Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 203: Xét nghiệm


Đọc truyện Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm – Chương 203: Xét nghiệm

Hắn có thể nhớ rõ những phản ứng của
Kiều Na đêm đó, cô từ lâu đã không phải là một cô gái chưa nếm mùi đời.
Không hiểu sao khi nghĩ điểm đấy, hắn liền canh cánh trong lòng.

Những lời này thật sự quá khó nghe, hơn
nữa còn có hai nhân viên của công ty ở đây. Đây quả thật là một cái tát
vào mặt Kiều Na, khiến cô mất hết mặt mũi.

Khải Sâm ngây ngẩn cả người, nhìn chằm
chằm Phương Thiệu Hoa nhưng vốn không nhận ra hắn đang nói thật hay đùa. Nếu là nói đùa, vậy thì cũng đùa quá lố tay rồi.

Thư ký của Kiều Na lập tức nổi giận: “Anh!!!”

Kiều Na vỗ nhẹ lên vai cô ấy, ý bảo hãy
lui ra phía sau. Cô cũng không tức giận, không xấu hổ, chỉ đứng thẳng
lưng, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười mỉm.

Khải Sâm thấy thế, lập tức hoà giải:
“Được rồi, được rồi, nói giỡn cũng đã nói rồi, bây giờ đã trễ, chúng ta
cũng phải chia tay nhau, khi khác lại hẹn nhau ăn cơm”

Kiều Na nở nụ cười gật đầu, lễ phép chào hỏi: “Được, rất mong được gặp lại giám đốc Khải”

Trước đó vài giây đã bị người khác nhục
mạ, nhưng vẫn có thể chịu được, còn duy trì nụ cười mỉm như thế. Chỉ
riêng phong thái này cũng đã khiến cho người ta cảm thấy người phụ nữ
này không đơn giản, lại càng khiến cho người ta có vài phần khâm phục.

Sau đó, Kiều Na dẫn đầu cùng thư ký đi
ra ngoài, ánh mắt chưa từng lướt qua Phương Thiệu Hoa một lần, rõ ràng
là hoàn toàn xem thường hắn.

Vừa ra khỏi khách sạn, thư ký đã nhịn không được nói: “Tổng thanh tra, tên giám đốc Phương vừa rồi thật quá đáng”


Kiều Na mang kính râm vào, nói: “Cô cũng thấy giám đốc Khải đang ở đây đó thôi. Nếu tranh cãi gay gắt thì chúng
ta sẽ chỉ càng tạo ra ấn tượng xấu thì bất lợi cũng chỉ thuộc về chúng
ta, đây là thứ nhất. Thứ hai, trên thương trường cần phải tránh gây thù
chuốc oán. Tuy rằng công ty của chúng ta có khác ngành nghề với tập đoàn Phương Viên, nhưng trời tính có nhiều chuyện khó lường trước được. Quan trọng nhất chính là phải tự mình trải đường rút quân. Thứ ba, có nhiều
lời cũng chỉ là vô nghĩa, nghe một chút rồi ném ra phía sau. Cần gì chấp nhất những lời vô nghĩa đó của một kẻ bỏ đi chứ?”

Nghe thấy ba chữ “kẻ bỏ đi”, thư ký phù một tiếng nhịn không được mà bật cười, khó chịu trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.

Kiều Na mở cửa xe, vừa định lên xe thì một bàn tay bỗng nhiên bắt lấy cánh tay cô từ phía sau.

Kiều Na khẽ cau mày, quay đầu liền nhìn thấy gương mặt đang tức giận của Phương Thiệu Hoa.

Hơi nhíu mi, Kiều Na nhếch môi, nói: “Phương thiếu, còn có chuyện gì sao?”

Phương Thiệu Hoa nhìn chằm chằm cô, ánh
mắt hắn trừng cô một cách thô lỗ. Lúc đuổi đến, hắn nghe rõ mồn một
những lời Kiều Na đã nói. Chết tiệt! Còn chưa từng có người nào dám nói
hắn như vậy. Kẻ bỏ đi? Được, rất tốt!

