Đọc truyện Giáng Trần: Vận Khí Mạnh Phải Làm Sao – Chương 22: Không có thực lực vẫn trang bức
Bước chân ra khỏi phòng hắn xoay hai tấm biển ghi có người hết để không ai làm phiền nàng ấy cả, rất nhanh hắn liền bám kịp hai cô nàng kia khiến cho cả hai rất ngạc nhiên vì sao hắn tìm ra bị trí của mình.
Thế nhưng các nàng không để ý rằng khi nãy họ có tách ra để mua nước, chỉ nửa giây ngắn ngủi nhưng cũng đủ với Giáng Trần. Không có gì ngăn cản thì tìm ra các nàng thực sự quá đơn giản với hắn.
Giáng Trần mỉm cười bắt chuyện:
“Ta thực sự không hiểu nhiều lắm về lần khảo hạch này thế nên hai vị có thể giúp ta biết một chút có được hay không? “
Họa Thanh Vân đặt lon nước ngọt lên hành lang rồi hỏi:
“Ngươi thực sự không biết gì sao?”
Giáng Trần gật đầu vẻ mặt nghiêm túc, Thi Lam Ngọc cười nói:
“Sự kiện lớn như thế này mà ngươi không biết thì thật nể phục, không hiểu rốt cuộc ngươi quan tâm cái gì nữa.”
Hắn ta gãi đầu cười trừ, tên kia trước đây ăn còn không lo lấy tâm trí đâu mà quan tâm đến nhưng chuyện như vầy.
Họa Thanh Vân khẽ giọng hỏi:
“Lúc trên đường tới đây có lẽ ngươi cũng thấy xe cộ ít hẳn, lý do là nguyên quận 12 đều được dùng để làm nơi khảo hạch, mười ngàn người sẽ chiến đấu cho tới khi còn 100 người thì dừng lại.
Cứ hế người nào bị mất đi sức chiến đấu hoặc trọng thương quá nặng nhất định cần cứu chữa thì sẽ mất tư cách. Còn luật thi đấu là bất chấp mọi thủ đoạn, miễn là không ra khỏi giới hạn khu vực và không bị loại, kể cả việc trốn cũng không nằm trong điều cấm kỵ.”
Giáng Trần hiểu rồi:
“Không nghĩ Dị Năng hiệp hội lại có thể bỏ tiền để có thể sử dụng nguyên một quận làm địa điểm thi.”
Thi Lam Ngọc chỉ Họa Thanh Vân khẽ giọng:
“Họa Thần tập đoàn là nhà tài trợ chính cho sự kiện lần này, ngươi còn không biết nàng ấy giàu có như thế nào đâu.”
Giáng Trần vẻ mặt không mấy mặn mà, hắn chuyển sang vấn đề khác:
“Thế hai vị cô nương nghĩ sao trong việc chúng ta kết minh lại với nhau để dễ dàng chiến đấu.”
Họa Thanh Vân lắc đầu:
“Công tử nghĩ quá đơn giản rồi, một quận 12 không hề nhỏ, diện tích lên tới 1 triệu m2, chúng ta lại được chia làm hơn một trăm nhóm để đi vào bên trong qua các hướng khác nhau.
Tính ra từ bên ngoài quận 12 với khoảng 100 người đi vào từ một chỗ bất kỳ, đi vào gần một tiếng thì mới có thể khai chiến, đã thế trên người không được mang thiết bị liên lạc, trên đường đến gần nhau cũng rất dễ bị người tập kích.”
Giáng Trần nghe thế thì cũng cảm giác được nên bỏ cái ý tưởng này đi, hắn ta cười nói:
“Không được cũng không sao, nhưng nếu có may mắn chung tổ đội thì xin mọi người giúp đỡ, còn bây giờ chúng ta phải chờ đến bao giờ mới có thể bắt đầu.”
