Giao Dịch

Chương 88


Đọc truyện Giao Dịch FULL – Chương 88


“Anh hiểu ý em rồi, cảm ơn em.” Triệu Thiên Đình như ngộ ra chân lí mới, anh gật đầu, đôi mắt chim ưng sáng quắc đầy kiên định.
Tịch Viên cũng gật đầu một cái, xem như đây là hợp tác ngầm với Triệu Thiên Đình để giúp anh.
Đúng lúc này Lưu Tĩnh đi xuống, cô cùng Tịch Viên ra ngoài.

Vẫn như cũ, Lưu Tĩnh không hề ngó ngàng gì đến Triệu Thiên Đình.
Bóng dáng cao lớn nhưng cô độc vẫn trầm ngâm mãi ở đấy.

Đợi cô ra khỏi nhà thì Triệu Thiên Đình liền đến Triệu thị.
Tiểu Viên, tất cả trông cậy vào em.

Cũng lâu rồi Du Vận mới gặp lại Lưu Tĩnh, không những có cô mà còn gặp luôn cả Nam Tịch Viên, tức nhiên bà rất vui vì điều này.
Du Vận hỏi lý do sự xuất hiện đột ngột của hai người, Lưu Tĩnh và Tịch Viên thay phiên trả lời, cuối cùng mọi chuyện cũng đã rõ.
Nắm tay Lưu Tĩnh, Du Vận nhắc lại chuyện cũ : “Rồi con và Thiên Đình định khi nào tổ chức hôn lễ đây?”
Lúc trước, khi nghe tin hôn lễ của Lưu Tĩnh và Triệu Thiên Đình bị hủy bỏ, Du Vận vô cùng lo lắng, bà sợ hai người có chuyện gì đó xảy ra.
Việc làm đầu tiên của bà sau khi biết tin là gọi cho Triệu Thiên Đình nhưng anh không nhấc máy, gọi mãi mà không được nên bà gọi sang Lưu Tĩnh.
Lưu Tĩnh đã nói rằng hiện tại cô đang bận quay phim, thời gian cũng không rảnh, song Triệu Thiên Đình đang có một dự án đầu tư quan trọng ở Triệu thị.

Thấy vậy nên Lưu Tĩnh đề nghị hoãn lại hôn lễ.

Du Vận hoàn toàn tin là sự thật chứ cũng không nghi ngờ đó là lí do mà Lưu Tĩnh bịa ra để nói dối bà.

Về Triệu Thiên Đình, sau đó Du Vận gọi cho anh và mắng anh vài câu vì chuyện này.

Lúc ấy Triệu Thiên Đình cũng hơi bất ngờ, thì ra Lưu Tĩnh lại nghĩ ra lý do hoàn hảo thế này, vậy thì anh sẽ cùng diễn với cô để che mắt mẹ mình.
Triệu Thiên Đình và Lưu Tĩnh từng diễn một lần trước mặt mẹ Lưu, bây giờ lại diễn trước mặt bà Du.

Tất cả đều như ý muốn, không hề có sai sót gì.
“Mẹ, con còn chưa nghĩ đến, cứ từ từ cũng được ạ.” Lúc nãy vừa vào nhà chào Du Vận thì bà đã tỏ vẻ không vui vì Lưu Tĩnh cứ gọi là “bác gái” trong khi cô và Triệu Thiên Đình đã kết hôn rồi, vì vậy Du Vận bắt cô sửa đổi cách gọi.

Dù sao Lưu Tĩnh cũng xem Du Vận là mẹ nên gọi một tiếng cũng không sao, bà thương cô như vậy, cô phải làm cho bà vui.
Du Vận lắc đầu thở dài, bọn trẻ này chúng đang nghĩ cái gì bà cũng chẳng hiểu.
Tịch Viên và Lưu Tĩnh ở lại Triệu gia tới tận chiều, khoảng sáu giờ thì hai người ra về.
Du Vận còn dặn dò Lưu Tĩnh và Tịch Viên phải đến đây thường xuyên, sau đó sai người đưa họ về nhưng Lưu Tĩnh và Tịch Viên đều từ chối.
Triệu gia cũng không xa Dư Viên là bao, huống hồ lại có đường tắt, Lưu Tĩnh và Tịch Viên đã hẹn sẽ vừa đi dạo và vừa đi ăn.

Họ đã định sẵn rồi, họ muốn vun đắp tình cảm hơn bằng cách này.
Như thế cũng vui, ghé vào những quán ăn lề đường cũng rất là ngon.
“Đi qua con đường này thì sẽ gặp một quán ăn rất ngon, mình sẽ dẫn cậu đến đấy ăn.” Lưu Tĩnh vừa đi vừa giới thiệu, đôi môi cô mỉm cười vui vẻ.
“Cậu rành nơi đây quá nhỉ?”
“Ừm, mình sống ở đây cũng lâu rồi.”
Lưu Tĩnh và Tịch Viên vừa đi vừa kể chuyện, tâm tình ai nấy đều rất vui vẻ.
Tịch Viên như nhận ra điều gì đó, nàng liền sựng người lại.

