Đọc truyện Giáng Trần: Vận Khí Mạnh Phải Làm Sao – Chương 23: Nghèo khó thiên tài
Quang Thiên Tử trợn mắt:
“Cái đéo gì thế này?”
Quang Thuẫn
Một cái lồng ánh sáng được dựng lên, Tần Kiếm tuy cực kỳ bất ngờ nhưng vẫn tỏ ra bình thường nhất có thể.
Hắn nhẹ giọng nói với Long lão:
“Long lão ngài để lại tiểu tử này cho ta được không?”
Long Trấn Thiên hừ nhẹ khẽ nói:
“Khi nãy ngươi chê bai nhiệt tình lắm cơ mà, sao giờ đổi ý nhanh thế.”
Tần Kiếm không thèm để ý đến chuyện bị mỉa mai rất chân thành nói:
“Ta cũng có Băng hệ dị năng nên thật sự rất quý trọng viên ngọc thô này, công kích tuy không mạnh nhưng đã định hình được.Chỉ cần có sự hướng dẫn của ta thì người này ngược lại sẽ trở thành lương đống cho Thanh Long Đế Quốc. “
Long Trần Thiên hơi dao động nhưng Cầm Thiên Âm liên tiếng cắt ngang:
“Không cần vội, chúng ta cứ quan sát hết rồi tính tiếp, Quang gia tiểu tử cũng không phải đèn cạn dầu, để xem hắn chống trả kiểu tấn công của Giáng Trần kiểu gì.”
Công kích kết thúc lớp Quang Thuẫn nứt nẻ cảm giác như lúc nào cũng có thể đổ vỡ. Quang Thiên Tử hủy bỏ Quang Thuẫn thì trên đầu các mảnh băng vỡ lập tức tan ra thành nước khiến hắn cả ngươi ướt đẫm.
Giáng Trần hơi cười sau đó khẽ niệm chú nước trên người Quang Thiên Tử lập tức đông lại. Người này hắn cảm giác cần phải giữ lại để hỏi một số thứ.
Giáng Trần từ trên không trung hạ xuống đi lại gần khẽ giọng hỏi:
“Huynh đệ cho ta hỏi chút chuyện rồi ta thả ngươi đi, giao dịch siêu lời này ngươi có tiếp không?”
Quang Thiên Tử biết tình thể của mình, thân thể bị đóng băng khiến cho cả người hắn ta lạnh căm:
“Được.”
Giáng Trần cũng không khách khí:
“Thế cho ta hỏi chúng ta sẽ bị ép chiến đấu với nhau nhưng bằng cách nào, đừng nói ngươi không biết.”
Quang Thiên Tử liếc mắt qua mấy cái màn hình quảng cáo siêu lớn trên các tòa nhà rồi nói:
“Mấy cái màn hình đó sẽ hiển thị vị trí của chúng ta sau một ngày nếu số người vẫn chưa rớt đến dưới mức một trăm.”
Giáng Trần khẽ gật đầu:
“Ừ cũng phải như thế, ta còn một thắc mắc cuối, khi nãy ngươi tấn công hiểm như thế không sợ ta trúng đòn liền tử vong sao?”
Quang Thiên Tử lắc đầu nói:
“Ngươi sẽ không làm sao, tấm số báo danh còn giữ trên người thì chỉ cần ngươi trúng công kích chí tử thì sẽ tự động kích hoạt dịch chuyển ngươi về phía bên ngoài đồng thời xóa bỏ công kích đáng nhẽ ngươi phải chịu.”
Giáng Trần giải băng đóng trên người Quang Thiên Tử vui vẻ nói:
“Rồi đó ngươi đi đi.”
Quang Thiên Tử lướt đi thật nhanh bất chấp thân thể đã gần như kiệt sức, hắn chọn lấy một cái xe thể thao đậu trên đường ngồi lên phóng nhanh. Vừa chuẩn bị xuất phát thì một tiếng động khổng lồ vang lên sau đó hắn ta thấy mình xuất hiện ở bên ngoài.
Giáng Trần nhìn vào vị trí tay lái khẽ giọng:
“Hóa ra không phải nói chơi, thế thì không còn gì phải kiêng dè nữa rồi, khu vực này cũng không có ai mạnh lắm nên chắc không cần phải lo nữa rồi.”
Tần Kiếm nhìn công kích của Giáng Trần không khỏi hít vào một hơi khí lạnh:
“Tiểu tử này công kích nhìn có vẻ thô sơ thế nhưng sức sát thương không nhỏ, thiên tài chân chính. Người này tâm tư kín đáo, làm việc lại không câu nệ tiểu tiết nhất định sẽ có thành tựu.
