Đọc truyện Giao Dịch Đêm Đầu Tiên – Chương 17.1
Editor: SunniePham
Cuối cùng chỉ còn lại Lê Hiên và Lê Tử Hâm ở lại trong phòng, hai người cùng có một trạng thái giống nhau là cùng chờ đợi. Đã nhiều ngày như vậy,
mặc dù Lê Hiên đều đến thăm Lê Tử Hâm, nhưng thời gian chỉ có hai người ở trong phòng cũng tương đối là khá ít, trong phòng luôn có Lê Diệu Hoa
hoặc là Tạ Tú Quyên, thậm chí có lúc Lý Tường Vĩ cũng sẽ xuất hiện mà
quấy rầy.
“Chuyện đó. . . . . . Lê Hiên.” Hiếm khi có thời gian
hai người được ở riêng để nói chuyện với nhau, Lê Tử Hâm muốn hỏi anh
mấy câu, nhưng mà gương mặt cô lại trở nên đỏ bừng, rồi lại do dự.
“Có gì cứ nói.” Anh đương nhiên biết rõ là cô có lời muốn nói với mình, Lê
Hiên không biết cô đang suy nghĩ chút cái gì, mà lại làm cho bản thân cô ngượng ngùng tới vậy.
Hít sâu một hơi, Lê Tử Hâm lấy can đảm hỏi anh: “Lê Hiên, anh thật sự chán ghét tôi tới vậy sao? Hôm đó, ở quán
bar anh đối với tôi. . . . . . có phải anh suy nghĩ là muốn làm cho tôi
cảm thấy nhục nhã hay không?”
Lê Hiên sửng sốt. Không ngờ Lê Tử
Hâm lại có thể hỏi mình vấn đề hôm đó, nói thật, chuyện hôm đó, không
phải là anh quên toàn bộ, đương nhiên là anh vẫn còn nhớ tới cơ thể Lê
Tử Hâm rất đẹp, phản ứng rất ngây ngô.
Lê Tử Hâm phát hiện Lê
Hiên dùng ánh mắt nóng hừng hực quan sát mình, làm cho cô càng thêm
ngượng ngùng không thôi, thậm chí cô bắt đầu có chút hối hận khi mình
lại nói tới cái đề tài này: “Thôi, anh không cần trả lời, tôi hiểu rồi! Chỉ là. . . . . . Lê Hiên, tôi hi vọng anh sau
này không cần làm như vậy, dù sao tôi cũng không còn là một đứa bé nữa.
Bình thường anh luôn ăn nói sắc bén, đối với tôi luôn khinh thường tôi
vẫn còn chưa tính xổ với anh, nhưng mà anh lại dùng thủ đoạn như vậy,
thật sự là quá xấu hổ rồi.” Lê Tử Hâm mới vừa nói xong, Lê Hiên chưa kịp trả lời thì Tạ Tú Quyên đã đi vào phòng trên tay còn cầm theo cái bình
thủy.
“Tiểu Hiên, cha con ở bên ngoài, ông ấy có mấy lời muốn nói với con, con ra ngoài một chút đi.” Tạ Tú Quyên đặt bình thuỷ lên bàn,
lấy ra hai chén, còn cười dặn dò anh: “Mau đi đi, nhớ trở lại uống
canh.”
Lê Hiên gật đầu một cái, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Tạ Tú Quyên mở nắp bình thủy ra, mùi thơm của canh xương tỏa ra bốn phía.
Lê Tử Hâm mỉm cười nói: “Tay nghề của dì Tạ thật tốt, chờ sau khi con khỏi bệnh, nhất định phải theo dì học tập.”
Tạ Tú Quyên gật đầu liên tục, “Được, lúc đó đương nhiên là dì sẽ đem hết
tài nghệ truyền lại cho con, như vậy mới có thể đảm cho con của dì sau
này cả đời đều được ăn món ngon!”
“Dì!” Lê Tử Hâm cũng không biết nên nói cái gì, dứt khoát ngậm miệng lại yên lặng mà uống canh.
