Giao Dịch Đêm Đầu Tiên

Chương 16.2


Đọc truyện Giao Dịch Đêm Đầu Tiên – Chương 16.2

Editor: SunniePham

Lê Tử Hâm giống như là nhớ lại cái gì, sờ sờ trên cổ, chợt có chút kinh
ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lê Hiên, vẻ mặt có chút hoảng hốt, “Cái đó. . . . . . Lê Hiên, anh có nhìn thấy sợ dây chuyền của tôi không?”


Hiên nhìn đôi mắt to sáng ngời của Lê Tử Hâm, hơi dừng lại một chút, sau đó thì lắc đầu: “Dây chuyền gì? Tôi chưa từng thấy qua.”

“Đúng
là anh không nhớ rõ. . . . . . Thôi, tôi muốn hỏi là anh chưa từng thấy
sao? Chính là một chuỗi hạt châu màu tím.” Lê Tử Hâm vội vàng hình dung
sợ dây chuyền kia, giống như là muốn khơi lại trí nhớ của Lê Hiên.

Lê Hiên vẫn lắc đầu, “Tôi không biết dây chuyền gì, chẳng qua tôi nghe cô
diễn tả, thì hình như cũng không phải là thứ gì đáng giá. . . . . .” Hạt châu màu tím, nhiều lắm là chỉ là mấy chục đồng thôi, cũng chỉ là sợ
dây mấy trăm đồng. Quả nhiên là người phụ nữ tham tiền? Khi đó cũng sắp
chết rồi, lại còn để ý một thứ căn bản không đáng giá như thế.

“Đáng bao nhiêu tiền thì tôi không biết, thế nhưng nó. . . . . lại chứ đựng
tình cảm ở bên trong, tôi không thể tùy tiện vứt bỏ.” Lê Tử Hâm nhìn ánh mắt của Lê Hiên, nghiêm túc nói.

Tình cảm. . . . . . Lê Hiên
không nhịn được mà nhíu mày, ai lại tặng cô sợ dây chuyền rẻ mạc như
vậy, làm cho cô giờ phút này cũng không hỏi thăm vết thương của mình,
trước tiên lại đi hỏi tới sợi dây chuyền.

“Tôi không biết, có khả năng là bị những người đó lấy đi rồi, cũng có thể lúc chúng ta đi tới
bệnh viện trên bị mất trên đường rồi, dღđ☆L☆qღđ có thể bể, vỡ, hư, hoặc
thế nào rồi.” Đôi tay Lê Hiên bỏ vào bên trong túi quần, lạnh nhạt trả
lời, không có chút tình cảm nào.

Lê Tử Hâm thở dài một tiếng
không ai thể nghe thấy, tiếp đem là dời mặt đi chỗ khác, “Mất sao. . . . . . Nếu mất rồi, thì coi như xong đi.”

Trong đầu Lê Hiên có cảm giác kỳ lạ dâng lên, nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của tiểu nha đầu này, thì anh lại có chút không đành lòng.


“Thật ra thì hôm nay cô trở nên như vậy, cũng không thể hoàn toàn trách tôi được, đúng không?” Lê Hiên bĩu môi cười.

Lê Tử Hâm từ chối cho ý kiến, chỉ tiếp tục nghe Lê Hiên nói.

“Tôi thừa nhận là tôi lừa cô tới đó, quả thật tôi cũng không đúng, nhưng mà. . . . . . Nếu không phải cô vọng tưởng muốn làm thiếu phu nhân của nhà
họ Lê, vọng tưởng sẽ lợi dụng quan hệ với người nhà của tôi để được vào ở nhà lớn của họ Lê, lừa gạt sự tin tưởng, lừa gạt tài sản. . . . . . Tôi làm sao mà nghĩ sẽ dùng chuyện như vậy mà đối đã với cô?”

Lê Tử
Hâm cuối cùng cũng nhịn không được, một lần nữa đưa ánh mắt về phía Lê
Hiên; nhưng bây giờ trong mắt cô lại hiện lên vẻ đau lòng mà thôi, “Anh
đến bây giờ vẫn xem tôi như vậy sao. . . . . .”