Thời điểm hoàng kim không có người chỉ dạy nhưng vẫn tự định hình được công thủ, thậm chí cả ứng dụng của dị năng, không biết nếu có người dạy dỗ đoàng hoàng thì không biết hắn sẽ còn mạnh đến mức nào. Long lão người này ta nhất định phải có, nếu để chậm trễ thì sẽ không tốt, nói cho cùng thì hắn vẫn đi qua thời kỳ hoàng kim rồi.”
Long lão hơi suy nghĩ nhưng lần này vốn hiền lành Kỳ Vân Mị lại lên tiếng:
“Thưa lão sư, thứ nhất Giáng Trần không phải hạng người bị giới hạn khả năng tăng tiến trong thời kỳ hoàng kim. Tu vi của hắn tiến nhanh ở khoảng thời gian gần đây, hắn có nói với ta trước đây không lâu hắn chỉ là cấp D.
Thế nên hoặc là hắn không có giới hạn bởi thời kỳ hoàng kim, còn tệ nhất cũng là đi vào giai đoạn phát triển nền móng trễ hơn người khác. Người này không đơn giản là đi xa mà sẽ đi rất xa nên mong ngài giữ hắn cho Tứ Hồn học viện.”
Tần Kiếm rất nghiêm túc:
” Trước tiên có thể như ngươi nói nhưng nên nhớ dù thế nào đi chăng nữa hắn vẫn phù hợp để dị năng giả cấp cao như ta dạy dỗ trực tiếp thì hơn, ngươi nghĩ một tiểu bối như Họa Thiên Hậu có thể hơn được ta hay sao.”
Long lão chẳng thèm để ý mấy người đó cãi nhau quay sang Yến Long học viện viện trưởng Khâm Thử khẽ giọng hỏi:
“Hình như tiểu tử kia là cháu ngươi phải không?”
Mọi người lúc này mới chú ý tới lại có kẻ tấn công Giáng Trần, lần này là Khâm Giám cháu trai của Khâm Thử, một trong những thiên tài sở hữu khả năng điều khiển kim loại cực mạnh.
Khi mở màn công kích thì hắn đã khiến cho hơn chục thanh thiếp lao vút tới vị trí của Giáng Trần nếu không phải sức cảm nhận của hắn ta cao, thì có lẽ cũng có thể bị đánh trúng.
Thế nhưng Khâm Giám cũng kịp thời phá vỡ băng đài để Giáng Trần rơi xuống mặt đất.
Tần Kiếm nheo mày:
“Băng hệ dị năng giả chuyên công kích tầm xa gặp phải Kim hệ dị năng xa gần chiến đấu lực ổn định thì khó mà thắng được. Huống chi năng lực cận chiến của Kim hệ dị năng giả thường rất cao.”
Thế nhưng mọi người ở đây đều không biết trước kia Giáng Trần dạng nguy hiểm gì chưa gặp. Ma pháp sư sợ nhất là bị cận chiến thế nên Giáng Trần đã bù đắp khuyết điểm này bằng cách học kiếm pháp, thương pháp, quyền pháp ba loại.
Vừa chạm chân xuống sân thượng của nhà cao tầng thì Giáng Trần liền ngưng tụ ra một thanh Đại Băng Kiếm chủ động lao tới tấn công Khâm Giám. Bị bất ngờ thế nêm vốn chuẩn bị dùng kim loại công kích cũng quên mất, hắn tức giận nói:
“Băng hệ dị năng giả mà dám đi cận chiến với kim hệ, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.”
Nói xong thì trên thân thể hắn kim loại vây kín giống như một bộ giáp, tay cầm một thanh côn sẵn sàng nghênh tiếp.
Long lão khẽ giọng khen ngợi:
“Tiểu tử này không tệ, rất có phong thái, thiên phú lại không thua gì gia gia của hắn.”
Khâm Thử trong lòng không khỏi đắc ý, cháu trai của hắn được Long lão khen ngợi thì tương lai thành tựu kiểu gì cũng sẽ không tệ. Bây giờ chỉ cần thuận lợi đánh bại tiểu tử Băng hệ kia thì cháu hắn chắc chắn sẽ bị người ở đây ra sức tranh cướp.
Thế nhưng rất nhanh sau đó hắn ta phát hiện ra không đúng, đầu tiên tốc độ di chuyển của Giáng Trần quá nhanh so với bình thường. Một bước nhấp trên không sau đó đại kiếm hình bóng như biến mất hoàn toàn.
“Kình”
Một tiếng va chạm cực kỳ lớn vang lên, Khâm Giám ngậm máu tươi phun ra ngoài đầu gối khụy hẳn xuống, mặt đất nứt nẻ ra những đường nét như tơ nhện rách rưới.
