Giáo Y Cháu Lại Tới!

Chương 20: Kí Túc Xá


Đọc truyện Giáo Y Cháu Lại Tới! FULL – Chương 20: Kí Túc Xá


Sau hôm đó trở đi, Chu Cát Sa quay trở về sinh hoạt như ngày thường.

Do sắp hết hè nên cô phải nhanh chóng làm các thủ tục nhập học, hơn nữa còn phải xem qua kí túc xá.
Đúng vậy, chính xác là kí-túc-xá.
Lý do là vì trường đại học báo chí và tuyên truyền mà cô hằng mong ước lại nằm đầu bên kia thành phố, muốn đi lại từ nhà đến trường nếu đi xe ô tô phải mất ít nhất một tiếng.

Vậy nên để cho thuận tiện, hơn nữa còn muốn rèn luyện tính độc lập của mình, Chu Cát Sa đã năn nỉ bố mẹ cho ở tại kí túc xá.
Chu mẹ lúc đầu đã kịch liệt phản đối, nhưng sau khi được con gái và chồng xoa dịu, bà mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
“Được…!Nhưng mà cuối tuần con nhất định phải trở về nhà.” Chu mẹ nghiêm túc dặn dò.
Chu Cát Sa gật gật gù gù, ngoan ngoãn đáp lời.

Nghĩ đến tương lai tự do phía trước, cô không nhịn được mỉm cười.
Tối ngày hôm đó, cô hớn hở gọi điện cho anh.
“Ngày mai là em đi xem khu kí túc xá đó.

Nghe nói đẹp lắm, một phòng chỉ có mỗi hai người thôi…”
“Ừm…”
“Hơn nữa em đã đăng ký lịch học rồi, ngành cũng có nốt, anh đoán xem là ngành nào ?”
“Ngành nào vậy ?”
Chu Cát Sa bĩu môi :”Đồ ngốc, là phóng viên, ngành phóng viên đó ! Sau này em sẽ trở thành nữ phóng viên xinh đẹp và tài năng nhất thành phố này, anh nên xin chữ ký sớm đi trước khi hết mất.”
Ôn Ngôn từ đầu bên kia máy sủng nịch cười :”Ừ, em là nhất.”
Làm sao anh lại không biết cô chọn ngành nào ? Từng cử chỉ, hành động trong ngày hôm nay của cô đã được in hết lên tờ báo cáo trên bàn anh.

Anh chỉ đơn giản là muốn nghe cô nói, muốn thưởng thức giọng điều hào hùng cùng phấn khích kia thôi.

Chu Cát Sa ríu rít kể chuyện Đông Tây Nam Bắc với anh, phải đến khi mẹ cô nhắc nhở mới luyến tiếc buông điện thoại xuống.
Trước khi cúp máy, Ôn Ngôn úp mở nói thêm một câu :”Chờ khi nào vào năm học, anh dẫn em đi chơi, dù sao cũng gần…”
Chu Cát Sa vô tâm vô phế, còn chưa hiểu kỹ câu nói của anh đã nhanh nhẹn chào tạm biệt.
Hôm sau Chu mẹ xin nghỉ làm, cùng con gái đi đến tận trường để làm tiếp thủ tục.

Hai người đứng trước phòng 401, tay cầm túi xách cùng hàng đống đồ vật lộn xộn.
Chu Cát Sa mở cửa, ngay lập tức đập vào mặt là một căn phòng nho nhỏ nhưng sạch sẽ.

Trong phòng chỉ có độc nhất hai chiếc giường ở hai góc, hai bộ bàn ghế cùng bộ tủ quần áo.

Căn phòng được chia làm hai nửa, một sự sắp xếp hoàn hảo dành cho hai người.
Người cùng phòng của Chu Cát Sa còn chưa trở về sau kỉ nghỉ hè.

Chu mẹ giúp con gái kê đồ vào, sau đó hai người bắt đầu công cuộc dọn dẹp.
Thay ga giường, gấp chăn cùng quần áo, cất sách vở lên bàn,…!Đến khi một nửa căn phòng gần giống với phòng ngủ của cô ở nhà, Chu mẹ mới dừng tay, ngắm nhìn một cách tự hào.
“Được rồi, đồ đạc đâu ra đấy thì liệu hồn mà giữ cho gọn gàng, nghe chưa ?” Chu mẹ đẩy ngón tay lên đầu cô.
Chu Cát Sa dụi người vào cơ thể mẹ mình, làm nũng như trẻ con :”Vâng ạ, mẹ xinh đẹp.”
Cử chỉ đáng yêu này thành công khiến Chu mẹ bật cười, bà liếc qua chiếc đồng hồ trên tay mình, khoát tay.
“Dọn dẹp xong thì đi ăn trưa thôi, để mẹ xem gần đây có quán ăn nào không.” Chu mẹ đi trước lấy xe.
Chu Cát Sa lon ton bước theo, trước khi đi còn không quên cẩn thận khoá cửa.

