Đọc truyện Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm – Chương 202: Người từng trải
Kiều Na đi ra khỏi biệt thự, giờ này cũng không kịp để về nhà thay quần áo, xe vẫn còn ở bãi đậu trong khách sạn đêm qua.
Gọi một chiếc taxi đi thẳng đến công ty.
Kiều Na xoa nhẹ mi tâm. Cô cảm thấy hôm qua quả thật đã quá tay, may mắn hợp đồng tài trợ không bị mất. Tuy nhiên lại gặp phải Phương Thiệu Hoa, một người không dễ đối phó.
Kiều Na nhìn ngón tay của mình, mớ hỗn độn tối qua lúc mờ lúc tỏ xuất hiện, dường như chạm phải một thứ gì đó nhưng cô không nhớ rõ lắm. Kiều Na nắm chặt tay, đẩy cánh cửa xe, cầm lấy hợp đồng đi vào công ty.
Một bước vào công ty, ánh mắt nhân viên đều quét đến. Mọi người nhỏ giọng bàn tán nhưng lại sợ cô nghe thấy.
Đi vào văn phòng, thư ký cũng vào theo sau. Kiều Na đem hợp đồng đưa cho thư ký, nói: “Hợp đồng đã được ký tên, cô liên hệ với phía bên kia đi, đồng thời cũng bắt đầu bố trí khu vực triển lãm”
“Vâng, tôi lập tức đi chuẩn bị” Thư ký không hề hoài nghi bản hợp đồng này. Cô ta đi theo Kiều Na hai năm, trong hai năm này, sự tài giỏi của tổng thanh tra Kiều cô ta đều nhìn thấy. Chỉ cần cô ấy ra tay, không có chuyện gì là không làm được. Cùng là phụ nữ nhưng cô lại bội phục Kiều Na sát đất.
“Quay lại” Kiều Na ngồi xuống ghế, đầu còn có chút đau, không biết là do say rượu hay vì tác dụng còn lại của thuốc “Bên ngoài đang bàn tán cái gì?”
Thư ký ngây ra một lúc, cô ấy không nghĩ tới cô sẽ hỏi điều này nên ấp úng: “Dường như đang bàn tán… chị không thay quần áo, còn có… tối hôm qua chị đi gặp giám đốc Hoàng… một mình”
Kiều Na lập tức hiểu rõ.
Cô nghĩ cũng không nghĩ ra rằng những người đó đang bàn tán chuyện cô vì hợp đồng tài trợ mà đi ngủ với tên giám đốc Hoàng đó, còn đối với cô ‘bán mình cầu tài’ như vậy mà khinh thường.
Kiều Na không thèm để ý nhếch khóe miệng, vẫy tay cho thư ký rời đi, mà bản thân lại tự lấy một bộ quần áo sạch vào toilet thay ra.
Lúc thay quần áo, cô nhìn dấu vết ái muội trên người, hơi nhíu mày. Cô chợt nhớ tới, mấy ngày nay hình như là thời gian trứng rụng, rất dễ mang thai.
Lúc tan làm, nhất định phải nhớ mua thuốc ngừa thai.
Kiều Na dạo này rất bận rộn. Tháng sau có một buổi triển lãm, cô muốn nhân cơ hội này đưa một số nghệ nhân có tài trong nước ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, ý nghĩ này cũng được Tô Mộc Vũ đồng ý.
Trung Quốc luôn luôn là một đại lục của nghệ nhân, nhưng nếu là người trong nghề đương nhiên hiểu rõ Trung Quốc chỉ phát triển một cách từ từ, còn kém xa các nước khác như Ý và Nhật Bản.
Một nhóm nghệ nhân trong nước được đào tạo chuyên sâu có thể sẽ tạo nên một làng sóng mới trong giới làng nghệ nhân Trung Quốc, đồng thời danh tiếng công ty cũng có thể được nâng lên một tầm cao mới. Tuy nhiên nếu không thành công, công ty cũng có thể sẽ thất bại thảm hại, cô phải vạn phần cẩn thận.
“Thư ký của công ty Khải Việt gọi điện thoại đến, hỏi chị ngày mai có thể bớt thời giờ gặp mặt bàn chuyện hợp tác hay không”
Thư ký đến thông báo công việc trong ngày, Kiều Na xoa nhẹ huyệt thái dương, nói: “Được rồi, chuyện này không thể qua loa được. Sáng mai trước giờ nghỉ trưa tôi sẽ đến tìm giám đốc Khải”
Kiều Na một khi tiến vào trạng thái làm việc, hoàn toàn là một người rất tập trung, rất nhanh đã ném chuyện thuốc tránh thai ra sau đầu.
Mà hôm nay, văn phòng của Phương Thiệu Hoa đều tràn ngập sát khí.
Người của văn phòng thủ quỹ cầm giấy tờ đến muốn lấy chữ ký của Phương Thiệu Hoa, lại bị thư ký ngăn lại. Cô ấy chỉ chỉ hướng Phương Thiệu Hoa, nói: “Hôm nay tâm tình hình như không tốt, hay là ngày mai anh hãy đến đi”
“Vào đi!” Nhưng thanh âm lạnh lùng của Phương Thiệu Hoa đã vang lên. Nhân viên thủ quỹ rụt đầu đi vào, quả thật sắp sùi bọt mép đi ra.