Lê Hiên đi ra khỏi phòng bệnh thì nhìn thấy cha của mình đang đứng dựa vào tường, nét mặt có chút nặng nề.
“Cha? Cha. . . . . . Muốn nói chuyện gì với con?” Còn phải núp ở bên ngoài nói? Lê Hiên cảm thấy kỳ lạ, chờ cha mình mở miệng.
“Tiểu Hiên, cha chỉ là muốn hỏi con một câu, con và Tử Hâm. . . . . . Có phải là không có khả năng không?” Lê Diệu Hoa ngẩng đầu nhìn con trai mình,
nghiêm túc hỏi.
“Vấn đề này làm sao con có thể trả lời cho cha
được? Ít nhất. . . . . . Bây giờ thì không thể nào, đừng nói chi đến Lê
Tử Hâm, chỉ cần nói bây giờ con cũng sẽ không muốn vội vàng kết hôn với
người phụ nữ nào cả. Nếu như hai người muốn con
và Lê Tử Hâm kết hôn, sau đó tiếp nhận di sản, thì e là hai người nên
sớm bỏ cuộc đi.” Lê Hiên không sợ hãi chút nào mà nhìn thẳng vào mắt Lê
Diệu Hoa, nói ra suy nghĩ của mình.
“Là như vậy sao?” Lê Diệu Hoa bất đắc dĩ thở dài một tiếng, bước lên đưa tay vỗ vỗ lên bả vai Lê
Hiên, “Chuyện gì cũng đừng nói quá chắc chắn, có những lúc, ví dụ như
hôm nay cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Lê Hiên cười đến tự tin, hoàn toàn không đem lời của cha mình để ở trong lòng, nhưng ngoài
miệng vẫn trả lời lại: “Con biết rồi, tóm lại, những chuyện này cha cũng không cần suy nghĩ nhiều. Đây là vấn đề giữ chúng con, con tin tưởng,
con có thể xử lý tốt, Lê Tử Hâm cũng vậy.”
“Được rồi, vào đi
thôi.” Lê Diệu Hoa lộ ra nét mặt hết cách với anh, rồi bảo Lê Hiên mau
vào đi, “Tối nay con ở lại đây với Tử Hâm đi, mấy ngày nay mẹ con cảm
thấy hơi mệt, cha đưa bà ấy về nhà nghỉ ngơi.” Ông đang nói, thì đúng
vừa lúc Tạ Tú Quyên từ trong phòng bệnh đi ra.
“Cha mẹ không cần chăm sóc Tử Hâm nữa rồi, mấy ngày nữa thì con bé có thể xuất viện.” Lê Diệu Hoa bổ sung thêm một câu.
Lê Hiên suy nghĩ một chút, hình như là cũng đúng vậy, đúng lúc tối nay anh cũng không có chuyện, vì vậy anh gật đầu đồng ý.
Lúc Lê Hiên trở lại phòng bệnh, thì trong phòng bệnh đơn tràn đầy mùi thơm
của canh xương, Lê Tử Hâm đang cầm một chén canh mà uống từng chút một.
“A. . . . . . Cái đó, dì Tạ cũng múc một chén cho anh kìa, mau uống đi, để
nguội thì uống không tốt.” Lê Tử Hâm thấy Lê Hiên bước vào, thì chợt
nghĩ đến vấn đề mới vừa mới bị cắt đứt, bây giờ suy nghĩ lại thì càng
lúng túng khó có thể mở miệng, thế là cô vội vàng mở miệng nói về những
vấn đề khác, dời đi sự chú ý của Lê Hiên.
Lê Hiên nhìn theo ngón
tay Lê Tử Hâm, quả nhiên thấy trên bàn có một chén canh nóng hỏi khói
đang bay ngay ngút. ie»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Tài nấu nướng của mẹ anh mọi người đều biết, Lê Hiên cũng không ngăn cản sự hấp dẫn của thức ăn
ngon, thế là anh cũng không nói hai lời, đưa tay lên bưng chén canh ở
trên bàn mà uống hai ngụm.
