Đọc truyện Giấu Đi – Chương 3: Gặp Lại Ở Quán Bar
Lâm Hòa Tây đè tay Chu Huyên túm cổ áo hắn xuống, gỡ từng ngón tay buộc chặt của đối phương ra.
Du Trọng không cản hành động của hắn, nhưng nhìn Lâm Hòa Tây, mặt lộ vẻ châm chọc: “Nếu muốn người khác không đối nghịch với cậu, thì bản thân cũng đừng nên đối nghịch với người khác trước.”
Lâm Hòa Tây cười như không cười: “Hàng ngày tôi ăn cơm bình thường đi học bình thường, sao không biết chọc tới các người lúc nào nhỉ?”
Du Trọng nói: “Cậu đã làm chuyện gì, trong lòng cậu rõ ràng nhất.”
Lâm Hòa Tây càng không hiểu và vô tội.
Du Trọng chứng kiến bộ dạng kia, rồi liên tưởng tới ngũ quan khuôn mặt ngày thường đẹp mắt mà lại sinh động, cùng với mái tóc ngắn màu nâu cộng thêm cả khuyên tai màu bạc trên lỗ tai, lại chỉ cảm thấy hắn đang cố ý giả vờ ngu, chán ghét trong lòng lại tăng thêm mấy phần.
Nhưng chuyện phân tổ thành kết cục đã định, giáo viên cũng đã xác minh bày tỏ, danh sách phân tổ tiến hành ghi chép thông tin trên web, không thể tiếp nhận bất kỳ hành động đổi tổ nào.
Hai tiết trôi qua, Chu Huyên vẫn lạnh mắt xem hắn như không tồn tại, thu hết vẻ mặt của đối phương vào mắt, ngược lại tâm trạng Lâm Hòa Tây rất tốt.
Gần tới giờ tan lớp thì giáo viên kết thúc chương trình dạy lý thuyết, yêu cầu năm tổ trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Bốn người cùng phòng ký túc xá của Du Trọng đã có phương thức liên lạc của nhau, họ hỏi wechat của người khác chứ không ai để ý tới Lâm Hòa Tây.
Lâm Hòa Tây bị thờ ơ và coi nhẹ cũng không buồn, biết rõ mình cố ý ‘Thay cột đổi xà’ nên ít nhiều gì cũng khiến họ chán ghét, cơn giận của Lâm Hòa Tây bắt nguồn từ Chu Huyên lại giảm đi một phần.
Người bên cạnh hắncũng không tìm ai, chỉ cười híp mắt hỏi Du Trọng: “Thêm wechat nhé?”
Du Trọng ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên.
Lâm Hòa Tây liền giơ tay cầm lấy điện thoại trong tay Du Trọng.
Điện thoại đang trong trạng thái khóa màn hình, Lâm Hòa Tây không có mật khẩu tất nhiên không thể mở điện thoại ra được.
Du Trọng lạnh mắt nhìn hắn, không nói gì.
Tay Lâm Hòa Tây quả nhiên nhẹ nhàng rơi xuống điện thoại, nhưng hắn không có hành động gì thêm, mà giương mắt lên, mắt cười cong cong nhìn cậu.
Đối điện với bộ dạng vẻ mặt tươi cười của hắn, Du Trọng không hề nhúc nhích.
Đôi mắt Lâm Hòa Tây càng cong cớn hơn, tay đặt lên mép điện thoại nâng lên, cầm lấy cổ tay Du Trọng, đáy mắt hiện ba phần trêu ghẹo bảy phần cố ý, “Thêm chứ.”
Sắc mặt Du Trọng nhanh chóng lạnh xuống có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nặng nề hất tay hắn ra, thấp giọng cảnh cáo nói: “Cách xa tôi một chút.”
Lâm Hòa Tây nghe vậy, khóe môi cong lên không nói thêm gì nữa.
Mắt thấy mấy người kia tựa như không có ý định thêm wechat của hắn, khoảnh khắc tiếng chuông tan học vang lên, thì đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Lúc này vẻ mặt Lâm Hòa Tây mới nghiêm túc lại, tay chống má ngước mắt gọi họ lại: “Thành tích kiểm tra đánh giá thì hợp tác cá nhân trong đoàn thể cũng chiếm một nửa, các cậu đi dứt khoát như vậy, là không muốn học phần môn này sao?”
