Bạn đang đọc Giáo Sư, Xin Lỗi Mà: Chương hap 3: Tình yêu bao la đối với đất mẹ
Vũ Tuyết đang đứng trên một sân khấu tại lễ trao giải Nobel. Đèn flash chớp tắt, tiếng vỗ tay vang trời, tiếng khen ngợi cùng ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, phút chốc đều tụ lại trên người cô, giống như cô là mặt trời, còn bọn họ là những hành tinh nhỏ xoay xung quanh do lực hấp dẫn. Lúc này trong lòng Vũ Tuyết không khỏi có một chút cảm giác thành tựu. Thật quá tự hào, cuối cùng công lao cố gắng của ngươi cũng đã được đền đáp rồi, haha. Lấy tay khẽ quệt đi giọt nước mắt tưởng tượng, Vũ Tuyết nở nụ cười nhìn xuống hàng người phía dưới. Kế bên cô là một người đàn ông mặc áo vest đen lịch lãm cùng mái tóc vàng óng tự nhiên sáng chói dưới hàng ngàn ánh đèn flash, là một người Châu Âu.
“Vâng thưa quí vị, sau đây là vị bác sĩ tài giỏi đã cứu bao mạng người, đồng thời thành công nghiên cứu ra loại thuốc kì diệu giúp chữa căn bệnh X, cải tử hoàn sinh, có công lao rất lớn trong ngành y dược và cả hóa học, và con người vĩ đại đó là…” Bắn ra một tràng thứ tiếng Anh lưu loát, người Tây Dương đó vừa nói vừa hướng ánh mắt về khán giả. Vũ Tuyết tự hào, hê hê, giải thưởng Nobel về hóa học đó, nằm gọn trong tay mình rồi. Trong lòng không kìm được bật ra nụ cười nham nhở, cô chỉnh lại quần áo một lượt, nhấc chân hướng về khán đài, chuẩn bị bước về phía người Châu Âu kia.
“…giáo sư Đông Lôi Chấn, mời anh lên đây nhận giải!” Bàn chân đang giơ trên không của Vũ Tuyết khựng lại, thân hình hóa đá. Cái…cái gì??? Rõ ràng đó là công lao của cô, rõ ràng cô mới là người nên được xướng tên, rõ ràng chiếc cúp trên tay tên tóc vàng óng kia là được trao cho cô. Tại sao lại có Đông kì quái ở đây???
Quay đầu nhìn về hướng của những ánh đèn flash, tiếng vỗ tay cùng âm thanh khen ngợi, ở giữa đám người đó, có một cái bóng ngày càng lớn dần, lớn đến nỗi phá thủng cả trần nhà, xuyên qua những tầng trên cùng rồi cả nóc của tòa nhà kiên cố nơi cô đang đứng, tất cả đều bị phá nát, ánh dương ngoài kia cũng nhanh chóng tràn vào lấp đầy cả gian phòng rộng lớn, thậm chí từ đây còn có thể thấy được bầu trời xanh thăm thẳm cùng những cụm mây trắng đang bay ngoài kia.
Cái bóng như phát hiện ra Vũ Tuyết, chỉ sải một bước lớn liền đưa chân lên phía trên đỉnh đầu cô, như muốn dẫm xuống. Không thoát được, Vũ Tuyết chỉ có thể đứng yên như một bức tượng, không tài nào nhúc nhích. Khi bước chân ngày càng hạ thấp xuống, chuẩn bị dẫm nát bét cô, Vũ Tuyết cũng theo đó mà cảm thấy như muốn ngạt thở, bỗng cả tòa nhà chốc rung lên, gạch đá rơi xuống như mưa. Ngay giây phút đó, Vũ Tuyết chỉ kịp nghĩ: “Chết tiệt, thế quái nào mà bây giờ người khổng lồ nhà ngươi mới xuất hiện, xuất hiện sớm thêm chút nữa có phải ta lại có công phát hiện giống loài mới rồi không?”
…
..
.
“Vũ Tuyết, Vũ Tuyết, có dậy không thì bảo? Nhanh lên, ngủ lố giờ rồi!” Vũ Tuyết mơ màng mở mắt, nhớ lại cơn ác mộng kia, bỗng chốc dựng cả người dậy, khiến Lục Nghi trước mặt hoảng hồn xém té.
“AAA, giải Nobel của tôi, công lao của tôi, danh tiếng của tôi!!!” Lục Nghi trừng mắt nhìn Vũ Tuyết, vừa mới dậy đã la hét cái gì không biết, không lẽ ho nhiều quá ảnh hưởng tới não luôn rồi?