Lê Hiên nhìn chỗ khác một chút, không muốn nhìn thấy ánh mắt bị thương của cô, “Chẳng lẽ tôi nói không đúng sự thật sao?”

“Được rồi, anh nghĩ sao thì nghĩ vậy đi.” Lê Tử Hâm động đậy cơ thể, nghiêng
mặt đi, đem chăn kéo lên, “Anh muốn đi thì cứ đi, tôi buồn ngủ rồi.”

“Cái người phụ nữ này thật đúng là kỳ quái, cô cho rằng tôi muốn đến gặp cô
sao! Nếu không phải cha tôi. . . . . . Được rồi được rồi, cô ngủ đi.” Lê Hiên thấy Lê Tử Hâm không muốn tiếp tục nói chuyện với anh, trái tim
cũng có chút phiền não, xoay người muốn đi; rồi lại nghĩ đến lời của Lê
Diệu Hoa nói với anh, hơn nữa anh cũng không phải thật sự là người có
máu lạnh, nhìn Lê Tử Hâm bị thương nằm tại đây, anh cũng thật sự không
có cách nào mà bỏ cô lại một mình.

Anh bất đắc dĩ xoay người ngồi ở trên ghế, Lê Hiên nghiêng đầu nhìn người kéo chăn trùm lên cả đâu
đang nằm ở trên giường, cũng có chút nhức đầu mà đưa tay day day thái
dương.dღđ☆L☆qღđ Người phụ nữ này, đến cuối cùng còn phải dây dưa bao
lâu, tại sao lại không chịu buông tha anh? Muốn tiền thì anh đã từng đã
đồng ý sẽ đưa tiền cho cô, nhìn dáng vẻ bây giờ của cô. . . . . . Dù sao cô cũng không thật sự thích mình, cho nên mới muốn kết hôn với mình
sao?

Lê Hiên có chút hoảng sợ khi mình lại có ý nghĩ như vậy, anh không khỏi cười chính mình đã nghĩ quá nhiều, chẳng lẽ anh ở cùng một
chỗ với cô gái ngu ngốc, bản thân mình cũng trở nên đần rồi sao?


Tổn thương gân cốt cần nghỉ cả trăm ngày, cũng may mà Lê Tử Hâm không có bị thương quá nặng, nên chỉ cần ở trong bệnh viện hơn nửa tháng, vết dao
cơ bản đã khép miệng lại, những vết thương khác cũng đã sớm khôi phục
lại.

Trong tay Lê Tử Hâm đang cầm một quyển sách mà Lê Hiên mang
đến cho cô giải buồn, nhìn quyển sách chằng chịt chữ viết, thật ra thì
một chữ cũng không hề vào đầu cô. Cô nhìn sách mà ngẩn người, cũng không rốt cục quyển sách này nói về cái gì, là về chuyện xưa, hay là vì người mang tới quyển sách này?

Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, cô vốn tưởng
rằng Lê Hiên đối với những lời nói của Lê Diệu Hoa căn bản không hề nghe thấy, hoặc là nói hiệu quả nhiều lắm là cũng chỉ có mấy ngày mà thôi,
một người đàn ông như Lê Hiên, làm sao có thể sẽ để ý đến sống chết của
cô?

Anh nhất định chỉ kiên nhẫn đến có vài lần, sẽ không trở lại
chứ? Vừa mới bắt đầu cũng Lê Tử Hâm nghĩ như vậy, tuyệt đối lại không
ngờ rằng, trừ mấy lần anh có chuyện quá bận rộn ở ngoài, thì bất luận hễ anh có thời gian rãnh thì sẽ tới bệnh viện, dường như hằng ngày đều sẽ
trình diện, thực sự là không hiểu, đến cuối cùng anh muốn như thế nào?
Nếu không muốn, vậy thì không cần phải đi, dù sau đi nữa thì anh cũng
rất ghét thấy mặt cô mà.

Lê Tử Hâm dùng sách chống cằm, khẽ bĩu môi, suy nghĩ bay xa, ánh mắt hướng thẳng ra ngoài cửa sổ.