Phương Thiệu Hoa hừ lạnh một tiếng, ép
sát đến trước mặt cô, ngữ điệu mang theo trào phúng: “Sao? Bị tôi nói
đến thẹn quá hoá giận à? Đừng quên, cô đã không còn là gái trinh nữa, cô chẳng thể nào che giấu chuyện này quá lâu đâu. Một người như cô sớm nên để cho toàn thế giới biết đến. Cả ngày đi câu dẫn đàn ông, thật không
biết liêm sỉ!”

Kiều Na cười rộ lên, cười đến sáng rực cả gương mặt.

Cô càng cười, hai hàng chân mày của Phương Thiệu Hoa càng nhíu chặt. Hắn nghiến chặt răng, gằn từng chữ: “Cô cười cái gì?”

Cảm thấy cười đủ, Kiều Na mở túi xách,
rút ra một tờ chi phiếu rồi viết mười vạn đồng lên đó, dùng sức đính lên trán Phương Thiệu Hoa “Anh chê tôi không còn trinh, tôi còn chưa chê
quả dưa chuột màu đen đó của anh là may rồi. Đây là mười vạn, Phương
thiếu, ba ngày sau nhớ mang giấy xét nghiệm sức khỏe đến cho tôi. Bởi

vì… tôi rất sợ bẩn!”

Sắc mặt Phương Thiệu Hoa xanh mét.

Kiều Na không thèm nhìn hắn, vòng eo
linh hoạt trượt qua một bên thoát khỏi sự giam cầm của hắn. Sau đó, cô
lên xe, thư ký lập tức lái đi.

Chiếc xe màu đó bình thản rời khỏi bãi
đỗ xe, Kiều Na vung tay ra cửa sổ, nói: “Đúng rồi, giấy báo xét nghiệm
cứ gửi qua bưu điện là được rồi. Dạo này tôi rất bận rộn, không rảnh gặp những người lông gà vỏ tỏi”

Lời còn chưa dứt, xe đã mất dạng.

Phương Thiệu Hoa đứng một mình trong bãi đỗ xe, nhìn tờ chi phiếu trong tay, từ con số 1 đầu tiên đến con số 0
cuối cùng, sắc mặt càng ngày càng đen, càng ngày càng trầm, chẳng khác
gì Bao Thanh Thiên.

Đây là cái gì? Là công lao chơi gái đêm đó của hắn sao? Còn có… con mẹ nó cái gì mà giấy xét nghiệm!

Hắn nắm tờ chi phiếu trong tay, dùng sức vò thành một cục ném trên mặt đất, sau đó giơ chân đạp lên chiếc Hummer của mình khiến cho còi báo hiệu hú lên vài tiếng.

Người phụ nữ chết tiệt! Hắn muốn giết cô ta!

Ngồi ở trong xe, Kiều Na nhếch môi, dung nhan xinh đẹp nở rộ mãnh liệt như hoa anh túc.

Vừa rồi hắn làm trò trước mặt Khải Sâm,
cô không muốn lên cơn, nhưng cũng không có nghĩa Kiều Na này dễ bị khinh thường. Nếu nghĩ cô như vậy, chính là mười phần sai hoàn toàn!

Cô cho tới bây giờ cũng không phải là người dễ đối phó.


Điện thoại vang lên, Kiều Na xem, là Chu Hiểu Đồng gọi đến.

Chu Hiểu Đồng hỏi cô, cuối tuần này đi dã ngoại cắm trại được không, cả nhà Tô Mộc Vũ cũng sẽ đi.

Kiều Na từ chối không chút suy nghĩ.
Giỡn à? Cô đi làm gì? Nhìn hai gia đình đó ân ân ái ái sao? Cô mới thèm
đi để thấy thêm khó chịu, chẳng thà bỏ thời gian đi bar hay shopping,
may mắn còn có thể vớt được một anh chàng dễ nhìn một chút.

Huống chi, Chu Hiểu Đồng cùng Tô Mộc Vũ
đã bắt đầu nói bóng nói gió với cô rằng phải tìm một người, phải tìm một cuộc sống ổn định, kết hôn, kết hôn cái gì…

Cái loại tình yêu hôn nhân này cô cũng
không tin, chẳng phải là có biết bao người đàn ông đến với cô với những
mục đích của họ sao? Xã hội này, cô hiểu rõ nó hơn so với bất cứ kẻ nào.

