Giáo Y Cháu Lại Tới!

Chương 21: Gai Mắt


Đọc truyện Giáo Y Cháu Lại Tới! FULL – Chương 21: Gai Mắt


Hai người thâm tình nhìn nhau một lúc rồi mới chào tạm biệt.

Ôn Ngôn vẫn đứng trước cổng, chờ đến khi bóng hình Chu Cát Sa khuất dần sau hàng cây của sân, anh sải chân bước đi.
Chu Cát Sa tung tăng lên căn phòng mới của mình, háo hức nằm bẹp xuống giường.

Tuy bộ ga ở đây không mềm mại và thơm tho như cái ở nhà nhưng Chu Cát Sa vẫn thoải mái mà lăn lăn vài vòng.
Sực nhớ đến chuyện gì, cô ngồi bật dậy, lục trong chiếc va li để bên cạnh.

Chu Cát Sa lôi một quả cầu tuyết be bé trông rất dễ thương, cẩn thận đặt lên bàn học của bạn cùng phòng mình.

Trước đó cô còn không quên ghi một tờ giấy nhắn nhỏ, ký tên bằng hình mặt cười.
Đây là quả cầu mà trong lúc đi sắm cô tiện tay mua, dự định tặng bạn cùng phòng mình, tiện thể làm quen luôn.

Quỳnh Mai và Mục Văn phải tập trung vào việc học, không phải lúc nào cũng có thể hẹn gặp nhau chơi.

Kết thêm bạn chưa bao giờ là thừa thãi, dù sao cũng vào một môi trường mới, phải thích nghi dần.
Chu Cát Sa nằm dài trên giường, trên tay là chiếc bút, ghi nắn nót từng dòng trên cuốn nhật ký.

Vừa viết, cô vừa tò mò suy nghĩ không biết bạn cùng phòng của mình như thế nào.

Điều duy nhất cô nghe phong phanh được, chính là lời của cô bạn hàng xóm cách đây hai căn phòng, nghe nói bạn cùng phòng của cô thực sự là một người con gái quyến rũ.
Quyến rũ như thế nào, buổi sáng thứ ba tỉnh dậy tại ký túc xá, Chu Cát Sa đã chính thức tận mắt thấy.
Lúc cô còn đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, bên tai cô nghe thấy tiếng mở cửa nặng nề.


Chu Cát Sa ngáp ngắn ngáp dài, lim dim mở đôi mắt.

Bóng hình trước mặt cô khiến cơn buồn ngủ dường như biến mất hoàn toàn.
Bước vào phòng là một người con gái cao ráo, trên tay cầm rất nhiều túi xách đủ loại, tóc xoăn thành từng lọn trải dài sống lưng.

Khuôn mặt trái xoan, tuy từng nét không đẹp xuất xắc như Quỳnh Mai nhưng ghép lại với nhau tạo thành một nét đẹp rất thu hút.

Nổi bật nhất có lẽ là thân hình đầy đặn có lồi có lõm của cô gái, nhìn góc độ nào cũng dễ dàng có thể khiến cánh đàn ông phải chảy nước miếng.

Chu Cát Sa là con gái còn không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Cô gái xinh đẹp đứng trước cửa, quan sát cô bé trông trẻ con đến đáng yêu trên giường, giương đôi mắt lưu chuyển như sóng nước.
“Cô là người mới ?” Giọng nói êm ái nhẹ nhàng, âm cuối còn cố tính nhấn nhá, làm lỗ tai Chu Cát Sa suýt nữa muốn mang thai.
Chu Cát Sa đỏ mặt đứng dậy, sửa sang tóc tai cho chỉn chu một chút rồi trả lời :”Vâng…!Em là Chu Cát Sa, năm nhất ngành phóng viên.”
Cô gái xinh đẹp che miệng cười, tiện tay vứt túi xách trăm triệu của mình lên bàn học, ngón tay trắng nõn vén tóc sau cánh tai, tự giới thiệu :”Chị là Diệu Như, học năm ba ngành biên tập viên.”
Chu Cát Sa ồ lên tỏ vẻ đã hiểu.

Con gái nhà người ta xinh đẹp yểu điệu, giọng nói lại còn ngọt ngào như vậy, không xuất hiện trên ti vi quả nhiên rất phí.
Diệu Như hướng ánh mắt tới vật thể tròn tròn trên bàn mình, cầm lên ngắm nghía.
Chu Cát Sa bẽn lẽn giải thích :”Đây là quà em mua trước đây để tặng cho bạn cùng phòng mình coi như là lời chào, mong chị thích.”
Diệu Như cong khoé môi, nói :”Cảm ơn em, chị rất thích.” Cô ta đặt lại quả cầu tuyết xuống, xếp đống đồ mình mang tới lên trên mặt bàn.
Chu Cát Sa đang định đứng lên giúp thì Diệu Như đã ra dấu tay bảo không cần, tự tay mình cất từng món đồ vào tủ.


