Đọc truyện Giao Dịch FULL – Chương 89: Kẻ Bắt Cóc Là
Bọn côn đồ vì thấy Lưu Tĩnh và Tịch Viên ngoan ngoãn quy phục nên cũng không làm khó dễ, chúng chỉ trói tay hai người lại, cũng không bịt mắt.
“Đại ca, hai đứa này ngon thật, giết thì thật là tiếc.”
Lưu Tĩnh và Tịch Viên nghe âm thanh phát ra thì liền nhìn thẳng lên kính chiếu hậu, người vừa nói là tên lái xe, gã vừa tặt lưỡi vừa lắc đầu.
Tên mập mạp được gọi là đại ca nhanh chóng trả lời : “Tao cũng thấy tiếc, nhưng mà đem nó về trước đi rồi tính sao, lát tao sẽ xin thử để thưởng thức hai em gái xinh đẹp này.”
Tên lái xe nghe thế thì cười lớn tiếng, gật đầu lia lịa : “Thế thì hay quá!”
“Tụi em cũng được hưởng chứ đại ca?” Hai tên ngồi bên cạnh Lưu Tĩnh và Tịch Viên nhanh nhảu hỏi thêm, ánh mắt sáng quắc chờ đợi câu nói của tên đại ca.
“Tức nhiên.” Tên mập gật đầu, nhìn Lưu Tĩnh và Tịch Viên qua kính chiếu hậu tỏ ra thèm thuồng : “Người đó mà không ra lệnh bắt sống hai em về thì tụi này đã xử lý ngay tại chỗ rồi.
Hai em chỉ còn một ít thời gian để tận hưởng sự yên bình này thôi, chỉ một lát nữa các em sẽ cảm thấy sung sướng hơn, nhưng sau đó sẽ bị một đao mà đi đầu thai.”
Tên mập vừa nói thì những tên khác cười phá lên, tên nào cũng tỏ ra vui vẻ và hào hứng.
Tịch Viên nhếch môi nhưng không nói gì, nàng cũng mong đợi cảnh đó nhanh chóng xuất hiện lắm.
Nhìn Lưu Tĩnh, Tịch Viên trao đổi bằng ánh mắt với cô, bảo cô an tâm.
Tức nhiên Lưu Tĩnh hiểu và cũng chớp mắt một cái.
Sự trao đổi ngầm của hai cô gái không một ai biết được.
Chiếc xe đi một lúc thì dừng lại tại một căn nhà cũ đổ nát, bọn côn đồ mang Lưu Tĩnh và Tịch Viên vào đó.
Vừa mở cửa ra, tên cầm đầu đã lên tiếng hùng hồn : “Người đến rồi đây.”
Chúng đẩy Tịch Viên và Lưu Tĩnh vào căn nhà gỗ cũ kĩ, ép hai người ngồi xuống một góc, sau đó đóng chặt cửa lại.
Bấy giờ Lưu Tĩnh mới phát hiện người ngồi trên ghế gần đó, vừa nhìn thấy người ấy, Lưu Tĩnh tỏ ra không tin.
Ánh mắt cô hiện tại tràn đầy hận thù.
Ngay bây giờ, cô rất muốn giết kẻ đang ngồi thư thái trên chiếc ghế ở giữa căn nhà kia.
“Cô cũng gan dạ thật đấy.” Đôi mắt Lưu Tĩnh lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ, miệng thốt ra một câu khen ngợi nhưng lại mang ý châm biếm.
“Giết mày chỉ là chuyện nhỏ, gan dạ gì ở đây?” Tố Tư chân trái vắt chéo vào chân phải, trên tay ả cầm một điếu thuốc, vừa nhả khói ả vừa cười khẩy.
“Tiểu Tĩnh, cô ta là ai?” Tịch Viên thấy ánh mắt Lưu Tĩnh tràn đầy lửa giận thì giật mình, trong mắt nàng, Lưu Tĩnh chưa bao giờ tỏ ra nguy hiểm như thế.
Phải chăng người phụ nữ đó chính là người có thù rất lớn với Lưu Tĩnh.
Lưu Tĩnh thở ra một cái, cô quay sang Tịch Viên, ánh mắt trở nên bình tĩnh hơn.
“Tố Tư.” Hai từ này Lưu Tĩnh không bao giờ muốn nói ra, cái tên Tố Tư cô đã ghi sâu trong lòng cô, nó như con dao sắc bén, chỉ cần nhắc đến thì nó lại cứa vào tâm cô, cứ thế mà rỉ máu.
Và như thế, cô càng hận ả sâu đậm.
Tố Tư bấy giờ mới quan sát người con gái bên cạnh Tịch Viên, quả thật là xinh đẹp nhưng mà rất tiếc, vào ngày mai, hai người sẽ không thấy được mặt trời.
“Bạn của Lưu Tĩnh à, rất không may, khiến mày cũng bị liên luỵ luôn rồi.” Đôi mắt Tố Tư cong cong, đôi môi đỏ chói ra vẻ tiếc nuối đầy chế giễu.
Tịch Viên chớp nhẹ mi mắt, nàng nhìn Tố Tư bằng cái nhìn sắc lạnh.
