Đọc truyện Giao Dịch Hào Môn Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần – Chương 56: Ủ Mưu Trả Thù
“Không phải không phải! Không phải là thật! Bách Tề, anh phải tin tưởng em!” Lâm Tuyết Hàm hoảng sợ cuống cuồng, không phải nói tốt lắm sao? Sao Lê Kính Dân lại đột nhiên phản chiến? Vạn Thiệu Luân làm chuyện kiểu gì đấy?
Thương Thanh Thanh cũng sợ đến ngây người, không phải mẹ nói tuyệt đối không có sai sót sao? Vì sao Lê Kính Dân lại không nói theo ý của mẹ con bọn họ?
Lâm Văn Phong cũng rất kinh ngạc, biểu hiện vừa nãy của Lâm Tuyết Hàm, làm bọn họ đều cho rằng Lê Kính Dân sẽ tố cáo Thương Trăn, nhưng mà hắn ta không có làm, ngược lại còn nói là Lâm Tuyết Hàm sai khiến.
Thương Trăn vốn còn rất mờ mịt, nhưng thoáng suy nghĩ một chút liền hiểu, có thể khiến cho Vạn Thiệu Luân ăn hành, chỉ có một người……
Vạn Thiệu Luân một chưởng nện vào mặt Lê Kính Dân, đánh ngã hắn ta xuống mặt đất, rồi cẩn thận lau tay mình.
“Nói! Vì sao không nghe lời?”
Anh ta vừa nghĩ đến lúc trước còn thề nói phải cho Thương Trăn ngồi tù, kết quả lại bị vả mặt đến cực điểm, sát khí trong mắt anh ta dường như rất chân thật!
Lê Kính Dân bị một cái tát tay của anh ta đánh đến hộc máu, quỳ rạp trên mặt đất cười, “Tại sao tôi phải nghe theo lời cậu? Cậu vừa đến đã ép tôi! Cho dù tôi nghe theo cậu cũng không có kết cục tốt!”
Hắn ta lau máu bên miệng.
“Chắc cậu không biết? Trước khi cậu tới, đã có người tới tìm tôi, cậu ấy nói đã bảo vệ được cho vợ con tôi, nhưng mà cha mẹ tôi bị hắc đạo bắt! Cậu ấy nói chỉ cần tôi nói thật, cậu ấy sẽ giúp tôi cứu người, cho nên vì sao tôi lại không nghe lời người bảo hộ tôi, ngược lại còn đi nghe lời một người muốn uy hiếp tôi chứ?!”
Vạn Thiệu Luân vừa nghe thấy hắn nói như vậy, liền biết là ai, anh ta phẫn nộ muốn đá Lê Kính Dân một cái, nhưng một người đi đến, ngăn cản anh ta.
“Vị tiên sinh này, Lê Kính Dân đã bị nhà họ Thương khởi tố, xin hỏi tôi có thể mang hắn ta đi không?”
Vạn Thiệu Luân từ xưa đến nay chưa bao giờ ăn phần thiệt như vậy, tất nhiên không đáp ứng, nhưng một quyền của anh ta đánh tới, lại bị đối phương bắt lấy.
“Cậu Vạn, nếu tôi là cậu, thì sẽ không đối nghịch cùng nhà họ Phong, nơi này là Trung Hải, không phải là Thượng Kinh, cho dù là Thượng Kinh, Vạn Hằng thấy thiếu gia nhà chúng tôi cũng không dám làm càn như vậy ! Cậu đừng quá ngang ngược.
”
Khuôn mặt tuấn tú của Vạn Thiệu Luân méo mó, “Tại sao Phong Hành Diễm lại muốn phá hỏng chuyện tốt của tôi?!”
Người vừa tới dùng một loại ánh mắt xem thường nhìn anh ta, “Cô Thương là vợ sắp cưới của thiếu gia nhà chúng tôi!”
Nhưng không phải nói Phong Hành Diễm rất chán ghét cô vợ sắp cưới của anh ta sao?!
Nhưng rốt cuộc Vạn Thiệu Luân không nói ra những lời này, sau đó nhìn người của Phong Hành Diễm mang người đi.
Nghĩ đến hai đồ vô dụng Lâm Tuyết Hàm và Thương Thanh Thanh, anh ta rất muốn cứ mặc kệ như vậy, nhưng nếu mặc kệ, chắc chắn bọn họ không gánh được, cho nên không còn cách, Vạn Thiệu Luân lạnh lùng gọi điện thoại.
Lúc đi ra khỏi cục cảnh sát, trời đã tối khuya.
Nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào tới tâm tình tốt của Thương Trăn.
Vốn cho rằng hôm nay sẽ có một trận đánh ác liệt phải đánh, không rằng lại được giải quyết rất nhẹ nhàng! Trái lại là Thương Bách Tề cùng Lâm Tuyết Hàm vẫn luôn ầm ĩ, cuối cùng vẫn là Thương Thanh Thanh “Té xỉu”, trận khắc khẩu này mới tạm thời kết thúc.
Vừa nghĩ đến ánh mắt âm độc trước kia của Lâm Tuyết Hàm, Thương Trăn thở dài, vốn định nhân thời điểm Lâm Tuyết Hàm không phòng bị gì với cô, nhất cử thu phục bà ta và Thương Thanh Thanh! Dù sao thì cô cũng không muốn sống cùng kẻ thù dưới một mái nhà.
Nhưng bởi vì Vạn Thiệu Luân đột nhiên nhúng tay vào, nếu lúc này không bức được Lâm Tuyết Hàm phải đi, sau này lại đối phó bọn họ sẽ có chút khó khăn.
Lâm Văn Phong thấy Thương Trăn không theo anh đến bệnh viện, liền chạy theo muốn đưa tiễn cô.