“Vũ Tuyết, chưa tỉnh ngủ hay sao mà nói sảng gì thế?”
Nghe thấy giọng Lục Nghi, Vũ Tuyết mặt mếu máo quay sang: “Oaa, tên Đông khổng lồ lấy mất giải Nobel của tớ, còn tính dẫm bẹp tớ, đúng là đồ độc ác xấu xa!” Không nhịn được rống một tiếng.
“Hả?” Lục Nghi ngây ngôc không hiểu mô tê gì hết, sau khi biết đó chỉ là ác mộng của Vũ Tuyết thì lắc lắc đầu rồi nói: “Bây giờ muốn đánh muốn giết muốn chém muốn đạp tên khổng lồ gì gì đó thì để sau, cậu không mau đi tới bệnh viên G à?”
“Hả?” Lần này tới lượt Vũ Tuyết ngây ngốc nhìn Lục Nghi, sau khi tiêu hóa được những gì Lục Nghi nói thì…
“AAA” Vừa hét vừa lao nhanh xuống giường, trong vòng mười phút chuẩn bị xong mọi thứ với tốc độ như gió cuốn sấm rền, thay đồ đánh răng rửa mặt tất cả đều tươm tất, rồi vớ lấy hộp sữa trên bàn lao thẳng ra khỏi cửa, ném lại phía sau vỏn vẹn ba chữ “Tớ đi đây” . Sau đó không đợi Lục Nghi nói gì đã ‘vèo’ khỏi kí túc. Gì chứ kinh nghiệm bị đuổi giết, à nhầm, đuổi đánh còn nhỏ đã rèn cho cô đôi chân chạy nhanh như bị ma đuổi này, sau đó theo đà chạy thẳng tới bệnh viện G, dù gì cũng chỉ cách có hai cái ngã tư thôi.
Thành phố Y, bệnh viện G…
Hai cô y tá đang ngồi tại một cái bàn gần cửa ra vào, ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ nhắn đang thở hồng hộc trước mặt. Cả hai đang tám chuyện thì đột nhiên của mở ra, một ngọn gió thổi tới trước mặt hai người, sau đó hóa thành cô gái nhỏ nhắn này.
“Cô…hai cô cho tôi hỏi…giáo…giáo sư Đông kì quái…à không…Đông…Đông Lôi Chấn có ở đây…không, tôi là Hạ Vũ Tuyết, sinh viên của đại học Z đến thực tập ở bệnh viện này dưới sự quản lý của anh ấy.” Thở hồng hộc, khi nãy chạy nhanh quá, tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực.
“A…Hạ tiểu thư có phải không?” Một cô y tá nói, lật sổ sách một hồi rồi nói tiếp “Đúng là có sinh viên trường đại học Z đến thực tập ở đây, Hạ tiểu thư, cô lên tầng 6 phòng 13, đó là phòng thí nghiệm đồng thời là nơi làm việc của giáo sư Đông, có lẽ anh ta đang chờ cô trên đó đấy.”
“Cám ơn” Cúi đầu cảm tạ, sau đó lại đi tới trước thang máy. Rồi sau đó…khẽ nguyền rủa…
Cái gì đây, “thang máy đang tạm bảo trì, vui lòng đi thang bộ”
Hả???? Nguyên cái bệnh viện lớn thế này chỉ có một thang máy , đã thế còn là thang máy đang bảo trì. Này, là thang máy ở bệnh viện đó!!! Lỡ bệnh nhận bệnh nặng gặp chuyện này cũng phải lê xác đi thang bộ à???
Vũ Tuyết nghiến răng kèn kẹt, nhìn cầu thang bộ mà như nhìn kẻ thù truyền kiếp không đội trời chung. Được, cô là ai chứ, là Hạ Vũ Tuyết đầu đội nón chân mang giày đó, hừ, đừng nên khinh thường chứ. Lầu 6 thôi mà, leo thang bộ thôi mà, nãy mới chạy bộ vẫn còn thở hồng hộc thôi mà, tim vẫn còn đập thình thịch thôi mà, có quái gì đâu, dễ mà.