Cảnh tượng trước mặt thực sự khiến Cát Sa phải mở rộng tầm nhìn.
Tính sơ sơ cũng có hơn hai chục bộ váy áo, năm, sáu hộp đựng trang sức cùng rất nhiều thỏi son và đồ trang điểm.

Đấy là còn chưa kể chục cái túi xách hàng hiệu mà Diệu Như đang cầm trên tay.

Đồ nào cũng trông lấp lánh sang trọng, đủ để khẳng định giá tiền mắc cắt cổ của nó.
Chu Cát Sa ngưỡng mộ nhìn Diệu Như cẩn thận đặt từng vật vào chỗ của nó, thầm cảm thán cô bạn cùng phòng của mình vừa xinh đẹp vừa tài năng lại còn nhà giàu như vậy, cô thực sự có phúc được ở chung phòng với người ta.
Mấy ngày đầu dường như để cho sinh viên mới vào trường quen dần, trường không khắt khe cho lắm, Chu Cát Sa sáng học vài tiết ngữ văn cùng khoa học xã hội, chiều được nghỉ ngơi.

Ngược lại với cô, Diệu Như hình như rất bận.
Sáng sớm Chu Cát Sa dậy đi học thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy cô bạn cùng phòng nằm gọn trong đống chăn, nhưng trưa về Diệu Như không bao giờ có mặt.

Cô ấy thường về lúc chiều tối muộn, khoác lên mình những bộ váy áo lộng lẫy, gương mặt trang điểm cầu kỳ, trông có vẻ mệt mỏi.

Đôi lúc Diệu Như còn không trở về buổi tối, sáng tinh mơ mới mò về phòng.
Điều này làm Chu Cát Sa cảm thấy rất khó hiểu, bởi vì ký túc xá có luật là trong tuần phải về trước mười một giờ đêm nếu không sẽ bị bác quản lý ghi tên rồi báo cho nhà trường.

Tuy nhiên cô vẫn nhắm hờ mắt tỏ vẻ không biết gì, rất có ý thức không xen vào chuyện người khác.
Có một lần Chu Cát Sa đang cắm tai nghe xem phim nửa đêm thì thấy cô bạn cùng phòng mình đột ngột mở cửa.

Diệu Như với bộ dạng say khướt loạng choạng bước vào, tóc tai xoã rũ rượi.
Chu Cát Sa vội vàng tiến đến, dìu cô bạn lên giường, giúp cô ấy bỏ hết đống đồ nặng trịch trên người.


Diệu Như mệt mỏi nằm tựa lên thành giường, mấp máy môi nói với Chu Cát Sa :”Nước…!Lấy cho chị cốc nước.”
Chu Cát Sa xoay người, rót một cốc nước ấm.

Diệu Như nhận lấy, không màng hình tượng uống lấy uống để.

Chu Cát Sa hiếm khi thấy đàn chị bất chấp tất cả hành động như vậy, tò mò hỏi :”Chị…!đi gặp bạn trai ạ ?”
Diệu Như uống xong liền lấy tay quẹt miệng, bâng quơ trả lời :”Cứ cho là vậy đi…” Khi nói ánh mắt lạnh tanh không chút tình cảm, dường như đang nói đến người xa lạ, thậm chí còn mang theo vẻ khinh bỉ khó phát hiện.
Rất nhanh, Diệu Như lại trở về dáng vẻ bình thường.

Cô ta vén tóc lên, mở miệng :”Còn em ? Em có bạn trai chưa ?”
Chu Cát Sa đứng hình, trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh Ôn Ngôn cúi đầu xuống hôn lên khoé mắt cô, hai gò má vô thức nóng lên.
“Nhìn dáng vẻ em như vậy chắc có rồi đúng không ?” Diệu Như trêu chọc.
Chu Cát Sa gật đầu thừa nhận, dáng vẻ ngượng ngùng :”Vâng, bọn em quen nhau được nửa năm rồi.”
Diệu Như cười tươi để lộ hàm răng trắng tinh, hỏi :”Có ảnh không, cho chị xem.”
Chu Cát Sa nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở màn hình chính rồi đưa cho cô ấy.
Diệu Như nhận lấy, đùa vui :”Tình cảm vậy, còn lấy ảnh anh ấy đặt làm ảnh nền chính…” Câu cuối còn chưa dứt lời liền bị cắt đứt, những từ ngữ tiếp theo như bị nghẹn lại trong cổ họng.
Diệu Như nhìn chằm chằm vào hình ảnh người con trai tuấn tú đeo kính trước mặt, đáy mắt xuất hiện tia ngỡ ngàng cùng khó tin.