Du Trọng đứng trên hành lang, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Cậu muốn học phần?”
Lâm Hòa Tây cảm thấy buồn cười, “Nếu tôi không muốn học phần thì cũng chẳng tới họ làm gì.”
Du Trọng nói: “Nếu cậu còn muốn học phần, vậy bắt đầu từ bây giờ, cậu an phận một chút cho tôi, đừng thêm rắc rối, gây chuyện gì nữa.”
Mặc dù không biết tại sao mình lại trở thành loại người thích gây chuyện thị phi như trong miệng đối phương, nhưng Lâm Hòa Tây cũng không lên tiếng giải thích, mà chỉ nhàn nhạt nhìn người trước mặt: “Tôi có thể an phận một chút, có phải các người cũng nên thu lại mấy thủ đoạn kia của mình?”
Du Trọng nói: “Được.”
Hai người đạt thành nhất trí trên đầu lưỡi, thêm wechat của nhau.
Trước khi đi, Du Trọng lạnh nhạt quẳng xuống lời cảnh cáo tới hắn: “Đừng quấy rầy tôi trên wechat, nếu không tôi sẽ thêm cậu vào danh sách đen đấy.”
Lâm Hòa Tây nín cười đồng ý.
Đợi sau khi năm người kia rời đi, mới nằm sấp xuống bàn bật cười.
Một giây trước đang suy nghĩ, đối phương nói ra như vậy là thật sự tưởng mình coi trọng cậu ta? Một giây kế tiếp nhớ lại phản ứng của Du Trọng, lại cảm thấy thật sự thú vị.
Từ trong trường học đi ra, Lâm Hòa Tây không trở về ký túc xá sinh viên mà trực tiếp đi thẳng ra khỏi trường.
Đại học năm ba qua đêm không về ngủ là chuyện thường xảy ra, nếu không phải do Chu Huyên ngầm cản trở, từ trước tới giờ phụ đạo viên kiểm tra ký túc xá đều một mắt nhắm một mắt mở đối với hắn.
Trong trường đồn hắn đêm không về ngủ là để ra ngoài dây dưa cùng mấy nam nam nữ nữ khác, ẩn giấu dưới lời đồn sự thật đúng là hắn đang ra ngoài trường mướn phòng.
Bạn đại học vì những lời đồn ngày càng nghiêm trọng mà tránh xa hắn, Lâm Hòa Tây cũng lười mở miệng giải thích.
Từ khi hắn ra đời đã bị ép buộc gắn liền với danh tiếng “Con riêng,” hai mươi năm trưởng thành, càng không chút để ý tới thanh danh của mình, bây giờ ít qua lại với những người hợp với mặt ngoài ở đại học, một mình càng vui vẻ yên tĩnh và tự do.
Chỉ là tối hôm đó, Lâm Hòa Tây vẫn bị điện thoại của Ninh Nam quấy rầy sự yên tĩnh.
Đại khái là có ai đó sinh nhật, Ninh Nam gọi điện thoại bảo hắn tới quán bar chơi.
Lâm Hòa Tây đồng ý.
Hắn không thích Ninh Nam, Ninh Nam đối với hắn cũng là hư tình giả ý.
Nhưng từ ngày hắn rời khỏi khu dân cư cũ nát thấp bé trong ngõ hẻm để bước vào nhà họ Lâm trở đi, thì hắn bị động rơi vào vòng giao thiệp luẩn quẩn cùng Ninh Nam.
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, có lẽ tất cả mọi người cho rằng là chuyện đương nhiên, con riêng nên cùng chơi với con riêng mới đúng.
Điều này không có gì không tốt, Lâm Hòa Tây nghĩ vậy.
Ít nhất khi nghe những lời đồn đãi khó nghe có liên quan tới hắn trong trường học thì vợ chính thất và thiếu gia chính hiệu nhà họ Lâm sẽ không nhìn chằm chằm hắn cả ngày, lòng nghi ngờ hắn tựa như có ý đồ mưu tính gia sản nhà họ Lâm.
