Giao Dịch Hào Môn Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 57: Anh Theo Đuổi Em


Đọc truyện Giao Dịch Hào Môn Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần – Chương 57: Anh Theo Đuổi Em


Phong Hành Diễm sửng sốt, ngay sau đó anh cười nói, “Em đang nói giỡn?”
“Không, ta cũng không nói giỡn.


Biểu tình của Thương Trăn rất nghiêm túc, đôi mắt cô ở ban đêm cũng sáng khác thường, nhưng giọng điệu nghiêm túc đó, lại làm cho Phong Hành Diễm đột nhiên bốc hỏa trong lòng !
“Em đùa bỡn anh?”
Thấy Phong Hành Diễm khẽ nhướng mày, hiển nhiên là sắp nổi giận, Thương Trăn vươn hai ngón tay chặn môi anh.

“Tôi không có đùa bỡn anh, hôm nay ta khi tôi nửa tỉnh nửa mê nói với anh những lời đó, đều không phải lừa gạt anh, trước đây tôi thật sự thích anh, không, nói thích còn chưa đủ, anh chính là cứu rỗi duy nhất để tôi tồn tại, tôi yêu anh sâu sắc……”
Mấy chữ Yêu sâu sẵc làm cho thân thể Phong Hành Diễm khẽ run, vốn là có thể xóa hết toàn bộ lửa giận, tan thành mây khói một cách khó hiểu.

Thương Trăn nói đến đây không khỏi cười khổ, nhìn vào anh, lại phảng phất như nhìn thấy được chính mình tan nát ở kiếp trước.

“…… Nhưng tôi đã mệt mỏi rồi, thích anh mười mấy năm, không có được một chút hồi đáp, tình cảm sâu đậm cũng đã hao mòn.


Nguyên nhân hào mòn thật sự có rất nhiều, chẳng qua cô không lắm lời với anh.


“Cho nên, hôm nay nói với ngươi những lời đó là những lời trước đây tôi rất muốn nói với anh mà không nói ra khỏi miệng, nhưng trước đây là trước đây, tôi hiện tại, không còn thích anh nữa.


Không còn thích nữa, bốn chữ này, làm cho Phong Hành Diễm lần đầu tiên trong cuộc đời cảm nhận được chua xót!
Sao có thể không thích chứ? Những lời sáng nay cô nói, ít nhất có thể chứng minh rằng trước đây cô yêu anh bao nhiêu! Sao có thể đột nhiên lại không thích chứ?
Thương Trăn buông lỏng tay xuống, nhìn thẳng anh nói, “Tôi rất cảm ơn hôm nay anh đã giúp tôi, cũng hiểu vì sao anh chỉ có ham muốn với mình tôi, tôi là người phụ nữ đầu tiên của anh, luôn là ý nghĩa khác nhau, nhưng từ nay về sau, hy vọng anh sẽ có thể bắt đầu lại……”
Cô vừa nói xong, Phong Hành Diễm đột nhiên ôm eo cô hướng trong lòng ngực vừa dằn lòng, anh cúi đầu, hôn lên môi cô.

Bọn họ đã hôn qua rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần đụng chạm đối phương, đều có một loại cảm giác run rẩy!
Cái cảm giác này vừa làm người ta hận không thể trầm luân, vừa làm người ta cảm thấy nguy hiểm.

Không đợi Thương Trăn phản kháng, Phong Hành Diễm đã buông cô ra, Thương Trăn ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt quá mức thâm thúy của anh, đanh nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Tình cảm của Phong Hành Diễm luôn luôn rất mãnh liệt và rất trực tiếp, nhưng lúc này, trong mắt anh có phẫn nộ, có hung dữ, có không cam lòng, cũng có chua xót.

“Cái gì mà bắt đầu lại, anh cũng là người đàn ông đầu tiên của em không phải sao?”
Thương Trăn mím môi, “Nhưng như vậy cũng không……”
“Một khi đã như vậy, vì sao em không cho anh một cơ hội?”
Thương Trăn đột nhiên nhíu mày.


“Trước kia là em theo đuổi anh, sau này anh theo đuổi em được chưa?”
Cảm xúc phức tạp trong mắt Phong Hành Diễm, toàn bộ đều biến thành nhất định phải được, “Anh nhất định có thể theo đuổi được em!”
“Sẽ không!”
Anh nói xong cũng không biết đã chạm vào một dây thần kinh nào đó của Thương Trăn, cô dùng sức đẩy Phong Hành Diễm ra, biểu tình đột nhiên trở nên lạnh nhạt, “Muộn quá rồi, tôi phải đi về.


Phong Hành Diễm lại muốn phát hỏa bởi vì sự lạnh nhạt của cô, nhưng lại đè nén xuống.

Anh chưa từng trải qua cảm giác lo được lo mất này, chỉ cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, “Được người khác theo đuổi không tốt ư? Tại sao em lại tức giận?”
Anh buồn bã và cẩn thận, nhưng chỉ đổi lại một tiếng cười nhạo của Thương Trăn.

“Không có, ta không tức giận, ta chỉ không ngờ rằng anh tự nhiên lại muốn theo đuổi tôi mà thôi, như vậy đi, tôi theo đuổi anh mười một năm, anh cũng đuổi theo tôi mười một năm đi.


Lời nói của cô giống như cầm một chậu nước hất lên người Phong Hành Diễm, đột nhiên anh nhạy cảm phát hiện, giữa anh và cùng Thương Trăn, còn tồn tại một rãnh trời vô hình.

Bệnh viện, Thương Bách Tề biểu tình phức tạp rời đi, Thương Thanh Thanh bắt đầu cuồng loạn!

