Giấu Đi

Chương 4: Sau Quán Bar


Đọc truyện Giấu Đi – Chương 4: Sau Quán Bar


Bê lan can lầu hai, có người đi lên đặt tay lên vai Lâm Đồng, tầm mắt rơi trên bóng lưng Lâm Hòa Tây rời đi, “Đó chẳng phải là anh trai cậu sao? Lời đồn về hắn trong trường học quả nhiên không phải là giả.”

“Tôi không có anh trai.” Vẻ mặt Lâm Đồng lạnh lùng xoay người, “Mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi, anh trai ở đâu ra?”

Người nọ lúc này cười hì hì phụ họa: “Cũng đúng, một thằng con trai do một phụ nữ không rõ lai lịch sinh ra, sao xứng làm anh trai của Lâm thiếu gia chứ.”

Lâm Hòa Tây và cô gái trẻ dừng ở chỗ rẽ hành lang, cô gái trang điểm đậm dường như đã uống rượu, theo cánh tay hướng hắn ôm tới, mùi rượu nhàn nhạt kèm theo hơi thở ấm áp phả ra.


Hắn lùi ra sau một bước, kéo khoảng cách an toàn với đối phương: “Tôi không có ý kia với cô.”

Cô gái nghe vậy thì dừng động tác, giơ tay gẩy gẩy tóc mai trên trán, rồi lại sờ mặt, giọng nói nghi ngờ: “Chẳng lẽ bộ dạng tôi không lọt nổi mắt xanh của anh?”

Hai tay Lâm Hòa Tây đặt trong túi quần, lắc đầu với cô: “Tôi còn có việc.”

Nét mặt cô gái lộ vẻ thất vọng, nhưng vẫn bỏ ý định tiếp tục dây dưa.


Lâm Hòa Tây không nói gì thêm với cô, xoay người đi vào nhanh của hành lang kéo dài.


Cô gái đứng tại chỗ nhìn bóng lưng vững chãi của hắn chỉ chốc lát, rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại nhấc chân đuổi theo.


Lâm Hòa Tây từ cửa nhỏ bên hông quán bar đi ra ngoài, xuyên qua đường cái bước vào trong cửa hàng tiện lợi 24h phía đối diện.


Cô gái suy nghĩ một chút, không đuổi theo mà ngồi xổm trên lối đi bộ phố đối diện chờ hắn.


Có một gã say rượu ôm theo chai rượu lảo đảo bước ngang qua tới gần, cô gái cảnh giác đứng dậy lùi vào chỗ đèn đường sáng trưng, Lâm Hòa Tây xách túi nhỏ thức ăn chín từ phố đối diện đi tới, đuổi gã đàn ông say rượu giúp cô, “Cô theo tôi làm gì?”

“Tôi không muốn trở về trong quán bar.” Cô gái rũ mắt đá đá mũi giày, “Anh muốn đi đâu?”

Lại thấy Lâm Hòa Tây mở túi tiện lợi trong tay ra, lấy một hộp sữa chua từ trong túi ra ném cho cô, “Cho mèo ăn.”

Cô gái lộ vẻ nửa tin nửa ngờ.

Năm phút đồng hồ sau, cô và Lâm Hòa Tây đứng song song trong ngõ hẻm tối như mực bên cạnh quán bar, vừa liếm sữa chua trên muỗng, vừa nhìn đối phương mượn ánh đèn đầu hẻm chiếu vào, đổ sữa tươi vào hộp sữa chua, đẩy tới trước mặt chú mèo lang thang.


Hồi lâu sau, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, nghiêng đầu nói với Lâm Hòa Tây, “Cảm ơn anh mời tôi ăn sữa chua, thêm wechat nhé?”

Lâm Hòa Tây mở mã QR wechat đưa cho cô.


“Tôi tên Phương Thanh Ninh, sinh viên năm nhất khoa biểu diễn.” Cô ghi chú tên riêng của mình, cầm di động trả lại: “Anh không giống như tôi tưởng tượng.”

Lâm Hòa Tây cầm lấy điện thoại di động, vẻ mặt bình thản hỏi: “Cô biết tôi?”

“Nếu tôi không biết anh thì sẽ không đi cùng anh.”Giọng Phương Thanh Ninh nhẹ nhàng, lấy thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra.


Cô rút một một điếu thuốc dành cho nữ và châm, nhưng không ngậm vào miệng mà đặt điếu thuốc này trong hộp sữa chua đã ăn hết, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm tàn thuốc bốc cháy trong bóng tối.


Trong không khí có hương bạc hà nhàn nhạt lẫn với mùi thuốc lá tản ra, trong mùi vị này, Lâm Hòa Tây bóc một cây chân giò hun khói, bẻ từng miếng nhỏ vứt vào trong hộp sữa chua đã trống.