Sau khi nước canh xuống bụng, Lê Hiên
chép miệng, đánh giá chén canh xương này, cảm thấy hình như có cái gì
không đúng. Anh đem chén đặt ở dưới mũi ngửi một cái, sau đó uống thêm
một hớp, quả nhiên là có một mùi vị rất nhạt, nhưng xác định chắc chắn
là có thuốc trong này.
“Trong canh có cái gì?” Lê Hiên nhìn Lê Tử Hâm đang chén canh uống đến rất sung sướng, không khỏi lạnh mặt hỏi.
“Trong canh có thể có cái gì? Xương cùng thịt, còn có cái gì?” Lê Tử Hâm không có cẩn thận như Lê Hiên, cũng không có đa nghi như anh, tí xíu mùi kỳ
quái cũng không có đánh tan niềm vui thích với việc đánh giá mỹ vị của
cô.
“Đừng uống nữa!” Lê Hiên đoạt lấy chén canh trong tay Lê Tử
Hâm, chén canh này bởi vì anh dùng sức hơi nhiều nên làm cho chén canh
lung lay, văng một chút ra ngoài.
Lê Tử Hâm bị dọa đến phát sợ,
không biết vì sao đột nhiên Lê Hiên lại nổi nóng bởi vì một chén canh,
cô co rúm bả vai lại, nhìn Lê Hiên, có chút sợ hãi hỏi: “Xảy ra chuyện
gì?”
“Xảy ra chuyện gì? Cô còn hỏi tôi!” Lê Hiên bắt được chén
canh kia trong tay Lê Tử Hâm, cũng uống một hớp, sau đó chán ghét mà
khạc ra, chén này cũng bị hạ thuốc! Vậy mà cô còn có thể bình tĩnh mà
uống, chẳng lẽ cô thật sự uống được sao? Hay là còn có nguyên nhân nào
nhất?
“Tôi. . . . . . Xảy ra chuyện gì?” Lê Hiên thình lình nổi
giận, làm cho Lê Tử Hâm bị dọa sợ. Cô không biết mình lại làm sai cái gì rồi, làm cho Lê Hiên lộ ra vẻ mặt như thế.
“Thuốc gì?” Lê Hiên ném thứ gì đó trong tay sang một bên, đưa tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Lê Tử Hâm.
“Chuyện gì vậy?” Lê Tử Hâm kinh hãi, vẫn không biết rốt cuộc là trong lời nói của Lê Hiên có ý tứ gì.
“Còn giả bộ ngu!” Lê Hiên có chút hối hận khi mình vừa mới uống hai nước
canh đó, không biết trong canh có độc hay không, chỉ là kể từ bây giờ
còn phải coi phản ứng nữa, dù sao thì Lê Tử Hâm cũng uống canh này.
Lê Tử Hâm bị Lê Hiên cầm chặt cổ tay, cảm giác mặt của anh càng ngày càng
nhích lại gần mình, từ trong thân thể liền dâng lên một cảm giác kỳ lạ,
hô hấp càng ngày càng trở nên khó nhọc. Cô chỉ cảm thấy cổ tay đang bị
nắm chặt, không, phải nói là nơi từng bị Lê Hiên đụng qua, giống như là
đang bị lửa đốt, giống như là có nhiệt bóc lên. Đôi môi đỏ mọng Lê Tử
Hâm hé mở, cặp mắt đầy ắp hơi nước nhìn nhẹ nhàng về phía Lê Hiên.
Hỏng bét! Canh cô vừa cho anh uống, chẳng lẽ là. . . . . . Lê Hiên nhìn phản ứng của Lê Tử Hâm, cuối cùng trong lòng cũng sáng tỏ, cô uống nhiều hơn anh thì dược hiệu cũng biểu hiện càng nhanh.