“Mẹ! Không phải mẹ nói tuyệt đối sẽ không có vấn đề sao? Lê Kính Dân kia sao lại tố cáo mẹ? Nếu như không thể đem mọi chuyển đẩy hết lên người Thương Trăn, dùng chuyện gièm pha lớn hơn nữa để che dấu chuyện hôm nay của con, thì sau này sao con có thể sống yên ở Trung Hải được?!”
Lúc này Lâm Tuyết Hàm đã sứt đầu mẻ trán, vừa nãy Thương Bách Tề còn rất bình tĩnh nói với bà ta, nếu ông điều tra ra chuyện này thật sự là bà ta làm, ông sẽ ra tòa ly hôn.

Lâm Tuyết Hàm luống cuống, Thương Bách Tề vẫn luôn là quả trứng hồ đồ, nhưng trải qua chiến dịch này, ông cũng nhận thức được ở đây có nhiều bí ẩn, nếu như thật sự ly hôn, bà ta có thể đi đâu đây?
“Thanh Thanh…… Thanh Thanh con đừng lo lắng, chuyện của con, sẽ không có ai nói ra ngoài.


“Sẽ không?” đôi mắt Thương Thanh Thanh đỏ bừng trừng mắt nhìn bà ta, sâu xa nói, “Hôm nay có mười ba người xem được, mẹ có thể bảo đảm bọn họ không nói bậy? Chỉ bằng Nhà họ Thương, sao có thể bịt miệng được bọn họ ?!”
Lâm Tuyết Hàm nghiêm túc, lại một lần nữa nhấn mạnh, “Con yên tâm, con đã quên con còn có ông ngoại? Ông ấy sẽ không để những người đó nói bậy.


Kỳ thật muốn bịt kín miệng bọn họ, chủ nhà họ Lâm trọng lượng còn kém, nhưng Vạn Thiệu Luân lại khác, nhà họ Vạn độc ác có tiếng, nhất định có thể làm những người hôm nay tới đây phải câm miệng! Nhưng mà Lâm Tuyết Hàm sẽ không nói cho Thương Thanh Thanh chuyện nhà họ Vạn.

Thương Thanh Thanh dù sao cũng còn nhỏ tuổi, nói một chút liền tin.

“Thật ư? Ông ngoại thật sự sẽ giúp con? Để cho những người đó không nói ra ngoài?”
Lâm Tuyết Hàm gật gật đầu, “Con yên tâm, bọn họ bảo đảm một chữ cũng không dám nói.


Thương Thanh Thanh nửa tin nửa ngờ, nhưng cảm xúc cũng bình phục không ít, cuối cùng cũng bắt đầu lo lắng cho mẹ ruột cô ta.

“Mẹ…… Chuyện hôm nay, mẹ phải làm sao đây? Cái tên Lê Kính Dân đó chỉ ra và khai nhận mẹ, bên phía ba……”

Sắc mặt Lâm Tuyết Hàm tiều tụy, “Không có việc gì…… Ông ấy cũng không có chứng cứ, sẽ không thể làm gì mẹ……”
Nói là nói như vậy, nhưng là bà ta lại mặt ủ mày chau, hiển nhiên hậu quả chuyện này không dễ giải quyết như vậy.

Thương Thanh Thanh tức giận nói, “Đều là tại mẹ, nếu như mẹ cẩn thận một chút, sẽ không xảy ra những chuyện này!”
Lâm Tuyết Hàm tự nhiên ôm hết tất cả sai lầm lên người mình, “Là mẹ không cẩn thận…… Nhưng…… Thanh Thanh à! Cho dù lần này mẹ tránh được, nhưng tạm thời không thể làm cái gì, sắp đến khai giảng, trường học của bọn con và các trường học khác không giống nhau, con nhất định phải trở nên nổi bật, tranh giành cho mẹ một phen!”
Nói đến cái này, Thương Thanh Thanh có chút mơ hồ đáp ứng, thành tích của cô luôn luôn không tốt, nhưng phế vật Thương Trăn kia lại luôn đứng đầu hàng năm, thầy cô giáo của bọn họ thực thích cô, còn nói Thương Trăn là kỳ tài.

Nghĩ muốn vượt qua Thương Trăn, nói dễ hơn làm?
Đột nhiên, Thương Thanh Thanh nghĩ tới những bản thảo trong phòng mà ông nội bà nội để lại cho Thương Trăn.

Nếu như nhớ không lầm, Thương Trăn dường như vô cùng dốc lòng đối với nghiên cứu chế tạo thuốc này, vậy thì những bản thảo đó……
Trong mắt Thương Thanh Thanh hiện lên một tia tính kế.

Thương Trăn về đến nhà không lâu, Phong Hành Diễm tới tặng một bộ lễ phục, mời cô ngày kia đi tham gia một cái buổi đấu giá, Thương Trăn vừa mới tan rã trong không vui với Phong Hành Diễm, vốn cho rằng với tính tình của anh, hẳn là sẽ không tiếp tục để ý tới mình nữa, nhưng không nghĩ tới, anh quay đầu đã mời mình rồi.

Thương Trăn vốn định không đi, nhưng vừa nghĩ đến buổi đấu giá lần này có liên quan đến miếng đất kia, Vạn Thiệu Luân cũng sẽ đến, cho nên cô do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là đáp ứng.

Cô đoán được Vạn Thiệu Luân sẽ đến, là bởi vì kiếp trước sau khi sự kiện về miếng đất kia nổ ra, Thương Thanh Thanh cảm thán một câu, may mà anh trai tốt không mua được.

Khi đó cô bị Thương Thanh Thanh bắt trở về, trong lòng không chỉ một lần điên cuồng nghĩ, vì sao không phải bị nhà họ Vạn mua đi?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.