị thấp như Thiếu Sơ có thể được người khai đạo là vinh dự của Thiếu Sơ, làm sao dám nói người cưỡng ép Thiếu Sơ.”
Dùng Phật gia để chặn lại người theo đạo Phật như Hoàng hậu, nghe qua thì như là đồng ý, nhưng thực chất lại ngược lại, Hoàng hậu có tán thưởng cũng phải lạnh lùng nheo mắt lại.
“Thiếu Sơ quả thực có mị lực khó cưỡng lại được.” Âm thanh từ mềm nhẹ chuyển sang nghiêm chỉnh. “Phật gia từ bi xem vạn vật ngang hàng cùng nhau, đó là một cảnh giới cao, trên thực tế, người có cao thấp, chuyện có nặng nhẹ, con phải nhớ kỹ, Tam hoàng tử là người của Thiên gia, Thiếu Sơ đối xử bình đẳng là đúng, nhưng vào lúc tất yếu, thì nên xét đánh cao thấp.”
“Hoàng hậu nương nương dạy bảo, Thiếu Sơ ghi nhớ trong lòng, lời nói có phần lỗ mãng, xin Hoàng hậu rộng lượng.” Tô Thiếu Sơ lui về phía sau một bước, cung kính quỳ xuống hành lễ.
Aiz! Nàng dần dần hiểu rõ nụ cười mang vẻ sắc bén của Chu Dục kia là học từ ai rồi.
“Tam hoàng nhi của ta đúng là sống phóng túng hoang đường, nhưng nội tâm nó đơn thuần mà nhạy cảm, ai gia dĩ nhiên cảm thấy lo lắng về nó.”
Người mà Hoàng hậu nói chính là tên quỷ hoàng tử Chu Dục kia sao? Cùng nàng… Không, đúng là khác với nhận thức của mọi người, “con” trong mắt “mẹ” đúng là từ kẻ thù cũng biến thành Tây Thi!
“Ai gia không hy vọng Hoàng nhi sau này không lập Vương phi, chặt đứt hương hỏa, cũng chặt đứt hương khói của Thiếu Sơ, nhưng trước mắt, lời đồn đãi đã truyền đi khắp nơi, làm cho dư luận xôn xao, hơn nữa, biểu hiện của Dục Nhi là sẽ tiếp tục theo đuổi chuyện này, đó không phải là cách tốt.”
“Hoàng hậu nương nương hy vọng Thiếu Sơ làm như thế nào?”
“Với tài trí của con, nếu muốn làm cho Tam hoàng tử mất hy vọng với con, thì cách tốt nhất chính là làm bạn bên cạnh Tam hoàng tử, nếu hoàng nhi của ta cả đời cũng không thể dứt tình với con, vậy thì con làm bạn cùng nó cả đời, nếu con không muốn như vậy, thì cứ nghĩ ra cách khác, làm cho cảm tình của hoàng nhi với con mất đi.”
Tô Thiếu Sơ đang quỳ xuống đất hành lễ nhìn Hoàng hậu bước chậm đến nói chuyện, rồi lại chợt dừng bước như là bất đắc dĩ, có thể thấy được, quyết định này làm cho Hoàng hậu lo lắng không thôi, muốn một nam tử nhận lệnh ở bên cạnh con mình, đúng là nghiêm trọng nha.
“Ai gia hy vọng con có thể khích lệ hoàng nhi lấy vợ, hoàng nhi đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn phóng đãng như thế, con phải nghĩ cách cho nó thừa kế hương khói của gia tộc, chỉ cần Tam hoàng nhi có hương khói, hương khói của Tô Thiếu Sơ con, ai gia sẽ làm chủ.”
Ừ, hương khói của Tô gia chả biết khi nào sẽ đến phiên nàng, trước mắt, nàng cũng không có hứng thú gì với hương khói này.