Lê Hiên khe khẽ đẩy cửa, nhưng Lê Tử Hâm không hề chú ý tới. Anh vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy chính là một bộ dáng vô cùng trẻ con của nha đầu
kia, cầm sách anh mang tới trong tay, ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ, cũng
không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lê Hiên nhẹ nhàng lắc đầu, không khỏi cảm thán trong lòng, nếu như cô gái nhỏ này không có tâm cơ nặng
nề, không coi trọng như vậy tiền tài, thì có lẽ anh cũng sẽ cảm thấy cô
không tệ.

“A. . . . . . Lê Hiên?” Lê Tử Hâm quay lại, phát giác
Lê Hiên đã đứng cửa nhìn cô, hơi không biết phải làm sao, làm cho cô

đang suy nghĩ bay xa vội vàng kéo trở về.

“Ừ, cảm giác hôm nay
thế nào?” Lê Hiên ổn định lại tâm trạng, sắc mặt hơi lạnh một chút, gần
hai mươi ngày, Lê Hiên không thể không thừa nhận, anh đối với cô đã bớt
đi một chút chán ghét; nhưng tuyệt đối sẽ không thể để lộ ra ở trước mặt Lê Tử Hâm, trong lòng Lê Hiên rất rõ ràng, nếu để cho cô biết kế hoạch
cô đánh vào nội bộ nhà họ Lê, đã có một chút xíu tác dụng, thì chẳng
phải cô sẽ muốn lớn hơn nữa sao.

Nhìn biểu tình lạnh nhạt của Lê Hiên, Lê Tử Hâm cũng khẽ cắn cắn môi dưới.

“Tốt hơn nhiều rồi, không có gì đáng ngại, có thể trở về. . . . . . Nhà được chưa.” Lê Tử Hâm do dự nói ra từ “Nhà”, không thể không nói, cô đối với cái chữ này, vẫn còn có chút bối rối. Nhà họ Lê có thể thật sự coi như
là nhà của cô sao? Thật là mất thể diện, mới vừa chuyển tới nhà họ Lê có một buổi tối, vậy mà chưa có đi vào gì thì trước tiên cô đã phải đi vào bệnh viện.

Quả nhiên, Lê Hiên hơi do dự, không có nói câu trả lời với Lê Tử Hâm.

Lúc Tạ Tú Quyên và Lê Diệu Hoa đẩy cửa đi tiến vào, nhìn thấy chính là con
trai và Lê Tử Hâm nhìn nhau chẳng nói gì, không khí có vẻ không hợp. Hai người nhìn nhau, đều không khỏi thở dài một tiếng, dღđ☆L☆qღđ như vậy là tốt rồi sao? Vốn đang nhớ lại, có lẽ trong khoảng thời gian này hai
người thường xuyên tiếp xúc với nhau, mà khiến cho quan hệ của hai người trở nên tốt hơn một chút, có lẽ hôn sự của hai người vẫn có chút hy
vọng, nhưng mà xem ra bây giờ. . . . . .

“Chú dì, hai người tới rồi sao.” Lê Tử Hâm muốn từ trên giường đi xuống, cười lễ phép với họ.

Tạ Tú Quyên liền vội vàng bước lên đè lại cô, “Mặc dù đã nói là khá hơn
nhiều rồi, nhưng vẫn chưa có tốt toàn bộ, không cần xuống giường. Dì và
chú đây không phải là ngày nào cũng tới sau, con còn khách khí với chúng tôi làm cái gì!”

Lê Tử Hâm gật đầu một cái, rồi quay đầu nhìn Lê Hiên: “Lê Hiên, nếu anh vội thì về trước đi, đã có dì ở đây rồi.”

Trong lòng Lê Hiên vẫn có chút không vui, nghĩ tới lời cô vừa mới, tại sao cô lại vội vã muốn đuổi đi mình? Thật sự vẫn không muốn nhìn thấy anh sao, hoặc là sợ anh phá hủy chuyện tốt gì của cô? Lê Hiên không có trả lời,
chỉ đứng tại chỗ không đi.