Nhìn Lưu Tĩnh, ánh mắt nàng cực kì nghiêm túc, Tịch Viên nhanh chóng nói, giọng nói nhỏ nhẹ đủ cho Lưu Tĩnh nghe thấy : “Tiểu Tĩnh, có người theo dõi chúng ta, cậu hãy làm theo hành động của mình.”
Lưu Tĩnh còn chưa kịp gật đầu thì từ đâu xuất hiện một đám côn đồ, trên tay bọn chúng đều mang theo những cây đao bén ngót.
Nhìn hai cô gái xinh đẹp trước mắt mình, một tên mập mạp lên tiếng trêu ghẹo : “Này, hai em gái, đi đâu mà vội vàng vậy?”
Bình thường, nếu gặp bọn giang hồ mình đầy hình xăm thì Lưu Tĩnh vô cùng sợ hãi, nhưng hôm nay có Tịch Viên bên cạnh cô cảm thấy vô cùng an tâm.

Tịch Viên rất lợi hại, cô tin dù chuyện gì nàng cũng sẽ giải quyết được!
“Mấy người muốn gì?” Đáy mắt lạnh như băng tàn khốc của Tịch Viên chợt lóe lên, nàng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
“Ồ, giọng mạnh mẽ thật.


Tức nhiên là muốn cái mạng của hai em rồi.

Hai em ăn ở làm sao mà lại bị người ta ghét, xinh đẹp vậy mà chết thật uổng phí.

Nhưng mà tụi này đã nhận tiền thì phải làm nhiệm vụ, các em cũng đừng oán trách.”
Tên mập lúc nãy tiếp tục lên tiếng, Lưu Tĩnh và Tịch Viên đều nhận ra chúng là gã chính là tên đầu đàn.
Lưu Tĩnh vẫn không lên tiếng nói gì cả, mặc dù không hiểu hành động của Tịch Viên là gì nhưng cô sẽ nghe lời nàng.

Tịch Viên tiếp tục hỏi : “Muốn giết thế nào đây?”
Nếu Tịch Viên đoán không sai thì người nào đó đã hận Lưu Tĩnh thấu xương, “hắn” muốn giết chết cô và Tịch Viên vô tình đi chung nên cũng dính vào vụ này.

Cái Tịch Viên muốn là tìm ra kẻ đứng sau.

Nhưng nếu hỏi thẳng thì chúng sẽ không nói, nàng sẽ dùng cách khác hay hơn.
“Một là tự chịu trói, hay là tụi này sẽ trói giúp hai em.

Hai em nên suy nghĩ thật kĩ, chống cự sẽ không có kết cục tốt.

Người thuê các anh muốn gặp các em, gặp người đó xong thì các em sẽ gặp diêm vương!”
Tên mập tiếp tục đưa ra điều kiện, gã cười ha hả vì chắc chắn nhiệm vụ sẽ hoàn thành.

Nơi này vắng như vậy lại không có một bóng người, muốn cứu hai cô gái này thì khó còn hơn lên trời.
Nghe những lời của tên cầm đầu Lưu Tĩnh liền chau mày, kẻ muốn dồn cô vào đường chết sẽ là ai?
Tố Tư? Không, ả không có lá gan đó.

Diêu Hiên? Không, dù ả hay khích bác và chọc tức cô nhưng ả chưa bao giờ làm hại cô.
Chu Nghi? Cũng không, cô và ả đâu có thâm thù đại hận gì đâu mà ả sẽ muốn trừ khử cô chứ, huống hồ làm vậy sẽ không có ích gì cho ả.
Vậy thì kẻ đứng sau lưng vụ này là ai, một người khác ư? Nhưng Lưu Tĩnh lại đắc tội với ai được?
Đang suy nghĩ miên man thì Tịch Viên lại một lần nữa trả lời, câu từ mang đậm khí chất người trong hắc đạo : “Diêm vương còn không dám nhận chúng tôi đâu.

Chúng tôi sẽ tự chịu trói.”
Với thái độ này của Tịch Viên thì bọng giang hồ vô cùng hài lòng, khi nàng vừa nói xong thì hai tên khác liền xong lên trói chặt tay Lưu Tĩnh và Tịch Viên lại.
Tịch Viên nhìn Lưu Tĩnh, cô nhẹ gật đầu một cái.

Với cái gật đầu đó của nàng, Lưu Tĩnh hoàn toàn không sợ hãi, cô chớp mắt hai cái, bình thản không chống cự mà để chúng trói mình lại.
“Biết điều sẽ không bị đau, dẫn đi.” Tên mập gật đầu tán thành, sau đó đưa Lưu Tĩnh và Tịch Viên lên một chiếc xe gần đó.
Chiếc xe vụt đi, một người đàn ông từ trong góc khuất đi ra, trên người hắn đều là màu đen.

Ánh mắt hắn dõi theo chiếc xe bỗng nhiên tối lại.

Hành động này của Nam Tịch Viên rốt cuộc là vì sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.