Aiz! Lòng của người mẹ đúng là có nhiều phiền não nha, một chiêu này của Hoàng hậu đã nói rõ, khuyên con trai phóng đãng thành tính của bà ta thành gia lập thất, cách tốt nhất chính là tìm người mà hắn yêu đến ở cạnh hắn, nhưng người này là nam tử, không biết mục đích cuối cùng có đạt thành hay không.
“Tô Thiếu Sơ.” Hoàng hậu chợt gọi nàng.
“Dạ.”
Dưới ý bảo của Hoàng hậu, Tô Thiếu Sơ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy gương mặt nghiêm trang kia, đối phương lại nhìn kỹ nàng lần nữa, trong thần thái mang theo chút tiếc hận, chút phức tạp.
“Lẽ ra, với tình nghĩa của ai gia và mẫu thân con, không nên yêu cầu một đấng nam nhi như con làm chuyện này, nhưng nếu con là nữ nhân thì mọi chuyện đều không có vấn đề gì cả, ai gia cực kỳ hài lòng về con.”
Nhìn thẳng cặp mắt vạn phần tiếc hận của Hoàng hậu kia, Tô Thiếu Sơ nở nụ cười chói lóa, đó là nụ cười mê người đến mức, làm cho người ta khó mà chống đỡ nổi, quả nhiên Hoàng hậu thấy vậy cũng ngẩn ra.
“Thiếu Sơ cũng cảm thấy bất đắc dĩ, dù là thân nam nhi cũng bị chính tình mẫu tử của Hoàng hậu nương nương làm cảm động.”
Đúng vậy, đi đến nước này, chết cũng không thể nhận Tô Thiếu Sơ nàng là nữ nhi, nếu không nhất định sẽ được ban hôn cho tên yêu nghiệt Thiên gia Chu Dục đó.
“Mấy ngày nữa, ai gia sẽ sửa soạn đến Thiên Nhược tự để tham dự đại pháp cầu phúc, Trưởng công chúa cũng sẽ đi cùng ai gia, có cả Vô Ưu, Vô Sầu nữa, dù bình thường chúng nó ồn ào, nhưng cũng rất được lòng của ai gia.”
Vô Ưu, Vô Sầu là con gái riêng của Chu Dục, năm ngoái đã nhận tổ quy tông, trở thành Quận chúa.
“Hai tiểu nha đầu này vô cùng thích con, cứ chi chi tra tra ầm ĩ nói muốn tìm con, để tránh mọi chuyện trở thành chuyện không dự đoán được…” Hoàng hậu thở dài, những chuyện do mị lực của Tô Tứ thiếu này gây ra, nàng quả thực không ham. “Ai gia không thích chuyện cha con ba người cùng tranh một nam nhân truyền ra bên ngoài, tương lai, ai gia sẽ giữ chúng nó ở bên cạnh nhiều hơn.”
Cố gắng miễn cưỡng kéo cho khóe môi bằng nhau, thật đều, thật đều, để tránh cho không nhịn được mà bật cười to, trước mắt vẫn chưa có lời đồn này, xem ra, uy lực của lời đồn ở đế đô không hề nhỏ.
“Ai gia thật lòng hy vọng, nửa tháng sau, những chuyện này, những lời đồn đãi này, cho dù có kết quả hay là một bắt đầu đi chăng nữa, ta đều không muốn trên mặt hoàng nhi xuất hiện vẻ đau lòng.”
“Thiếu Sơ xin nghe theo ý chỉ của nương nương.”
Miệng vừa nói tuân chỉ, trong lòng vừa cầu nguyện, nhị tỷ gả cho Hoàng thái tử làm trắc phi ngàn vạn đừng để bị thất sủng, mấy tên tay chân khác ở bên cạnh Thái tử cũng đừng làm điều gì phật lòng người, nếu không, tương lai muội muội của bọn họ nhất định sẽ rất đen tối, đen tối.
Chưa từng nghĩ đến, né được vận rủi làm đứa con thứ sáu của Thiên gia, sau khi lớn lên, rốt cuộc cũng bị Thiên gia định đoạt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.