Hôm nay boss lớn không vui, quả thật là cực kỳ không vui. Vốn dự trù bị cắt giảm một phần tư không nói, vì kim ngạch thu chi tháng này đều bắt toàn thể trưởng phòng cùng phó phòng tăng ca.
Hắn ta đã dự cảm rằng, chỉ cần hắn bước vào căn phòng đó, nhất định sẽ bị loạn đao chém chết…
Hai ngày liên tiếp Phương Thiệu Hoa tìm khắp ‘hang cùn ngõ hẹp’ để bới móc sai phạm, thậm chí là những lỗi nhỏ nhặt nhất. Cả công ty, nơi nơi đều là oán khí. Lúc hắn đi ra khỏi công ty, sau lưng đều là ánh mắt dao găm vô hình như muốn chém chết hắn.
Khi hắn vừa quay đầu lại, những ánh mắt dao găm đó liền thu lại sự ai oán mà chuyên tâm làm việc.
Phương Thiệu Hoa kéo kéo cà vạt, nhảy vào trong xe. Hắn cũng không biết mình bị làm sao nữa, hai ngày nay chán nản đến phát sợ.
Chẳng lẽ là bởi vì Kiều Na? Phương Thiệu Hoa cười lạnh: Làm sao có thể?!
Di động vang lên, là Khải Sâm, một người bạn của hắn.
Khải Sâm cười nói: “Phương thiếu, tôi có một mối làm ăn về nghệ thuật gốm sứ, cậu có hứng thú không?”
Đôi mắt Phương Thiệu Hoa hơi động một chút, nếu như hắn nghĩ không sai thì… Ánh mắt hắn bỗng nhiên xẹt qua một tia hứng thú, đáp ứng: “Ừ, tôi sẽ đến”
Một chiếc Hummer khí phách phát ra thanh âm động cơ dũng mãnh, chạy nhanh ra khỏi bãi đỗ xe.
Lúc Phương Thiệu Hoa chạy đến khách sạn, Kiều Na cùng Khải Sâm đã hoàn tất hết thủ tục hợp tác và cùng đi ra ngoài.
Kiều Na mỉm cười, nói: “Cám ơn giám đốc Khải, lần hợp tác này tôi tin rằng sẽ rất thành công”
Khải Sâm nhìn Kiều Na một cách tán thưởng, vươn tay nói: “Tổng thanh tra Kiều, không nghĩ tới cô chẳng những rất xinh đẹp mà còn là người quyết đoán hiếm thấy như vậy. Tôi rất mong đợi sự hợp tác lâu dài giữa chúng ta”
Kiều Na cũng vươn tay bắt tay với hắn “Tôi cũng rất chờ mong có thể tiếp tục hợp tác cùng với người nhìn xa trông rộng như giám đốc Khải đây”
Phương Thiệu Hoa vừa đến liền nhìn thấy bộ dạng thân mật cười cười nói nói bắt tay nhau của Kiều Na và Khải Sâm. Hắn không hiểu vì sao lại có chút giận dỗi như vậy.
Người phụ nữ này thật đúng là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Ba mươi sáu tiếng trước mới cùng hắn lăn lộn trên một chiếc giường, bây giờ lại nhanh chóng quyến rũ một người đàn ông khác như vậy.
Khải Sâm thấy hắn tới, lập tức giới thiệu: “Đây là tổng giám đốc Phương, là người quen của tôi. Tổng thanh tra Kiều, nếu có sự giúp đỡ của tổng giám đốc Phương đây, công ty của cô có thể phát triển là chuyện bình thường”
Kiều Na không nghĩ tới Phương Thiệu Hoa lại đến đây, cô cũng hơi ngạc nhiên một chút nhưng liền chấn chỉnh biểu cảm của mình. Cô vươn tay ra, nói: “Tổng giám đốc Phương, lần đầu gặp mặt, mong anh chiếu cố”
Phương Thiệu Hoa nghe thấy, cô quả thật là kẻ biết tính toán. Hắn nhíu mi, hỏi: “Lần đầu gặp mặt?”
Khải Sâm kinh ngạc, nói: “Sao thế? Chẳng lẽ hai người đã biết nhau rồi sao?”
Kiều Na tiếp chuyện rất nhanh: “Cũng có duyên vài lần nhưng nói chung là không quen”
Sắc mặt Phương Thiệu Hoa quả thật có thể dùng từ “âm trầm” để diễn tả. Không quen? Lăn lộn trên giường với nhau một lần có tính là không quen không?
Khải Sâm lại không biết nội tình bên trong, chỉ mở miệng vui đùa: “Phương thiếu, cô Kiều đây rất xinh đẹp nhé, lại còn biết cách làm việc nữa. Hôm nay tôi muốn giới thiệu cho anh, nói không chừng còn có thể trở thành một mối lương duyên đó”
Kiều Na khẽ cau mày.
Phương Thiệu Hoa đem động tác nhỏ này của cô thu vào mắt, cười lạnh trong lòng: Sao? Bất mãn như vậy rồi à? Chẳng lẽ Phương Thiệu Hoa hắn không xứng để trở thành người quen biết của Kiều Na cô sao?
Phương Thiệu Hoa hừ lạnh một tiếng, cười như không cười, nói: “Khải Sâm, chú đang đùa à? Chẳng lẽ chú không biết tổng thanh tra Kiều đây đã duyệt qua vô số người rồi, kinh nghiệm rất phong phú. Chú nghĩ rằng tôi sẽ có hứng thú với cô ta sao?”