Nghĩ xong rồi cô cắn răng, nghiến răng, ngậm răng bắt đầu lết lên cầu thang. Tới lầu thứ 3, cô mới thở hắt ra, được rồi, thật ra không dễ tí nào. Là tên nào, là tên nào thiết kế cầu thang này thế hả? Cô nhất định phải đi kiện hắn. Cầu thang lát đá trơn trợt, đã thế bậc nào bậc nấy cao như muốn giết người. rộng như muốn hành xác. Hại cô phải đi cẩn thận, đã thế với chiều cao khiêm tốn mà còn phải rướn chân để đi tiếp, Tàn nhẫn, độc ác, vô lương tâm, đến tột cùng là kiếp trước cô đã làm cái gì cơ chứ?
Còn 3 lầu nữa…
Đi tiếp, cố lên……..
2 lầu nữa…..
Ngậm chặt răng không đầu hàng số phận……
10 bậc…..
Ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà tên thiết kế cái cầu thang này…
8 bậc….
Hình như có ánh sáng cuối con đường thì phải, thiên đường xuống rướt cô chăng….
6 bậc….
Cố lên, con đường thành công đã trải dài trước mắt….
3 bậc…….
Lê mấy bước nữa thôi….
2 bậc……….
Ôi thiên đường kia rồi……
1 bậc……..
AAAAAAAAAAA, tới rồiiiiiiiiiii. Vũ Tuyết thở hồng hộc. tay chống vào tường. Chưa bao giờ cô thấy yêu đất mẹ thế này, thật muốn nằm xuống ôm hôn mặt sàn quá!!!
Đương nhiên đó chỉ là cách nói ví von, chẳng có màn ôm hôn mặt sàn nào ở đây cả.
Đứng đó cỡ năm phút, lấy lại hơi thở, cơn ác mộng hôm qua lại tái hiện trong bộ não của Vũ Tuyết, sau đó nhờ trí tưởng tượng mà tiến hóa thêm, này chút mắm kia chút muối, đừng quên bột nêm với đường nha, rồi muốn khử tanh thì thêm tí tiêu với hành, thêm chút chanh cho thơm, rồi tùy khẩu vị mà có thể cho vào vài tép tỏi, nhở bỏ thêm miếng ớt nữa. Sau một hồi nêm nếm gia vị, cơn ác mộng đêm qua lập tức biến thành cảnh cô bị giáo sư giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích để che dấu bí mật anh ta là đoạn tụ, sau đó còn bí mật mổ xẻ xác cô ra, ngâm nước muối, rồi dùng tế bào của cô nghiên cứu, tạo ra một đội quân hàng tỷ người toàn là bản sao của cô, dùng đội quân đó đánh chiếm thế giới…
Quả là một cảnh tượng máu me…
Này, bây giờ cô vờ bỏ quên cây tăm ở nhà rồi chạy về lấy có được hay không hả?
Hình như mình ho trở lại rồi, coi như ốm rồi nằm liệt giường chắc là không sao…
Cô không ngại leo xuống cầu thang đâu…
Nghĩ thế nhưng Vũ Tuyết chỉ dám đứng đó như pho tượng, không chịu nhúc nhích.
Anh ta rõ ràng là một tên biến thái kì quái. Tại sao lại chọn phòng thí nghiệm ở tầng 6 phòng 13 thế hả? Anh ta cảm thấy số 6 đứng kế số 13 thì đẹp lắm à?
Khẽ nuốt nước bọt, cuối cùng chuyện gì tới cũng phải tới, Vũ Tuyết tay run run gõ cửa, rồi đứng đó không bước vào.
Đừng có mặt ở phòng thí nghiệm…
Ngủ quên ở nhà đi…
Bị kẹt ở New York đi….
Xem sư tử ở Châu Phi đi…
Vũ Tuyết nhắm mắt khẩn nguyện, cầu cho anh ta vắng mặt. Nếu một phút trôi qua mà anh ta không mở cửa, coi như anh ta không có ở đây, lúc đó cô có thể kiếm cớ về nhà rồi.
20 giây…
15 giây…
8 giây…
5 giây…
3 giây…
2 giây…
1 giây…
Hê, không ai ra mở cửa. Vũ Tuyết vui vẻ xoay lưng định bước đi thì cạch một cái, cái cửa lẽ ra không nên mở thì nó mở.
Khựng người lại. Hôm nay là ngày xui xẻo mây mù chướng khí gì thế này, ngày đẹp như thế sao anh ta không đi xem kim tự tháp ở Ai Cập đi, không thì cắm trại trên Vạn Lý Trường Thành cũng được, đi làm làm gì chứ.
Từ từ xoay đầu lại, Vũ Tuyết miệng há hốc.
(To be continued…)