Lê Diệu Hoa nhìn trường hợp rồi bổng
nhiên nói: “Đúng rồi, mẹ của bọn đứa trẻ, không phải là bà hầm canh
xương cho Tử Hâm sao, không phải là quên mang theo rồi chứ?”

“Tôi…tôi không có. . . . . .” Tạ Tú Quyên vừa định nói rõ ràng gì đó, lại bị ánh mắt của Lê Diệu Hoa ra hiệu, làm cho bà nuốt toàn bộ lời định nói vào
trong bụng.

“Lê Hiên, con ở đây bồi Tử Hâm chút đi. Cha mẹ trở về mang canh tới.” Lê Diệu Hoa lôi kéo tay Tạ Tú Quyên đi ra khỏi phòng bệnh.


“Tôi lúc nào thì nấu canh cho Tử Hâm hả? Tử Hâm đã sớm cắt chỉ rồi, đoán
chừng mấy ngày nữa là có thể về nhà, không cần bồi bổ nữa?” Tạ Tú Quyên
có chút kỳ quái nhìn chồng mình, Lê Diệu Hoa lôi kéo bà đi ra ngoài vài
bước thì lắc đầu nói: “Có phải bà cũng cảm thấy, tiểu Hiên và Tử Hâm
không có khả năng rồi phải không?”

Tạ Tú Quyên từ chối cho ý kiến chỉ lắc đầu.

“Tôi nói này, không bằng chúng ta trợ giúp đi!” Trên mặt Lê Diệu Hoa không
còn lộ ra vẻ từ ái thường ngày như khi ở trước mặt Lê Tử Hâm, mà bây giờ ông đang lộ ra vẻ mặt của một thương nhân giảo hoạt.

Tạ Tú Quyên nhíu mày, nghiêng mặt nhìn cánh cửa, có chút nghi ngờ hỏi: “Ý của ông là?”

“Không bằng để cho chúng nói gạo sống nấu thành cơm chín đi. Sau đó, chúng ta
chỉ cần ở trước mặt tiểu Hiên yêu cầu nó phụ trách, theo tính cách của
nó mà nói, chắc chắn sẽ phủi tay mà bỏ đi.”

Lê Diệu Hoa ra chiêu
tổn hại như vậy, khó tránh khỏi Tạ Tú Quyên có chút không dám tán thành: “Như vậy tốt sao? Đối với Tử Hâm. . . . . . Có phải không công bằng
không, còn có. . . . . . lỡ như bị Lê Hiên biết, nó sẽ làm gì . . . . .”

“Làm gì mà có nhiều lỡ như như vậy. . . . . . Nếu nghĩ quá nhiều, thì rất
nhiều chuyện sợ rằng cũng sẽ không làm được, nếu đã đánh cuộc, thì sẽ có nguy hiểm. Cho dù có công bằng với Tử Hâm hay không, thì nhà họ Lê cũng có ân với nó; chính nó cũng đồng ý làm một chuyện để báo đáp nhà họ Lê, trợ giúp ông nội nó bảo vệ sự nghiệp, mặt khác, chẳng lẽ bà còn không
nhìn ra được sao?”

“Nhìn ra cái gì?”

“Chẳng lẽ bà còn
không nhìn ra, Lê Tử Hâm có ý với Lê Hiên sao?” Lê Diệu Hoa hoàn toàn
không hề suy đoán, mà là vô cùng chắc chắn nói ra.

“Vậy sao?” Tạ Tú Quyên đối với lần này cũng không dám hoàn toàn tán thành, “Tôi cảm thấy rằng. . . . . .”

“Tin tưởng tôi, ánh mắt của tôi tuyệt đối không sai, bây giờ bà chỉ cần nghe tôi, như thế này bà làm thế này. . . . . .” Lê Diệu Hoa ghé
vào tai Tạ Tú Quyên mà nói, thấp giọng nói cái gì đó. Tạ Tú Quyên gật
đầu liên tục, tỏ ra hiểu rồi.

HẾT CHƯƠNG 5


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.