Họa Thanh Vân tựa vào cột đá thảnh thơi uống nước:
“Khoảng nửa tiếng nữa chúng ta sẽ tập trung thành từng nhóm sau đó được Dị năng giả hệ không gian đưa đi.”
Giáng Trần cũng bỏ tiền mua lấy một lon nước bắt đầu nhấm nháp, có vẻ hai nàng cũng dần trở nên căng thẳng. Thi Lam Ngọc im lặng gần hai mươi phút thì thấy nét mặt của Giáng Trần vẫn thản nhiên.
Nàng có chút thắc mắc:
“Chẳng lẽ Mị di không nói cho ngươi biết chúng ta lần này sẽ đối đầu với những đối thủ rất mạnh.”
Hắn quay lại nhìn nàng thản nhiên đáp:
“Cái này còn cần nàng ấy nói sao, có điều lần này đại chiến ta nhất định phải về nhất.”
Hai nàng đều nhíu mày bởi họ không hiểu hắn lấy đâu ra sự tự tin như thế, phải biết thực lực của hai nàng rất cao nhưng cũng sợ vây công rồi bị loại bỏ Thế nhưng nể mặt Kỳ Vân Mị hai nàng không nói gì cả, miễn người này bị đả kích thất bại lại thành lỗi của hai nàng.
Họa Thanh Vân ném lon nước trống rỗng vào thùng rác rồi nói:
“Còn mười phút nữa là tập trung, chúng ta đến sớm chút để dễ dàng thu xếp thủ tục.”
Rất nhanh chóng ba người lấy được số thứ tự của mình, Giáng Trần là 9026.
Đến đúng giờ âm thanh hùng hậu của một nam nhân vang lên:
“Thi đấu thời gian bắt đầu, các thí sinh nắm chặt bảng số của mình trong tay để các chấp sự tiến hành dịch chuyển tới địa điểm bắt đầu thi đấu, ai làm mất bảng số mất luôn tư cách tham gia khảo hạch.”
Ngay sau tiếng thông báo thì vốn đông đúc vô cùng Dị Năng hiệp hội lại không còn ai nữa, từ giữa quảng trường rộng lớn bốn cái máy chiếu khổng lồ xuất hiện, tám vị SR cấp dị năng quan sát đến từ kinh đô xuất hiện bắt đầu xuất hiện vận dụng dị năng.
Trên bầu trời một màn hình khổng lồ chia ra hơn mười ngàn ô vuông xuất hiện, vốn trống không những chỗ ngồi bỗng dung xuất hiện khoảng năm trăm người.”
Hoàng Gia Học Viện viện trưởng Từ Kiếm quay sang một lão giả hỏi:
“Năm nay chúng ta tổ chức ở cái thành phố nhỏ như này liệu có ổn không Long lão.”
Long Trấn Thần đạm mạc cười nói:
“Không ta thấy rất tốt, sáng ta ta hình như đã gặp được một tiểu tử rất có ý tứ. Thế nhưng hắn ta hình như mới thông qua đệ tử của ta biết được hôm nay có khảo hạch chiến.”
Hắn sau đó khẽ búng tay hai cái ghế bên cạnh xuất hiện:
“Hai cô nương các ngươi còn nhỏ lắm hay sao mà vẫn ngại ngùng.”
Cầm Thiên Âm và Kỳ Vân Mị xuất hiện ngồi cạnh Long lão khẽ gật đầu:
“Chào lão sư.”
Long lão khẽ cười nói:
“Tiểu tử kia là con trai của ai trong các ngươi?”
Cầm Thiên Âm khẽ giọng nói:
“Thưa lão sư hắn là bạn trai của con gái ta tên Giáng Trần.”
Long lão vẻ mặt hài lòng hỏi:
“Thế hắn ta con cái nhà ai mà mới có chút tuổi đã cấp B dị năng thế?”
Mấy người xung quanh lập tức bất ngờ vô cùng bởi cấp B tuổi trẻ tham gia lần này cũng có mấy người nhưng không có danh tiếng từ trước thì chắc chỉ có một mình Giáng Trần.