Kiều Na nhìn lịch, khoảng cách cô chính
thức bước vào tuổi thứ ba mươi còn hai tháng lẻ năm ngày. Tranh thủ hai
tháng lẻ năm ngày này, cô phải tiêu xài lãng phí một chút. Qua ba mươi
tuổi, tùy tiện tìm một người đàn ông, sinh một đứa bé. Đời này, cô không còn muốn dây dưa với người đàn ông nào nữa.

Kiều Na nhếch khóe miệng, giẫm chân ga chạy như bay.

Cả tháng nay, đừng nói quán bar, ngay cả nhà cô cũng không về nhiều. Thủ tục của cuộc triển lãm nghệ thuật lần
này đều do tự cô quyết định. Hiệu quả của cuộc tuyên truyền lần trước có chút bất ngờ, không chỉ có truyền thông trong giới nghệ thuật mà còn cả truyền thông trong cả giới giải trí đều rất có hứng thú với những đối
tác trong cuộc triển lãm lần này. Toàn bộ công ty đều mong chờ sự thành
công lần này, còn có vài công ty tư nhân đã chủ động chìa cành ô-liu, tỏ vẻ muốn góp tên vào triển lãm.

Thư ký có chút kích động gõ cửa, nói:
“Tổng thanh tra, mấy công ty tư nhân đó đều tỏ vẻ muốn góp vốn, mỗi công ty ra giá ít nhất là một ngàn năm trăm vạn. Chị xem…”

Kiều Na nhận lấy bản kê khai, nhìn con
số hai ngàn năm trăm vạn nằm sau hai chữ Phương Viên, cô hơi híp mắt.
Đây là công ty của Phương Thiệu Hoa.

Tên đàn ông kia, rốt cuộc muốn làm cái
gì? Hai ngàn năm trăm vạn cũng không phải là con số nhỏ. Tuy rằng danh
tiếng của những tác phẩm nghệ thuật khá lớn trên thị trường nhưng lợi

nhuận của nó cũng không phải là quá cao, nếu đầu tư hiển nhiên có chút
mạo hiểm. Chẳng lẽ, hắn vẫn còn để bụng chuyện kia sao?

Đối với người đàn ông kia, cô thật sự có chút không hiểu.

Kiều Na ngẫm nghĩ năm phút, sau đó đưa
ra quyết định: “Phương diện tài chính tuy rằng chẳng phải dư dả nhưng
cũng đủ dùng. Cho nên lần này chúng ta không dựa vào bất cứ kẻ nào. Quả
táo lớn này, công ty chúng ta độc chiếm là được rồi!”

Mà bên kia.

Thư ký gõ cửa phòng làm việc của Phương
Thiệu Hoa, báo cáo: “Tổng giám đốc Phương, đối phương nói không cần tài
trợ nữa, đồng thời cũng cám ơn ý tốt của công ty chúng ta”

Trong mắt Phương Thiệu Hoa xẹt qua tia
sáng lạnh. Hai ngàn năm trăm vạn lại không thể khiến cho cô mắc câu,
người phụ nữ này lại một lần nữa vượt ra khỏi dự liệu của hắn.

Thư ký có chút ấp úng nói: “Ngoài ra…”

Phương Thiệu Hoa không kiên nhẫn: “Có gì thì cứ nói đi”

Thư ký lau mồ hôi, đáp: “Tổng thanh tra Kiều kia… bảo tôi thúc giục anh… khi nào thì đưa… xét nghiệm sức khỏe”

Trong phút chốc, sấm sát vang dội, sát khí cuồn cuộn cả văn phòng. Thư ký sợ tới mức ôm đầu, bật người trốn chạy.

Boss lớn phát điên, bạo lực tăng gấp mười lần!!!

Phương Thiệu Hoa đứng trước cửa sổ sát
đất, nhìn xuống phía dưới. Khoảng cách tầm một trăm thước khiến những
chiếc xe bên dưới chỉ nhỏ như một đàn kiến.

Trên tấm kính thủy tinh là gương mặt
thâm trầm của hắn, cùng với độ cong trên khóe miệng: Kiều Na, không bắt
được cô, tôi sẽ không mang họ Phương!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.