Đây có lẽ là lý do duy nhất đến bây giờ Lâm Hòa Tây vẫn còn có thể dễ dàng tha thứ những trò ồn ào vặt vãnh của Ninh Nam, vả lại từ trước tới nay bề ngoài đối phương vẫn duy trì quan hệ bạn bè.
Lâm Hòa Tây không trở về phòng trọ mà trực tiếp thuê xe bên ngoài trường chạy tới Tinh Kỳ Bát.
Ninh Nam và mấy người khác đang ngồi hàng ghế đầu trong khu vực đối diện sân khấu.
Trên bàn đặt một chai rượu vang và bánh sinh nhật rõ ràng đã bị động vào, hiển nhiên là bọn họ không chờ hắn.
Lâm Hòa Tây cũng chẳng thèm để ý, cũng không lên tiếng gọi bọn họ, tự mình đi vào khu vực ghế dài, ngồi xuống sofa đối diện với Ninh Nam.
Ninh Nam thu hồi ánh mắt từ mấy vũ công nhảy sexy nóng bỏng trên sân khấu, quay mặt lại đưa ly cao cổ cho hắn, giọng tương đối qua loa hỏi một câu: “Muốn ăn bánh ngọt không?”
Lâm Hòa Tây thờ ơ nói: “Không.”
Hắn mới chỉ ngồi trên sofa một lúc, cô gái trẻ khiêu vũ trên sân khấu đã bước xuống sân khấu.
DJ của quán lên sân khấu bật đĩa, ánh đèn như bóng mờ di chuyển đổ vào trong sàn nhảy, mấy vị khách từ từ di chuyển ra sàn nhảy.
Ninh Nam kêu mấy người bên cạnh ra sàn nhảy chơi, Lâm Hòa Tây cũng từ trên sofa đứng lên, chậm rãi đi theo sau lưng bọn họ.
Trong sàn nhảy rất đông người, vẻ mặt Lâm Hòa Tây thờ ơ đứng bên ngoài đám người, theo âm nhạc nhịp nhàng có lực bên tai khẽ đung đưa thân thể.
Có một cô gái tóc xoăn dài mặc áo hai dây quần ngắn tiếp cận hắn, mặt trang điểm đậm rực rỡ mà diêm dúa lẳng lơ, không phân biệt được là sinh viên đại học hay là phụ nữ độc thân đã đi làm.
Lâm Hòa Tây giơ tay lên đặt trên vai đối phương, muốn đẩy cô ta ra.
Trước mắt lại có luồng sáng lướt qua, ánh đèn màu đỏ sậm từ trên lầu hai chiếu rọi, tay Lâm Hòa Tây đặt trên vai cô ta khựng lại, theo bản năng híp mắt nhìn lên trên.
Ánh sáng lần lượt thay đổi, hắn nhìn thấy khuôn mặt Lâm Đồng.
Tròng mắt Lâm Hòa Tây không chút để ý, kéo cô gái phía trước vào trong ngực, duỗi cánh tay dài vòng qua ôm eo cô ta.
Ánh đèn trên lầu xẹt qua lần thứ hai, khuôn mặt Lâm Đồng lại rõ ràng trong tầm mắt.
Cùng lúc đó, khuôn mặt giống nhau dần dần lộ rõ, còn có cả Du Trọng đứng bên cạnh Lâm Đồng.
Sợ hãi ngắn ngủi đi qua, không có bất kỳ né tránh nào, ánh mắt Lâm Hòa Tây nhìn thẳng tắp về phía Du Trọng.
Khoảnh khắc bắt được vẻ thờ ơ chán ghét trên khuôn mặt chữ điền, Lâm Hòa Tây không chút nào bất ngờ, cong cong khóe môi.
Một giây sau, hắn cúi đầu cầm cô tay cô bé trong ngực, kéo cô ta ra sàn nhảy đông người chen chúc.
Dưới cái nhìn soi mói của hai người đứng trên lầu hai, hắn dẫn người qua hành lang u ám thông thẳng tới phòng rửa tay của quán bar.
.