Cầm Thiên Âm cũng vẻ mặt mộng bức:
“Sao lại cấp B, hắn ta hiện tại đã không có thân thích, cha hắn ta tuy là thành viên của một gia tộc nhưng cũng chỉ là gia tộc nhỏ của Võ Quảng thành, đã thế còn không gặp hắn ta từ bé. Trước lão công ta có điều tra qua thì hắn cả ngày chỉ ở trường học ký túc xa đi loanh quanh chứ cũng không có ai đặc biệt chỉ dạy.”
Long lão bắt đầu cảm giác khó hiểu liền khẽ giọng phân phó:
“Cho ta quan sát trực tiếp hắn ta, để xem tiểu tử này tu vi cao như thế thì chiến đấu trình độ ở mức nào.”
Mấy vị ngồi ở hàng ghế quan sát thì không quan tâm cho lắm, thiên phú tu luyện cao nhưng không có người chỉ dạy thì cũng khó lòng thăng tiến cho tốt, độ tuổi bắt đầu dạy cơ bản cũng đã qua thì tương lai tiến bộ khả năng không lớn.
Kỳ Vân Mị và Cầm Thiên Âm cũng âm thầm quan sát cùng Long lão, ngay lúc này họ thấy Giáng Trần đứng như trời trồng trên đỉnh của một ngọn tháp chẳng làm gì cả, lâu lâu hắn ta mới ngó nghiêng giống như nhìn cái gì đó.
Long lão nhìn Cầm Thiên Âm rồi hỏi:
“Ngươi đã giải thích luật thì cho hắn chưa, sao người này lại chẳng thèm quan tâm gì hết. Chẳng lẽ hắn không biết phải nhanh chóng đi vào vùng trung tâm, ít ra cũng phải di chuyển từ từ vào trong chứ nhỉ.”
Giáng Trần hoàn toàn không biết nhưng hắn quan sát thì liền hiểu luật chơi, nếu ai cũng trốn tránh thì chuyện này không thể kết thúc được, chắc chắn phải có cách nào đó để khiến cho chiến đấu xảy ra, thế nhưng bây giờ hắn ta vẫn chưa rõ.
“Biết vậy mình hỏi luôn hai cô nàng kia là được rồi, bây giờ bắt đầu từ đâu.”
Nghe hắn ta nói thì mấy vị hiệu trưởng cười ra tiếng, tiểu tử này rốt cuộc có thực sự muốn thi không vậy, Từ Kiếm cười nói:
“Tiểu tử này thật vui tính, ta thấy hắn nghĩ cách để xuống khỏi ngọn tháp kia đã khó khăn rồi, bây giờ luật cũng không biết sao chơi.”
Long lão quay qua khẽ hỏi:
“Thế năm nay bao nhiêu lâu thì sẽ phổ biến lại luật?”
Từ Kiếm lắc đầu nói:
“Năm nay chúng ta sẽ không thông báo lại, có điều như vậy cũng thú vị, để xem tiểu tử kia rốt cuộc làm cái gì.”
Giáng Trần sau một hồi nghỉ ngơi liền đứng dậy, hắn ta thực ra cần một chút thời gian để khôi phục ma pháp lực. Hít một hơi dài hắn ta ngưng tụ hơn chục thanh Băng Kiếm sau đó để chúng tụ lại làm một, đứng lên trên rồi lao vút ra ngoài.
Cảm thấy đứng lâu sẽ mỏi chân hắn lại phủ lên một lớp băng cho phía dưới thành một mặt phẳng rồi mới ngồi lên nhẹ lướt trên không trung. Hơi quan sát một chút phía dưới hắn ta bắt đầu tiếp tục ngưng tụ thêm Băng Kiếm để bảo vệ chính mình.
Từ Kiếm đang tính cân nhắc một người cho Long lão thì bỗng nhiên quay qua thấy cảnh Giáng Trần phi hành trên không.