Lúc này anh cũng không biết nên tin ai, nếu Lâm Tuyết Hàm là làm người xúi giục, vậy Thương Thanh Thanh thật sự vô tội sao? Anh cự tuyệt nghĩ tới vấn đề này, lại vì chuyện hôm nay hoài nghi Thương Trăn mà cảm thấy hối hận.
Nhưng anh còn chưa có tới gần Thương Trăn, liền có một người đi ra từ chỗ tối, một tay đem Thương Trăn ôm vào trong ngực.
Nhìn thấy được người đó là ai, bước chân Lâm Văn Phong dừng lại, người bây giờ Thương Trăn nhất muốn gặp, hẳn là anh ta đi.
Phong Hành Diễm đột nhiên xuất hiện, dọa Thương Trăn nhảy dựng!
Anh hơi hơi nhướng mày, “Thấy anh vui lắm đúng không? Có phải rất cảm kích anh không? Muốn lấy thân báo đáp chứ?”
Thương Trăn nhịn không được lườn anh một cái, nhưng dù sao hôm nay đúng là nên cảm ơn Phong Hành Diễm đã giúp cô, cho nên cô thấp giọng nói.
“Chuyện hôm nay, cảm ơn anh.
”
“Cảm ơn cái gì!” Phong Hành Diễm chẳng hề để ý, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia sắc bén, “Nhà họ Vạn người trước nay đều khiến cho người ta chán ghét, hắn ta không đáng trỏ ngại thì cũng thôi, thế nhưng hắn lại vươn tay đến chỗ em, anh còn muốn chặt tay hắn!”
Trái tim Thương Trăn khẽ nhúc nhích, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
“Hắn đúng là rất chán ghét, anh có muốn cho hắn ta một bài học cả đời khó quên không?”
Phong Hành Diễm sóng vai đi bên cạnh cô dưới ánh đèn đường, cận vệ đi theo phía sau, nghe thấy Thương Trăn nói, Phong Hành Diễm cũng không có chút khinh thường nào, mà là rất có hứng thú hỏi.
“Bài học gì?”
Thương Trăn cười bí hiểm, “Theo tôi được biết, lần này hắn ta tới đây là vì miếng đất ở thành tây.
”
Cô cố gắng nhớ lại tất cả chi tiết của kiếp trước, chậm rãi nói, “Nhà họ Vạn muốn xây dựng một khu biệt thự cho người giàu ở đó, mà chủ nhân miếng đất kia muốn dùng phương thức đấu thầy để bán, nhà họ Vạn nhất định phải được khu đất đó, mà anh phải làm, chính là nâng giá miếng đất đó lên.
”
Phong Hành Diễm không nghĩ tới loại chuyện này Thương Trăn cũng biết, anh sờ sờ cằm, “Miếng đất đó không tồi, anh cũng muốn có nó, ý của em, là muốn anh chắp tay nhường lại?”
Thương Trăn cười liếc mắt nhìn anh, “Không phải chắp tay nhường lại, mà là bất đắc dĩ nhường cho hắn! Miếng đất đó có vấn đề, tôi dám cam đoan, tiền của nhà họ Vạn đổ vào đó, nhất định sẽ mất sạch.
”
“Có vấn đề?” Phong Hành Diễm híp híp mắt, rất nhiều người trong bọn họ đều đã kiểm tra miếng đất đó, đều không có vấn đề gì, vì sao Thương Trăn lại nói như vậy?
“Nhìn bên ngoài không có vấn đề gì, nhưng miếng đất đó ở thành thị cũ, là đống rác rưởi! Sau đó rác bị chôn sâu xuống, làm thành sân gôn, nhìn bên ngoài quả thực là không có vấn đề, nhưng miếng đất đó trải qua nhiều năm phân giải, bên trong đã ô nhiễm thành tai họa, một khi xây thành nhà ở, chưa nói đến thường xuyên sẽ có mùi lạ, người sống ở đó cũng sẽ bị bệnh ngoài da!”
Cô không phải bắn mũi tên không có đích đến, kiếp trước đúng là có người bởi vậy mà lỗ sạch vốn, mà người bán đất đã sớm chạy không thấy bóng dáng.
Phong Hành Diễm thấy cô nói chắc như đinh đóng cột, không khỏi tin, “Được, anh giúp em, đúng lúc anh cũng thấy nhà họ Vạn không vừa mắt, có thể chỉnh bọn họ cũng không tồi.
”
Thấy Phong Hành Diễm dễ dàng như vậy đã đáp ứng rồi, Thương Trăn không khỏi cười, dưới đèn đường, gương mặt cô không còn sự sắc sảo như lúc sáng nay, ngược lại còn trở nên hết sức dịu dàng, đầu quả tim Phong Hành Diễm khẽ rung động, vươn tay sờ sờ cô.
“Hôm nay Vạn Thiệu Luân có làm như vậy với em không?”
Thương Trăn há mồm muốn nói hành vi buồn nôn của Vạn Thiệu Luân ngày hôm nay, nhưng cô đột nhiên giác ngộ, cô và Phong Hành Diễm quen thuộc như vậy khi nào?
Thương Trăn nhìn gương mặt tuấn mỹ của Phong Hành Diễm, trong lòng có chút bối rối, cô cũng không muốn yêu, đặc biệt là cùng với Phong Hành Diễm, nhưng vì sao có loại cảm giác Phong Hành Diễm càng lún càng sâu ?
Cô há miệng thở dốc, thấy hôm nay Phong Hành Diễm đã giúp cô giúp nàng hai lần, cô quyết định ôn hòa một chút.
“Nếu tôi nói, kỳ thật tôi đã không thích anh, chuyện sáng nay chỉ là hiểu lầm, anh sẽ như thế nào?”.