Giáng Trần cười gằn khẽ gắt:
“Chặn đường ta, ngươi cũng có gan.”
Hắn buông một tay ra sau đó đại kiếm khác lại hình thành.
“Kình”
Một đường kiếm nhẹ lướt ngang hông chém bay Khâm Thử.
“Ầm……rầm……rầm”
Khâm Giám bị một đòn đau đến mức gập cả người lại, Giáng Trần một tay phóng mạnh kiếm thẳng hướng Khâm Giám nhưng vừa nhận công kích nặng nề tạm thời chưa kịp khôi phục thế nên lại ăn chọn nguyên thanh đại kiếm vào người.
Nếu không phải cả thân thể đều bao bọc bởi kim loại thì hắn ta chắc toi lâu rồi, thế nhưng bị loại thì đồng nghĩa sẽ không chịu đau đớn nữa. Khát vọng chiến thắng trong hắn không thể tắt dễ dàng như thế, hắn là thiên kiêu chi tử nên phải chạy.
Mặt đất nứt toác ra Khâm Giám dùng hết sức của mình dùng tay bồi thêm một quyền khiến cho khu vực đó sập xuống. Giáng Trần đi lại gần thì thấy Khâm Giám đã đứng lên chạy theo lối thoát hiểm không biết tính đi đâu.
Bây giờ tìm giết tên kia không khó nhưng sẽ mất thời gian, hắn ta hơi suy nghĩ sau đó quyết định bỏ qua tên này. Dù sao giết một con sư tử chưa chắc đã dễ chịu hơn giết một con rùa, nửa ngày không đập được cái mai chắc tức chết.
Lần này Giáng Trần không lướt đi trên không nữa bởi hắn ta cảm giác không cần thiết phải làm như thế. Huống chi có vẻ những người tham gia lần này rất kiêng kị những người phi hành thì phải, không đúng, phải nói là rất ghét mới phải.
Một ngày sau thì lộ vị trí lúc đó chiến đấu cũng không muộn, bây giờ nếu quá mức sẽ có khả năng dẫn đến vây công, khi đó chính hắn cũng không nắm chắc toàn thân trở ra.
Tần Kiếm thấy Giáng Trần xuống dưới đi bộ thì khẽ giọng:
“Cao điểm chiến đã kết thúc rồi, một ngày nữa thì chiến đấu mới càng nhiều hơn, có điều tiểu tử này không biết luật ngầm cứ ở ngoài như thế này dù vào top 100 cũng không thể khiến người khác phục được.”
Khâm Thử há hốc mồm nói:
“Tiểu tử kia sao lại mạnh như thế, vừa băng hệ dị năng tấn công tầm xa gần như hoàn mĩ còn có thần lực dị năng. Cháu ta kim thổ song tu mà chỉ ăn một kiếm thôi đã nôn ra máu rồi. Sao lần này tham gia lại có cái quái thai như thế.”
Tần Kiếm liếc qua chỗ Khâm Thử muốn chửi lên, nhân tài như Giáng Trần vốn không ai chú ý bây giờ lại trở thành mục tiêu của nhiều người. Khâm Thử thực ra là cố tình, nếu không để nhiều người chú ý đến tiểu tử này thì hắn làm sao chen chân vào được.
Loại bần sinh như Giáng Trần nếu bồi dưỡng có thể khiến hắn ta mang ơn, may mắn bồi dưỡng ra một siêu cấp cao thủ thì riêng phần họ lẫn học viện đều được lợi không nhỏ.
Cầm Thiên Âm lên tiếng:
“Người này giỏi như thế lại thuộc dạng ” mạt lộ thiên tài ” giống như thế, hắn nên đi về Tứ Hồn Học Viện thì hơn.”
Tần Kiếm không vui nói:
“Cầm Thiên Âm, thúc đắc tội ngươi khi nào mà ngươi cứ chặn họng ta hoài thế, đã nói ngay từ đầu là tiểu tử này cực kỳ hợp với ta. “
Cầm Thiên Âm liếc xung quanh sau đó khẽ giọng:
“Khi nãy có mình thúc ta không nói, nhưng bây giờ xem bao nhiêu người bắt đầu chú ý hắn ta rồi, ta nói thế để nhỡ thúc sẩy tay thì hắn cũng chỉ có thể về Tứ Hồn học viện.”
Tần Kiếm trắng mắt:
“Ngươi là gì của hắn mà nói hắn phải nghe?”
Cầm Thiên Âm cắn răng nói:
“Ta là nhạc mẫu của hắn.”
Nói ra thì nàng có chút ngượng ngùng, nàng hiện tại còn đang sợ mang thai với hắn, thế nhưng trước mặt người ngoài vẫn phải to rõ nói ra hắn là con rể.