Hai mẹ con cùng nhau bước ra ngoài cổng, ánh mắt đột ngột dừng lại trước một chiếc xe quen thuộc khác.

Bên cạnh đứng sừng sững thân hình cao lớn anh tuấn, áo sơ mi đen cổ lọ.
Chu mẹ ngạc nhiên, quay sang hỏi con gái mình :”Người kia…!có phải là Ôn Ngôn không ?”

Chu Cát Sa không dời tầm mắt khỏi người anh, đáp lại :”Vâng, là anh ấy.”
Hai người còn chưa hết sững sờ thì Ôn Ngôn từ xa đã vẫy tay cao, bước dần về phía họ.
“Ôn Ngôn ? Sao anh lại ở đây vào giờ này ?” Chu Cát Sa khó hiểu tiến lên hỏi.
Ôn Ngôn dịu dàng nắm tay cô, trước hết lịch sự cúi chào Chu mẹ :”Cháu chào cô ạ.”
“Chào cháu, chào cháu…” Chu mẹ cười.
Ôn Ngôn lúc này mới chậm rãi giải thích cho Chu Cát Sa :”Em còn nhớ lần trước anh có nhắc đến việc kêu gọi đầu tư để mở một cơ sở mới không ? Lần này bệnh viện anh định mở rộng một cơ sở ở khu vực gần đây, anh cùng đồng nghiệp đến đây khảo sát, tiện thể sang gặp em.”
Chu Cát Sa ồ một tiếng, thích thú nói :”Trùng hợp vậy ! Sau này anh sẽ làm việc ở đây sao ?”
Ôn Ngôn gật đầu :”Ừ, bệnh viện mới cần một giám đốc mới, mọi người đã bầu cho anh điều hành cơ sở khu vực này.”
Cất lời xong, anh ra vẻ như vô tình hỏi :”Hai người ăn trưa chưa ạ ?”
Chu mẹ lắc đầu, bảo :”Chưa ăn, hai mẹ con đang định đi tìm quán ăn nào gần đây ăn tạm.”
Ôn Ngôn nghe thấy vậy, cười ôn hoà :”Cháu cũng chưa ăn gì từ sáng đến giờ, hay là bây giờ cháu chở hai người đến nhà hàng mà cháu quen.

Đồ ăn ở đấy thực sự rất ngon và chất lượng.”
Chu mẹ do dự :”Nhưng như vậy không làm phiền cháu chứ ?”
“Không đâu ạ, được ăn cơm cùng mọi người là niềm vinh hạnh của cháu.” Ôn Ngôn thành thật đáp lại.
Chu mẹ che miệng cười, đành theo ý Ôn Ngôn.

Chu Cát Sa vui vẻ khoác tay mẹ, đi về phía xe anh.
Thấy cô con gái định ngồi ở hàng ghế sau với mình, Chu mẹ vuốt mặt chán nản, đẩy Cát Sa lên phía trước.
“Hai anh chị ngồi lên trên cho tôi nhờ, để yên cho bà già này nghỉ ngơi một chút.”
“Mẹ…” Chu Cát Sa nhăn mày.
“Bác gái, cô một chút cũng không già, đi ngoài đường có khi người ta còn tưởng cháu và cô là hai chị em đấy chứ.” Mồm tuy nói vậy nhưng Ôn Ngôn vẫn mở cửa ghế lái phụ cho Cát Sa, chờ khi cô hoàn toàn bước vào mới đóng cửa mới đi sang bên còn lại.
Ôn Ngôn chở hai mẹ con tới một nhà hàng cách đó hai mươi phút lái xe.


Từ bên ngoài, nhà hàng là một ngôi biệt thự ba tầng, nguy nga đẹp đẽ trông như một toà lâu đài giữa lòng thành phố.

Chu Cát Sa suýt xoa một lúc rồi cùng Chu mẹ và Ôn Ngôn bước vào.
Bên trong nhà hàng không làm cô thất vọng, từ cách bài trí bàn ghế đến những bức vẽ trên bức tường đều khiến người ta tưởng tượng rằng mình là một cô công chúa dạo quanh cung điện tráng lệ.

Nhà hàng mang theo vẻ cổ kính độc đáo, từng ngọn đèn thắp lên dọc đường đi đều là những ngọn nến bập bùng vui mắt.