Chòm râu trên mặt chú mèo vàng ngồi xổm bên cạnh hắn khẽ nhúc nhích, cúi đầu với tới miếng chân giò hun khói trong hộp cắn ăn.


Thuốc lá cháy hết thì cây chân giò hun khói cũng bị ăn gần hết, điện thoại của Phương Thanh Ninh vang lên, bạn bè gọi cô gặp nhau trước cửa quán bar, cùng nhau về trường học.


Phương Thanh Ninh cúp máy, thu liễm nụ cười thả lỏng trên mặt, đứng dậy chào tạm biệt hắn, sau đó từ trong ngõ hẻm rời đi.


Sau khi đối phương đi không bao lâu, Ninh Nam cũng gọi điện thoại tới tìm hắn, Lâm Hòa Tây ấn tắt màn hình, không nghe máy.


Điện thoại không vang lên nữa, Lâm Hòa Tây nhặt rác trên đất, nhìn chú mèo vàng gầy teo dần biến mất nơi sâu trong ngõ hẻm, cũng xoay người đi ra ngoài.


Có một chiếc xe màu đen đỗ đầu hẻm, Lâm Hòa Tây xách rác đi tới bên cạnh thùng rác, tầm mắt quét qua cửa kính xe phía trước, nhìn thấy Du Trọng ngồi trong xe.


Màn đối diện cực kỳ ngắn ngủi với đối phương trong quán bar hiện lên trước mắt, Lâm Hòa Tây bước nhẹ hơn, khóe môi cong lên không thể nhận ra.

Từ thùng rác quay lại, hắn khom lưng gõ cửa kính bên phía ghế lái phụ.


Du Trọng đang nghe điện thoại nên không chú ý lắm người bên ngoài là ai, từ chỗ ghế lái thò người qua hạ cửa kính xe xuống, mắt giương nhìn ra ngoài cửa kính trong miệng thì vẫn nói với người trong điện thoại: “Tôi đi trước.”

Bất ngờ vẻ mặt tươi cười của Lâm Hòa Tây đập vào mi mắt, giọng Du Trọng nhỏ hơn, nói một tiếng với người bên kia rồi cúp máy, vẻ mặt nhẫn nại xa cách hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lâm Hòa Tây thu hồi nụ cười chuyển sang thái độ thành khẩn nói: “Có chuyện.”

Hình như không muốn gặp hắn, Du Trọng nhíu mày: “Có chuyện gì?” truyện chính chủ Lêquydon, là chó là lò nhà mày

Ánh mắt Lâm Hòa Tây nhìn về chiếc điện thoại cậu vẫn cầm trong tay: “Bây giờ là mấy giờ?”

Trong mắt Du Trọng hiện lên chút không kiên nhẫn, “Cậu không có điện thoại à?”

Ánh mắt Lâm Hòa Tây cũng nói láo không chớp: “Điện thoại hết pin.”

Du Trọng ấn sáng màn hình điện thoại của mình: “Mười giờ năm mươi.”

Lâm Hòa Tây kịp thời lộ ra mấy phần lo lắng, “Cậu có thể tiện đường chở tôi về trường học được không?”

Du Trọng quả nhiên mở miệng từ chối ngay lập tức, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ đùa cợt: “Tới thế nào thì về thế ấy.
Chuyện như vậy còn cần tôi dạy cậu à?”

Lâm Hòa Tây nói: “Điện thoại hết pin nên không thể gọi xe.”

Du Trọng nói: “Qua đường đứng bắt.”

Khuôn mặt Lâm Hòa Tây đầy vẻ u sầu: “Còn mười phút nữa là tới lúc ký túc xá cấm cửa rồi.”

Rốt cuộc Du Trọng cũng nâng mắt lên quan sát hắn: “Tôi không về trường học, tôi về tiểu khu Thành Nam.”

Vẻ mặt Lâm Hòa Tây lộ ra vài phần bất ngờ.


Tiểu khu Thành Nam nằm phía cửa nam bên cạnh đại học A.

Bối cảnh gia đình Du Trọng như vậy không ở trong trường cũng chả có gì kinh ngạc hiếm thấy, kinh ngạc là đối phương khu nhà bình thường như tiểu khu Thành Nam.


Lâm Hòa Tây nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười khẽ nói với cậu: “Tôi từ cửa nam về ký túc xá gần hơn.”

Du Trọng liếc hắn một cái, giống như đang xác nhận độ thật giả trong lời hắn nói.


Lâm Hòa Tây trợn to đôi mắt xinh đẹp, chân tình thật lòng nhìn cậu.


Bị hắn nhìn chằm chằm phảng phất có chút khó chịu, Du Trọng liếc mắt sang chỗ khác, “Lên xe đi.”

Lâm Hòa Tây mỉm cười, kéo cửa xe bên phía ghế lái phụ muốn ngồi vào bên trong.


Du Trọng trầm giọng xuống, nói: “Ngồi phía sau đi.”

