Giáo Sư, Xin Lỗi Mà

Chương hap 2: Điềm xui


Bạn đang đọc Giáo Sư, Xin Lỗi Mà: Chương hap 2: Điềm xui

Vũ Tuyết là một cô gái lương thiện, không thích nhìn những cảnh bạo lực không phù hợp cho trẻ nhỏ xem, cho nên cảnh bạo lực sẽ xảy đến với mình cũng chẳng nỡ nhìn. Sống chết nhắm mắt lại, cái gì tới tới hết luôn đi!
Im lặng…
Tiếp tục im lặng…
Hoàn toàn không có động tĩnh gì…
Vẫn im lặng…
Nãy giờ nhắm mắt đã lâu, vẫn chưa thấy Lục Nghi có phản ứng gì, thật sự quá đỗi yên ắng, đến nỗi Vũ Tuyết phải tự hỏi có phải mình đã đứng đến trời tối mịt mù rồi hay không, có phải đã ngàn mùa thu trôi vèo vèo rồi hay chưa.
Gió nhẹ thổi qua làm cô hơi nhột, nhưng lại không dám nhúc nhích. Đến khi mắt nhắm đến mỏi nhừ, chân cũng đứng đến tê liệt, thậm chí không còn cảm giác gì luôn, lúc này cô mới mặc kệ sống chết bản thân mà chậm rãi mở mắt ra.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAA” Hét toáng lên, Vũ Tuyết hoảng sợ đến ngã phịch xuống nền đất. Vừa mở mắt đã thấy gương mặt đằng đằng sát khí của Lục Nghi phóng đại trước mặt mình. Lục Nghi à, thật là muốn hù chết cô sao?
“Ai ui” Vũ Tuyết nhăn mặt, lấy tay ôm cái mông đáng thương của mình chậm chạp đứng lên, sau đó…sau đó thì…quên đi, làm gì có sau đó.
“Lục Nghi…” Vũ Tuyết ngước gương mặt mèo con lên, dùng ánh mắt ngây thơ hối lỗi chớp chớp nhìn Lục Nghi.

“Thế nào? Nghĩ làm thế thì thoát nạn sao?” Lục Nghi nhướn mày, hoàn toàn không đếm xỉa đến ánh mắt đáng thương của Vũ Tuyết.
“Lục đại nhân…” Vẫn cố chấp nhìn nhìn Lục Nghi, ánh mắt long lanh có vẻ sắp khóc đến nơi, khiến người ta không khỏi muốn ôm vào lòng mà che chở. Nhưng mà thuốc có bổ đến mấy uống nhiều cũng lờn, nhìn một cảnh mãi thì Lục Nghi cũng miễn dịch với ánh mắt kia.
“Vũ Tuyết, cậu có biết không, mỗi lần cậu muốn van nài gì đó sẽ gọi tớ là Lục đại nhân, mỗi lần phạm sai liền dùng ánh mắt vô tội đó mà nhìn tớ. Cậu thậm chí còn phạm lỗi nhiều đến mức bây giờ tớ thành người vô cảm luôn rồi, thế nên…” Lục Nghi nheo mắt lại “…đừng hòng có thể dùng ánh mắt ấy dụ dỗ tớ tha cho cậu một lần nữa.” Vô cùng dứt khoát, một đao tàn nhẫn cắt đứt hi vọng kia.
Đến lúc này thì Vũ Tuyết bất chấp tất cả, gào tướng lên ôm lấy chân Lục Nghi, mặc kệ ánh mắt tò mò của người xung quanh “Lục đại nhân…khụ…tớ sẽ không làm thế nữa mà, tha cho tớ đi, tớ biết lỗi rồi mà…khụ khụ…” Cũng chẳng rõ mấy tiếng ho kia là thật hay là giả để lấy sự thương cảm nữa.
“Cậu biết lỗi? Chuyện lạ đấy, Hạ tiểu thư chúng ta cuối cùng cũng biết lỗi sao?” Lục Nghi mỉa mai, sau lại lạnh lùng nói tiếp “Nói, cậu có lỗi gì, hử?”
Vũ Tuyết thút thít, gương mặt mếu máo, nếu không phải trên mặt cô không có lấy một giọt nước mắt nào thì e rằng lúc này Lục Nghi ngay lập tức chỉ hận mình đã khiến Vũ Tuyết bi thương thế này. Thở dài, Vũ Tuyết à Vũ Tuyết, chỉ trách tớ đã quen biết cậu nhiều năm, sớm đã không còn dễ dàng mắc bẫy do cậu tạo ra nữa rồi.
“Tớ… tớ sẽ không giấu cậu ăn gà quay một mình nữa!” Nói rồi lại dùng tay quệt đi những giọt nước mắt tưởng tượng trên mặt mình.
Lục Nghi thật muốn nhồi máu cơ tim. Đã bảo mà, Vũ Tuyết đời nào có thể biết lỗi ăn năn hối cải như thế chứ. Nếu dễ như vậy thì lợn cũng biết bay.
Đầu bốc khói nhưng giọng lạnh tanh: “Đi về kí túc xá, ngay!!!” Vừa dứt lời lập tức xoay người đi thẳng không hề ngoảnh đầu, mặc Vũ Tuyết hớt hải chạy theo.