Ngay cả một người luôn để ý từng chi tiết như Chu mẹ cũng vô thức lộ ra ánh mắt tán thưởng.
Nhân viên bước đến, lịch sự hỏi :”Anh chị đã đặt bàn trước chưa ạ ?”
Ôn Ngôn lãnh đạm gật đầu, nói ra tên mình.
Nhân viên nhanh chóng tìm thấy tên Ôn Ngôn trong cuốn sổ điện tử, tủm tỉm dẫn đường cho họ đến một căn phòng khác.
Ba người đi vào một căn phòng sang trọng khác, trong đó chỉ có vài chiếc bàn cùng một số vị khách.

Vẻ ngoài các vị khách đều thanh lịch và tao nhã hơn người, có lẽ là tầng lớp trên của xã hội.
“Chị Sinh hôm nay không đến được nên đã dặn dò phải chú ý chăm sóc cẩn thận anh chị.

Anh chị yêu cầu gì xin cứ nói.” Nhân viên lễ phép cúi người.
Ôn Ngôn kéo ghế cho Chu mẹ và Cát Sa sau đó mới ngồi xuống, anh nhận lấy ba chiếc menu từ trong tay nhân viên, đưa cho Chu mẹ đầu tiên, tiếp theo là Chu Cát Sa.
Chu mẹ gật đầu cảm ơn, chọn vài món không đắt quá cũng không rẻ quá sau đó đưa lại cho nhân viên phục vụ.

Ôn Ngôn nhàn nhạt nhìn qua thực đơn, nghiêng đầu hỏi cô :”Em chọn xong chưa ?”
Chu Cát Sa vẻ mặt rối răm lưỡng lự :”Em…!cũng không biết nữa…” Có quá nhiều món ngon, khiến cô không biết phải chọn cái nào !
Ôn Ngôn quan sát khuôn mặt cô một hồi, rất muốn ngay tại đây ôm hôn thân thiết một hồi.

Chịu thôi, ai bảo cô đáng yêu như vậy ?
Chu Cát Sa sau một hồi đắn đo giữa thịt bò bít tết và cá hồi nướng sốt dứa, cuối cùng cũng chọn món thịt heo quay mật ong.
Nhân viên ghi chép xong món ăn liền nhanh chóng bước ra ngoài.


Chưa đầy năm phút, từng món ăn lần lượt được bày ra.

Sự đa dạng từ màu sắc đến hương vị khiến Chu Cát Sa sáng mắt ra.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ và hoà hợp đến không ngờ.

Chu mẹ liên tục cười cười nói chuyện, lộ ra ánh mắt hài lòng về “vị con rể tương lai” này.
Khoé môi Ôn Ngôn cong lên, cảm thấy chặng đường cưới cô vợ bé nhỏ sắp cán tới đích không nhịn được mà vui vẻ trong lòng.
Bữa cơm này Chu mẹ nhất quyết đòi trả tiền khiến Ôn Ngôn không biết phải làm sao.

Chu Cát Sa thấy vậy liền cầm lấy tay anh, bĩu môi nói thầm :”Anh không đồng ý lần sau không bao giờ ăn cơm với anh !”
Một câu nói nhỏ nhưng cũng đã đủ để khiến Ôn Ngôn sợ toát mồ hôi.

Anh đành miễn cưỡng cho qua chuyện, nghĩ thầm lần sau phải mời cả bố vợ tương lai đến ăn cùng, bồi dưỡng tình cảm chuẩn bị cho sau này.
Ôn Ngôn chở hai mẹ con về tới tận cổng khu kí túc xá.

Chu mẹ chào tạm biệt Cát Sa và Ôn Ngôn liền leo lên xe mình, trở về nhà.

Trước khi đi, bà còn không quên dặn dò một hồi từ chuyện ăn mặc, ăn uống đến việc học hành, làm người ngoài còn tưởng nhà có con gái sắp đi xứ xa.
“Ôn Ngôn, con bé Cát Sa…!giao cho cháu.” Chu mẹ nghiêm túc nói với anh.
Ôn Ngôn đứng thẳng người, thành thật trả lời :”Cô cứ yên tâm, cuối tuần nào cháu cũng sẽ mang về cho cô một Chu Cát Sa lành lặn cả về thể xác lẫn tâm hồn.”
Chu mẹ gật đầu, lái xe đi.
Chu Cát Sa dõi theo bóng dáng chiếc xe xa dần, thở dài.
Ôn Ngôn nhẹ nhàng xoa đầu cô, hỏi :”Nhớ mẹ ?”
Mặc dù rất muốn khóc nhưng Chu Cát Sa vẫn gượng nở nụ cười :”Chỉ là không quen sống xa nhà thôi, dù sao em cũng lớn rồi mà…”
Ôn Ngôn hôn lên khoé mắt cô, nói khẽ :”Em còn có anh, có chuyện gì phải lo ?”
Chu Cát Sa lần này cười hạnh phúc từ trong tim.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.