Hắn không thể kiềm chế lên giọng đánh giá:
“Khả năng xây dựng nguyên tố rất tốt, vận hành năng lực thượng thừa, độ chính xác gần như tuyệt đối, sao lại lạ thế nhỉ?”
Một người khác là Yến Long Học Viện viện trưởng Thanh Vân ngồi ngay sau cũng lên tiếng:
“Năng lực kiểu này thường chỉ có SR cấp dị năng giả sử dụng, tiểu tử này có lẽ từ ban đầu đã chuyên tâm luyện khoản này. Đáng tiếng nếu hắn ta chuyên tâm luyện công kích kỹ năng còn tốt, tại sao không có chuyện gì lại đi luyện phi hành làm quái gì, tu vi thấp thì phi hành nhiều lắm chỉ dùng để chạy, không giết được yêu thú dị năng giả thì chỉ là phế nhân.”
Long lão vui vẻ nói:
“Tiểu tử này cũng được phết, Thiên Hậu chắc sẽ thích loại người này.”
Cầm Thiên Âm giọng nói vui vẻ:
“Ngài muốn thu hắn ta vào Tứ Hồn Học Viện sao?”
Long lão nhìn Giáng Trần khẽ giọng nói:
“Tu vi của hắn vượt trội như thế đi theo đường chính quy cũng có cơ hội, khả năng phi hành cùng Băng hệ di năng cũng là điểm cộng. Giá như hắn có cái gì đó nổi trội hơn nữa thì tốt, đảm bảo ở đây ai cũng sẽ động lòng cả.”
Kỳ Vân Mị hơi nhớ nhớ tới cái gì rồi nói:
“Thiên Âm ngươi chẳng phải nói hắn ta có mộc hệ chữa trị dị năng hay sao?”
Từ Kiếm hơi suy tư liền nói:
“Cũng có vẻ ổn, thế nhưng Băng hệ với Mộc hệ chẳng dính gì tới nhau, chúng ta lần này tới để tuyển tinh anh làm đệ tử thân truyện cho các lão sư. Giáng Trần tuy có nổi bật nhưng khả năng chiến đấu quá yếu thì không ổn chút nào.”
Cùng lúc này những ô hình đôi khi sẽ có hai cái hợp thành một hoặc nhiều cái hợp thành một, điều này cũng có nghĩa giao chiến đã xảy ra nên khung hình được kết hợp lại để cho mọi người dễ quan sát.
“Tinh…..ingggggggggggggg”
Một mũi tên ánh sáng va vào Băng Kiếm, Giáng Trần hơi ngó xuống dưới thì nhìn thấy một thanh niên đang ngưng tụ ánh sáng thành thực thể, hắn giống như kéo cung sau đó bắn lên để tấn công. Giáng Trần to giọng:
“Ê tên kia, ta không tấn công ngươi sao ngươi lại kiếm chuyện trước.”
Quang Thiên Tử không chịu thua kém:
“Ngon xuống dưới đánh, ngươi trốn trên không trung khiến cho người khác không thể công kích. Nếu để loại như ngươi vào được top 100 thì Quang Thiên Tử ta thật quá vô dụng.”
“Ồ, thật sự nể mấy kẻ có tinh thần hiệp nghĩa như Thiên Tử huynh đệ, thế nhưng ngươi nhớ phải có thực lực hãng đi trang bức.” Giáng Trần vẻ mặt thật thà khuyên bảo, thế nhưng đáp lại hắn lại là liên tiếp những mũi tên.
Giáng Trần thở dài bởi bây giờ theo hắn còn quá sớm để chiến đấu, thế nhưng tên kia có vẻ thề chết không bỏ qua thì phải, thế thì cho hắn ngỏm cũng được. Những thanh Băng Kiếm sau đó tan vỡ thành hàng trăm mảnh nhỏ sắc bén vô cùng, mảnh vỡ này ngưng tụ trên không trung sau đó lao vun vút xuống chỗ Quang Thiên Tử.