Vừa về đến phòng kí túc, Lục Nghi ngay cả nhìn Vũ Tuyết một cái cũng không có, cởi áo khoác, mũ len, bốt đen ra, sau đó xoay người vắt chéo chân, tay chống cằm ngồi trên sofa, phong thái uy nghiêm như nữ vương khiến người khác không rét mà run. Cô nhìn Vũ Tuyết đang đứng trước mặt chơi đùa cùng hai bàn tay, đầu liên tục cúi xuống không ngẩng lên, thân ảnh vẫn còn run nhẹ thở hồng hộc do chạy gấp
Lục Nghi cứ nhìn Vũ Tuyết, chờ cô chủ động mở miệng. Cứ như thế hơn năm phút trôi qua, Vũ Tuyết đầu cúi mãi cũng mỏi, hai bàn tay chơi với nhau mãi cũng chán, chân đứng mãi cũng tê, thân ảnh cũng không còn run nữa, hơi thở dần bình ổn, mới khẽ mở miệng: “Lục Nghi, xin lỗi vì không nghe lời cậu.”
Thở phào, cuối cùng cũng chịu vào trọng điểm của vấn đề. Lục Nghi vẫn không nói gì, dựa vào tính của Vũ Tuyết, giờ mà mở miệng chắc chắn cô lại lảng sang chuyện khác.
“Tớ…khụ, xin lỗi vì ra ngoài khi trời còn lạnh, không mang áo khoác, bốt dài, nón len, găng tay.”
“Gì nữa?” Lục Nghi nhướng mày.
“Tớ…tớ không nên chọc tức cậu, không nên tạo phản.” Vũ Tuyết lắp bắp, giọng nói yếu đuối. Chỉ Lục Nghi mới biết, bình thường Vũ Tuyết ‘trâu bò’ cỡ nào.
“Được, cậu biết tội rồi thì tốt, nói, cậu muốn bị phạt thế nào?”
Vũ Tuyết nghe thế thì lập tức ngẩng đầu lên, lao tới ôm Lục Nghi gào khóc, mà chủ yếu là gào chứ không có khóc: “Lục Nghi à tha cho tớ đi, tớ phải thực tập dưới sự quản lý của tên Động kì quái kia đó!”