Ngón tay cô cong lại, nắm chặt chiếc điện thoại.
“Chị Diệu Như ?” Chu Cát Sa thấy dáng vẻ kỳ lạ kia, trong lòng hơi khó hiểu.
Diệu Như nhắm chặt mắt, lúc mở ra ánh mắt đã trở nên bình tĩnh như mọi ngày, chậm rãi trả lại điện thoại cho Chu Cát Sa.
“Đấy là bạn trai em thật sao ?” Giọng điệu mang theo chút nghi ngờ tìm tòi.
Không hiểu sao Chu Cát Sa đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Cô thừa nhận dõng dạc :”Vâng, anh ấy tên là Ôn Ngôn, hiện tại làm bác sĩ bệnh viện thành phố.”
Diệu Như nghe thấy vậy, phất tay không nói thêm gì.

Chu Cát Sa rầu rĩ bước lên giường mình, cắm tai nghe xem nốt bộ phim dở dang, để lại đàn chị với vẻ suy tư tĩnh lặng.

Mãi đến hai ngày sau, Chu Cát Sa mới biết được vì sao Diệu Như lại có vẻ mặt kỳ lạ đến vậy.
Tất cả bắt đầu từ một buổi trưa thứ sáu bình thường.

Vì hôm sau là cuối tuần nên Chu Cát Sa rất háo hức xếp quần áo chuẩn bị tối nay về nhà.
Trong lúc cô đang suy nghĩ xem nên mang hai hay ba bộ quần áo thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên.

Chu Cát Sa bật loa ngoài, vừa gấp quần áo vừa hỏi.
“Xin chào, ai gọi đấy ạ ?”
“Cát Sa, em mau tới nhà hàng XXX ở phố Y được không ? Hôm nay xui quá chị đi chơi với người yêu, quên mất ví ở ký túc xá, giờ không có tiền để trả.

Chiếc ví chị để trên bàn học, em tới nhanh nhé !” Chu Cát Sa còn chưa kịp trả lời thì Diệu Như đã vội vàng cúp máy.
Thấy nhà hàng đó cũng không xa chỗ này quá, Chu Cát Sa tuỳ tiện khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, đi dép xuống dưới sân bắt taxi.
Sau năm phút, Chu Cát Sa đã đứng trước cửa nhà hàng, vừa thầm chửi chính bản thân mình.
Chết tiệt, nếu biết đó là một nhà hàng sang trọng cao cấp thì cô đã không ăn mặc qua loa để bị mọi người khinh bỉ như vậy.
Chu Cát Sa hít thở sâu, cố gắng không quan tâm đến ánh mắt đánh giá của những vị khách mà bước vào nhà hàng.
Cô đi xung quanh một lúc, bước chân tiến gần đến cuối phòng thì ánh mắt đập phải một bóng dáng quen thuộc.
Thật kỳ cục khi người đầu tiên cô nhìn thấy không phải là người cô cần tìm mà lại là người đàn ông hàng ngày cô luôn mong nhớ.

Anh ngồi đó, đưa lưng về phía cô, áo sơ mi trắng cổ lọ, quần âu phẳng phiu, dáng ngồi thẳng đứng.

Tuy quan sát từ đằng sau nhưng vẫn có thể nhìn thấy góc nghiêng trên gương mặt nam tính của anh, chiếc kính lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng mặt trời khiến anh càng trở nên điển trai.
Đối diện anh là một người con gái yêu kiều, tóc xoăn thả ra, đôi mắt mị hoặc lòng người, bờ môi đỏ ướt át khiến người ngoài nhìn vào cũng muốn nếm thử.

Dưới một chút là một bộ váy trắng đen nửa kín nửa hở, đôi gò bồng đào hiện lên dưới lớp vải tạo nên một đường cong quyến rũ.
Hai người, nam thanh mỹ tú, tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ như trong chuyện cổ tích.
Đấy là đối với người ngoài, còn đối với Chu Cát Sa, tình hình trước mặt gai mắt một cách đáng sợ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.