Gió rít vù vù, vài cánh hoa bưởi rơi trên đầu nó nhìn ngộ ngộ. Tôi thổi vù đi rồi đu lên cây bứt một bông thật đẹp cho nó. Cái mũi nó khìn khịt ngửi hương hoa trông giống con chó nhà tôi ghê, nhưng con chó không đáng yêu như nó.
Con chó cũng không biết bảo tôi gài hoa lên tóc và chu môi hỏi.
-“Xinh không hử? Xinh nhỉ? Xinh lắm à?”
Nó sốt ruột, tôi gật gù khen ngợi.
-“Xinh lắm! Xinh như cô dâu ý!”
-“Vậy gài thêm cho tớ bông nữa đi, cho xinh gấp đôi cô dâu á.”
Nó thỏ thẻ đề nghị, tôi đồng ý liền, ngặt nỗi chưa kịp trèo cây đã nghe giọng ba tôi vang vang đâu đó.
-“Đăng! Thằng Đăng đâu rồi, mau vác cái mông ra đây cho ba coi!”
Tôi nhanh trí với cái bao tải rách vứt ở ngoài bụi rậm quấn quanh người rồi bóp nát mấy quả mồng tơi di tới di lui lên mặt.
-“Đăng làm gì vậy? Ba gọi Đăng kìa!”
-“Tao đây chính là ác quỷ hiện hình!”
Tôi đột ngột ngẩng mặt lên doạ dẫm, con Vân Điệu sợ chết khiếp, nó la quá trời quá đất. Còn tôi thì sung sướng cười khoái trá, lao ra ngay ngoài ngõ chắn đường ba tôi, hai tay chống hông hét lớn.
-“Hỡi người cầm roi kia, ngươi mau đầu hàng quay về nhà! Nếu không đừng trách bản công tử thi triển pháp lực nghiền nát chiếc roi kia.”
Ánh mắt tôi trợn tròn đầy dữ tợn, ba tôi mím môi nhìn tôi, tay chân không hề run rẩy. Ba tôi quả cũng là đấng anh hùng hào kiệt. Thế rồi, ba lao tới xé tan chiếc bao tải, roi mây đưa lên đưa xuống cứ vun vút.
-“Này thì thi triển! Này thì pháp lực! Này thì nát mông!”