Lục Nghi giật mình, cả câu nói của Vũ Tuyết lập tức chỉ rút gọn trong ba chữ ‘Đông kì quái’.
“Cậu…cậu nói giáo sư quản lí cậu trong kì thực tập này là Đông kì quái, Đông Lôi Chấn của bệnh viện G?” Giọng không tin được. Lát phải bảo Vũ Tuyết ra đường mua vé số mới được.
Gật đầu xác nhận nghi vấn của Lục Nghi, Vũ Tuyết tiếp tục khóc tức tưởi, đương nhiên vẫn không có giọt nước mắt nào.
Nếu hỏi sao lại sợ người tên Đông Lôi Chấn kia, phải bảo rằng câu chuyện về anh ta, mọi thứ về anh ta đã trở thành một câu chuyện kinh dị trong ngành y, có người đã từng thấy những cô y tá, nữ bác sĩ khóc rống chạy ra khỏi phòng thí nghiệm của hắn ta, có người còn nói nhà riêng của giáo sư Đông toàn trưng bày nội tạng, tim phèo phổi gan ruột não, tường sơn đỏ, cả tòa nhà bốc ra mùi tanh của máu. Có nhân chứng lại bảo nhìn thấy hắn sáng tối cứ đi ngang qua một trường mầm non nhìn chằm chặp lũ trẻ với vẻ mặt thèm khát, mãi đến khi lũ trẻ về hết mới chỉ rời đi. Tất cả những điều đó, dù thực hay hư cũng khiến mọi người bán sống bán chết không đồng ý đến gần anh ta trong bán kính mười mét. Nay Vũ Tuyết lại may; như thế, muốn máu chó bao nhiêu có bấy nhiêu máu chó.
Khẽ vỗ vai Vũ Tuyết an ủi, Lục Nghi thở dài nói: “Có khi những tin đồn về anh ta chỉ là giả, Vũ Tuyết, dũng cảm lên, không cần sợ như thế!” Giọng Lục Nghi rất miễn cưỡng, bởi vì chỉ là có khi thôi chứ đâu phải chắc chắn? Đây chỉ là nói an ủi thôi.
“Sao chứ, cậu bảo tớ dũng cảm đối mặt với tên lòng lang dạ sói bụng bồ dao găm khẩu xà tâm cũng xà kia hả? Cái gì mà thật hay giả, ngay cả tên anh ta rõ ràng cũng kì quái, làm gì có ai tên Đông Lôi Chấn kia chứ?” Nói xong lại vùi vào lòng Lục Nghi tiếp tục sự nghiệp than trời trách đất, không quên ho thêm một tràng để làm tăng tính bi thương của câu chuyện.
“Vũ Tuyết, cậu…mấy câu đó không phải dùng như vậy…” Lục Nghi đầu đầy hắc tuyến. Làm ơn đi, rõ ràng những câu thành ngữ đó không phải như vậy có được hay không, mặc dù theo mức độ kì quái của vị giáo sư uy chấn giang hồ kia, biết đâu được anh ta thật sự đem bản thân ra thí nghiệm, thậm chí bây giờ anh ta có đến mấy ‘lòng’ rồi cũng nên. Nhưng mà Vũ Tuyết nói người mà cô chưa từng gặp mặt như thế, thật sự dễ khiến người khác hiểu lầm cô là kẻ tội nghiệp bị Đông giáo sư kia bạc tình bỏ rơi mất.
“Thêm nữa, Vũ Tuyết, cậu không nên phán xét tên người ta, đó là tên cha mẹ người ta đặt, làm thế là bất kính với trưởng bối, anh ta cũng là trưởng bối của cậu, cha mẹ anh ta cũng là trưởng bối của cậu, còn cậu…” Lục Nghi nhìn gương mặt đầy nước mắt tưởng tượng của Vũ Tuyết mà thở dài “…trớ trêu thay, cậu chỉ là vãn bối thôi.” Nói xong vẻ mặt y hệt như muốn nói ‘Chúng tôi vô cùng thượng tiếc, xin thật tâm chia buồn’.
“Tớ khinh, tớ khinh một ngàn lần một vạn lần, cái gì mà tên cha mẹ đặt, tớ cá đến hai mươi phần mười đó là tên anh ta tự bịa ra.” Cô cực kì phản đối, thật sự đối với giáo sư họ Đông kia là vạn kiếp bất phục*.
(*) Vạn kiếp bất phục: Nghĩa gốc là đời đời kiếp kiếp không thể hồi phục, phục này là phục trong từ phục sinh, nhưng Vũ Tuyết chơi chữ, đem chữ phục này trở thành phục trong tâm phục khẩu phục.
Lục Nghi nhíu mày “Còn nữa, nếu cậu nghe lời tớ ở yên trong phòng thì làm gì gặp chuyện này? Ai bảo ngu ngốc định tạo phản, huống hồ…” Sắc mặt Lục Nghi tối lại ánh lên vẻ gian tà “…cậu không bao giờ tạo phản thành công đâu, như thế là đáng đời.”