“Đáng chết! Tôi
không ngờ đó lại là xuân dược?” Khi Lê Hiên đoán được kết quả, anh rất
kinh ngạc, thật sự không ngờ, Lê Tử Hâm lại dùng tới chiêu này? Bây giờ
đây được coi là cái gì? Người phụ nữ ngu ngốc
này muốn dùng chiêu này để buộc anh đi vào khuôn khổ, cô cho là chỉ cần
gạo sống nấu thành cơm chín, thì sau đó anh không có cách nào chạy trốn, cuối cùng phải chấp nhận số mạng kết hôn với cô sao? Quá ngu ngốc,
chiêu thức cũ như vậy, cũng có thể đối phó được anh?
Lê Hiên
khinh thường khẽ cười một tiếng, sắc mặt lại càng thêm khó coi, từ trong đáy lòng càng thêm xem thường người phụ nữ này. Cũng đúng, người người
phụ nữ này đúng là không chừa bất cứ thủ đoạn nào. Còn tỏ vẻ ra là đang
tức giận.
Nóng quá, thật khó chịu, tiếng thở dốc của Lê Tử Hâm
càng ngày càng lớn, nghe được Lê Hiên lời nói, trong lòng cô lại có một
loại mơ hồ, giống như là có cảm giác trong mộng. Lê Hiên nói cái gì,
xuân dược là cái gì? Cô không hiểu, đã xảy ra chuyện gì, có quan hệ gì
với xuân dược?
Đầu ngón tay thon dài sạch sẽ Lê Hiên thuận thết
lướt qua Lê Tử Hâm, vuốt ve đến sau tai cô thì lúc dùng kéo lấy mái tóc
dài của cô, bàn tay nắm thật chặt mái tóc dài rồi dùng sức kéo về phía
sau, để cho cô nâng mặt lên nhìn về phía mình.
“Ưm. . . . . . Đã
xảy ra chuyện gì?” Lê Tử Hâm đau đến nhíu mày, nhưng dáng vẻ vẫn đang u
mệ, không rõ chân tướng mà nhìn anh; cô biết anh tức giận, nhưng mà tại
sao anh lại tức giận?
Trong mắt Lê Hiên khi nhìn thấy dáng vẻ đơn thuần vô hại của Lê Tử Hâm, thì lại hoàn toàn biến thành dạng cô đang
giả mù sa mưa, rõ ràng thuốc kia chính là do cô bỏ vào, cô muốn là cái
gì, anh đương nhiên biết rất rõ.
“Cô chỉ vì muốn đạt được mục
đích, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào sao!” Lê Hiên cắn răng,
không đợi Lê Tử Hâm mở miệng nói chuyện, thì đã cúi đầu hôn lên đôi môi
đỏ mộng xin xắn của cô. Nụ hôn của Lê Hiên cũng không dịu dàng, đầu lưỡi của anh vội vàng ở trong miệng Lê Tử Hâm khuấy động, tinh tế liếm qua
hàm răng, càng không ngừng trêu chọc gặm nhắm, cho đến đôi môi hai người đều dính đầy chất lỏng trong sáng, lúc này anh mới lui về sau một chút, buông môi cô ra.
Dược tính trong thân thể Lê Tử Hâm đã phát tác, cô cảm nhận được lửa dục vô tận không biết từ đâu mà xông ra, căn bản
không cách nào ngăn cản được sự đụng chạm của Lê
Hiên, huống chi là hai người vừa hôn kịch liệt
như vậy, anh lại còn cực kỳ yêu thích mà rên lên một tiếng, mặc dù Lê
Hiên đang bị anh kéo tóc, nhưng thân thể cô đã xụi lơ, đôi tay cũng tự
chủ được mà vòng qua cổ anh.