Lâm Hòa Tây dừng động tác, cũng không để ý thái độ trong lời nói của đối phương, xoay người lui ra ngoài xe, nụ cười vẫn treo trên môi như cũ, kéo cửa xe phía sau.


Du Trọng khởi động rời đi, Lâm Hòa Tây yên lặng ngồi đằng sau không nói gì.


Thật ra thì không phải hắn thật sự muốn ngồi xe Du Trọng, chỉ là ôm ý định đùa giỡn Du Trọng mấy câu.
Cũng không nghĩ tới đã ghét hắn từ trước, vậy mà khi hắn kiên quyết quấy rầy một hồi đối phương vẫn có thể đồng ý để hắn lên xe.


Đây là lần thứ hai đối phương vượt ra ngoài dự liệu của hắn trong tối nay.


Kinh ngạc đối phương ở tiểu khu Thành Nam là chuyện đầu tiên.


Chuyện thứ hai, Du Trọng cũng lớn lên trong cẩm y ngọc thực (Chỉ cuộc sống giàu sang) như Lâm Đông nhưng lại khác hẳn.
Lâm Hòa Tây không yên lòng suy nghĩ, chậm rãi nhắm mắt lại, đầu tựa trên cửa kính xe.


Giọng Du Trọng từ phía trước truyền đến: “Muốn ói thì xuống xe đã, đừng ói trên xe tôi.”

Lâm Hòa Tây nghe tiếng thì mở mắt, nửa người thò lên trước, tương đối tự nhiên chống cằm trên thành ghế lái xe, ánh mắt hơi cong lên: “Tôi không uống rượu.”

Vẻ mặt Du Trọng hờ hững ngắm đường xá phía tước, cũng không biết có tin lời hắn nói hay không.


Mà từ lúc hai người bắt đầu nói chuyện ở ngoài quán bar, cuối cùng vào lúc này Lâm Hòa Tây mới tốt bụng nói câu chân thật.

Cũng không thèm để ý đối phương rốt cuộc có tin hay không tin, Lâm Hòa Tây thoải mái quan sát khuôn mặt đẹp trai thâm thúy của Du Trọng trong kính chiếu hậu.


Nhận ra tầm mắt của hắn, Du Trọng đẩy kính chiếu hậu lên trên, cau mày lên tiếng nói: “Đừng đánh chủ ý của cậu lên người tôi.”

Lâm Hòa Tây biết rõ còn hỏi: “Chủ ý? Chủ ý gì?”

Du Trọng nói: “Trong lòng cậu rõ ràng nhất.”

Lâm Hòa Tây nín cười gật đầu, chủ động chuyển đề tài hỏi: “Cậu sinh năm mấy?”

Du Trọng không để ý tới hắn.


Lâm Hòa Tây cũng không giận, ghé sát mặt vào Du Trọng, kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.


Du Trọng nghiêng cổ sang một bên, né tránh hơi thở ấm áp ướt át mà hắn phả ra bên cổ, trong mắt đã sôi trào cơn giận dữ, “Cách xa tôi một chút.”

Lâm Hòa Tây dừng lại đúng lúc lùi về phía sau, trong giọng nói vẫn chứa ý cười, hỏi: “Vậy cậu nói cho tôi biết đi.”

Du Trọng cố gắng đè nén lửa giận trong mắt, lạnh giọng nói năm sinh cụ thể.


“Như vậy chúng ta cùng tuổi rồi.” Lâm Hòa Tây chống vào ghế lái, khẽ lẩm bẩm, rồi lại có chút hăng hái tiếp tục truy vấn, “Vậy cậu sinh tháng mấy?”

Du Trọng phun ra một con số.


“Lớn hơn tôi vài tháng.” Một tay Lâm Hòa Tây vẫn chống vào ghế lái, một tay khác chống cằm, từ từ nghiêng ra sau nhìn gò má Du Trọng, không chút để ý hỏi: “Vậy có phải tôi nên gọi cậu là –“

Hắn ngừng nói, lúc mở miệng lần nữa giọng nói đã đè xuống rất thấp, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng chống đỡ hàm răng, giọng chậm chạp mà kéo dài phun ra hai từ láy: “Anh trai.” (哥哥: Ca ca)

Xe đột nhiên đổi phương hương, rẽ vài chỗ đậu xe tạm thời ven đường, rồi sau đó xe thắng mạnh dừng lại.


Du Trọng mặt trầm như nước xoay đầu lại, đáy mắt rõ ràng tức giận cuồn cuộn, nhìn qua giống như tức không nhẹ, “Lâm Hòa Tây, muốn tôi đánh cậu ở trong xe cứ việc nói thẳng.”

Trong khoảnh khắc đó, Lâm Hòa Tây cực kỳ khẳng định trong lòng tự nói với mình, người trước mắt chính là một thẳng nam từ đầu tới đuôi.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.