Nghe Lục Nghi nói xong, Vũ Tuyết lại không kìm được mà tiếp tục rống to. Lục Nghi liếc nhìn trần phòng, nói: “Mà kể cũng lạ, tên hai người cứ như câu đối ấy, Hạ Vũ Tuyết, Đông Lôi Chấn, toàn là điềm xui.” Ngẫm nghĩ một lúc, Lục Nghi lại cười nham nhở: “Có khi nào cậu với anh ta là một đôi trời định không?”
“Không đời nào, một đôi cái đầu cậu, cậu với anh ta mới là một đôi, cả nhà cậu với anh ta đều là một đôi” Vũ Tuyết tích cực gào lớn. Đổi lại vẫn chỉ là Lục Nghi vỗ vai nói: “Chấp nhận đi, hôm nay cậu ra cửa bước bằng chân trái rồi.” Giọng nói thì tiếc nuối mà vẻ mặt lại hả hê khiến Vũ Tuyết lập tức muốn phun máu chết luôn.
Chưa bao giờ cô cảm thấy hận cái tên của mình như lúc này. Đẹp đẽ cái nỗi gì chứ, chỉ tại cô sinh ra vào giữa mùa hoa phượng, là 15/5. Sinh cô xong, khí trời vẫn còn nắng nóng gay gắt, không khí khô nóng còn chưa kịp tản ra. Mẹ cô chỉ than một câu: “Ước gì tuyết rơi mùa hè nhỉ, thế có phải tốt không, aizz” Đấy, chỉ như thế thôi, vừa vặn cô mang họ Hạ, thế là BOOMMM, cái tên Hạ Vũ Tuyết ra đời.
“Chết tiệt, sau này tớ nhất định phải đổi tên, nhất định phải đổi tên, thà cả tên lẫn họ chỉ mang một chữ Hạ cũng quyết không lấy hai chữ Vũ Tuyết.” Vũ Tuyết, à không, bạn Hạ hùng hồn tuyên bố trong sự giận dữ ngút trời.
“Thế à, có cần tớ báo bác gái một tiếng không? Có lẽ bác ấy sẽ đồng ý đấy, nhỉ, Hạ tiểu thư?” Lục Nghi nhướng mày khiêu khích. Mà bạn Hạ yêu dấu của chúng ta đời này kiếp này chỉ sợ hai người, một là Lục đại nhân anh minh thần võ, hai là bà mẹ vĩ đại đang nắm quyền sinh sát của bố cô, là CEO của Hạ gia. Nghe Lục Nghi nói, bạn Hạ khẽ nuốt nước bọt, sống lưng không ngừng chảy mồ hôi lạnh, nếu để mẹ cô biết cái tên bà ‘vất vả’ nghĩ ra cho cô mà cô lại muốn đổi thì… Nghĩ đến đây, bạn Hạ lập tức quyết định ngàn lần vạn lần không thể để mẹ cô biết.
“Lục đại nhân, tớ nghĩ lại rồi, tạm thời tớ vẫn muốn giữ cái tên này, dù gì thì làm hồ sơ đổi tên cũng quá rắc rối, haha.” Vũ Tuyết cười gượng, khẽ ‘khụ khụ’ hai tiếng.
“Thôi được, nể tình cậu xui xẻo trúng phải Đông kì quái, hình phạt vì cậu tạo phản tạm thời tính sau.” Hừ, cô cũng không phải tư sản bắt nạt vô sản đi.
Nghe Lục Nghi nói, Vũ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, ay da, thoát nạn rồi.
“Rồi, đứng thừn ra đấy làm gì, lo chuẩn bị đi, không nhớ ngày mai cậu phải gặp Đông Lôi Chấn à?” Lục Nghi nhắc nhở, tốt bụng kéo Vũ Tuyết đang bay lạc trên thiên đàng trở về với ác mộng chốn nhân gian.
Hự, cậu là đồ độc ác!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.