Lê Hiên cười lạnh như cũ, đầu ngón
tay xẹt qua gò má đỏ bừng, động tác trên tay mặc dù dịu dàng thế nhưng
trong miệng lại nói ra những lời lạnh lẽo: “Lê Tử Hâm, mấy trò hề nhỏ
nhoi của cô đừng nên cố gắng trình diễn ở trước mặt tôi. Không phải cô
muốn tôi ở trên cô sao? Cần gì làm ra chuyện hạ lưu tới như vậy? Bỏ
thuốc? Ha ha, thật là không hề có tí sáng tạo nào! Lúc ở quán bar, tôi
chơi đùa cô như vậy, thì cô lại giống như một liệt nữ cố gắng bảo vệ
trinh tiết, vừa khóc vừa náo, bây giờ lại chủ động ôm ấp yêu thương
tôi?”
“Hả?” Lê Tử Hâm cảm thấy đầu của mình trở nên choáng váng,
phản ứng của thân thể và đầu cũng có chút chậm chạp, nhưng vẫn nghe được những lời giễu cợt của Lê Hiên.
“Tôi. . . . . . Ưm. . . . . .
Tôi không có.” Cô hết sức suy nghĩ muốn giải thích gì đó, nhưng cô lại
cảm thấy vô lực ở trước mặt Lê Hiên.
Lê Hiên một tay nâng cái
mông Lê Tử Hâm lên, một tay ôm lấy eo, trong lúc cô lơ đãng thì lặp tức
đem cô đặt ở trên giường, chờ sau khi Lê Tử Hâm phản ứng kịp, thì cô đã
phát hiện hai người bọn họ đều nằm ở trên
giường. Lê Hiên đè lên người của cô, con ngươi
trong đôi mắt đẹp sáng ngời đã bị thuốc làm cho dân lên một cổ dục vọng, nhuộm đẫm vẻ sâu xa và đen lánh.
Lê Hiên cắn răng, cúi người nói nhỏ ở bên tai Lê Tử Hâm: “Cô thật sự là rất dâm dãng, chỉ sợ đã sơm ướt hết rồi?” Anh nắm lây bắp đùi thon dài trắng nõn, dùng sức tách ra hai
bên, ngón tay chậm rãi ma sát hai cái ở giữa chân của cô, ý trêu đùa vô
cùng dày đặc.
“A. . . . . . Ưm. . . . . .” Lê Tử Hâm không nhịn
được mà rên rỉ, cả người đều không ngừng run rẩy, cảm giác chán ghét từ
trong thân thể cô đang không ngừng kêu gào, giống như cô đang cần cái gì đó, rồi đến tột cùng rồi lại không muốn nói ra. Ở bụng dưới cũng hình
như là có đốm lửa đang thiêu đốt hừng hực, lại còn bị Lê Hiên dùng ngón
tay trêu chọc vào chỗ kín, làm cho nơi đó không tự chủ mà chảy ra mật
dịch, điều này lại càng làm cho cô vô cùng khó chịu.
Lê Hiên
thuận thế mà cởi bỏ cái quần bệnh nhân to lớn màu xanh dương, đầu ngón
tay nhẹ nhàng ma sát ở giữa quần lót màu hồng, lúc này nơi đó cũng ướt
thành một mảng, từng chút từng chút mà cọ xát vào, “Quả nhiên là đã ướt
thật rồi, đúng là. . . . . . phóng túng vô cùng.” Trong miệng Lê Hiên
càng không ngừng nói ra những lời nói mang đầy ý tức nhục nhã.
Trong lòng Lê Tử Hâm mặc dù là vô cùng chán ghét, nhưng mà thân thể bất đắc
dĩ bị dược tính của thuốc khống chế, không còn cách nào mà quyết định
được nữa.
“Có phải muốn nhiều hơn không?” Bên tai mang theo mùi
vị của hơi thở quen thuộc, anh dán chặt lên gò má của Lê Tử Hâm, đem môi mình lại gần bên tai cô mà nhẹ nhàng thổi. Cái
loại cảm giác mang theo hơi thở tình dục vây tới, làm cho lửa dục của Lê Tử Hâm càng sâu, mồ hôi trên người không ngừng chảy ra bên ngoài.