Hay lắm, gặp được kẻ thù ở đây rồi, khỏi phải tốn công nàng đi tìm.
“Tao chưa tìm mày mà mày đã mang đến tận mặt tao.
Cũng tốt lắm.” Trái ngược với Lưu Tĩnh, Tịch Viên không hề khách khí với Tố Tư, nàng thẳng thừng xưng hô “mày-tao” một cách lạnh lùng.
“Ồ, vậy thì đã sao?” Tố Tư như nghe được câu nói nực cười nhất, ả cố tình làm ra bộ mặt ngạc nhiên và sợ hãi sao đó cười thật lớn.
“Tao sẽ giết mày để trả thù cho con tiểu Tĩnh.”
Câu nói vừa rồi là câu nói xuất phát từ tận đáy lòng của Tịch Viên, một khi nàng đã mở miệng nói gì đó chắc nịch thì sẽ không bao giờ nuốt lời.
Đương nhiên, lần này cũng không phải ngoại lệ.
Tố Tư, hôm nay ả phải chết!
“Giết? Giết tao trong khi mày đang bị trói, đúng là tế nhị nha!” Tố Tư vẫn chưa nhận ra nguy hiểm đang rình rập bên cạnh, ả không hề sợ hãi.
Khí thế phách lối và ngang tàn đó chưa cho phép ả lùi bước.
“Tố Tư, vì sao lại muốn giết chúng tôi?” Lưu Tĩnh cắn chặt răng, vì đứa con chưa chào đời đã đi xa nên cô hận Tố Tư còn nhiều hơn ả hận cô, vậy mà ả lại muốn đưa cô vào chỗ chết, cô bị ả ghét đến vậy sao?
Dòng máu ruột thịt chảy trong người, xem ra đối với Tố Tư vẫn không là gì.
Một người phụ nữ vô tâm, độc ác như loài rắn, thật đáng kinh tởm.
“Bởi vì mày mà Đình không yêu tao, vì để hành hạ mày mà anh ấy đã đánh đập tao dã man, xem tao như rác rưởi mà không màng ngó đến.
Mày biết không, hôm nay tao đã bị Đình làm nhục mặt tất cả là vì mày.”
Sau đó, Tố Tư bắt đầu kể về chuyện sáng hôm nay cho Lưu Tĩnh nghe.
Đối với Triệu Thiên Đình, Tố Tư vẫn còn hy vọng.
Vì thế ả đã vứt bỏ mọi tôn nghiêm của bản thân để đến Triệu thị tìm anh.
Mặc dù sợ hãi anh, biết anh không yêu mình nhưng Tố Tư vẫn không bỏ cuộc, ả yêu anh là thật sự.
Vì anh, chuyện gì ả cũng có thể làm.
Vừa đến Triệu thị thì ả đã thấy Triệu Thiên Đình gấp gáp ra ngoài, vừa nhìn thấy anh Tố Tư đã mừng rỡ như điên.
Ả chạy lại níu lấy cánh tay anh, dùng những lời ngọt ngào để giữ anh chấp nhận ả.
Nhưng lúc đó, Triệu Thiên Đình đã xô Tố Tư ngã mạnh xuống đất, anh quát lớn : “Con đàn bà đê tiện này, nếu cô có dính dáng đến chuyện li gián tình cảm của tôi và Tĩnh Tĩnh thì tới lúc đó đừng trách tôi vô tình.”
Không chỉ vậy, Triệu Thiên Đình còn quay mặt sang dặn dò đám nhân viên bằng giọng phẫn nộ : “Ai thấy cô ta bước vào Triệu thị nữa bước thì đuổi ra cho tôi.
Loại đàn bà khốn nạn này sẽ làm ô uế chúng ta.” Nói xong, Triệu Thiên Đình quay đầu bỏ đi, để lại khuôn mặt không chút hột máu của Tố Tư.
Cũng vì Triệu Thiên Đình còn yêu Lưu Tĩnh nhiều như vậy, anh vì Lưu Tĩnh mà sỉ nhục Tố Tư trước mặt bao nhiêu người, hỏi xem sao ả có thể để qua cho Lưu Tĩnh?
Ả biết Triệu Thiên Đình đã điều tra ra mọi chuyện, ả tin anh sẽ nhanh chóng biết đến người đứng sau là ả.
Vậy nên Tố Tư phải nhanh tay một chút, giết sạch Lưu Tĩnh và Tịch Viên không để lại manh mối.
Lưu Tĩnh nghe Tố Tư nói, bất giác lòng cô như được sưởi ấm.
Xem ra, Triệu Thiên Đình vẫn còn yêu cô, cũng vì anh hiểu lầm nên mới gây ra khó dễ và đau khổ cho cô.
Nhưng như thế thì đã sao, Lưu Tĩnh sẽ không tha thứ cho Triệu Thiên Đình dễ dàng như vậy.
Bởi, chính anh là người đã gián tiếp gây ra cái chết cho con cô!
Mỗi khi nghĩ đến đều này, tim Lưu Tĩnh như bị ai đó bóp chặt đến nghẹt thở.